Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 638: Ngươi Không Biết Ta Sao? Xích Điền

Chương 638: Ngươi Không Biết Ta Sao? Xích Điền
Chương 638: Ngươi Không Biết Ta Sao? Xích Điền
"Có người bái phỏng?"
Xích Điền chau mày, bản thân mình không tính là nổi danh, không đến mức đặc biệt tới bái phỏng.
"Đúng, một vị tiền bối tu vi rất cao." Tiên tử bên ngoài trả lời.
Nghe vậy, Xích Điền căng thẳng trong lòng: "Tu vi rất cao? Hắn có dáng vẻ như nào?"
"Là một người trung niên cầm đao." Tiên tử dẫn đường nói.
Trung niên?
Xích Điền nhẹ nhàng thở ra, không phải người đưa tin lần trước là được.
"Để cho hắn vào đi."
"Hỏa Lộc tiền bối chờ một lát."
Xích Điền ngồi trên ghế ngồi, cầm lấy một viên thuốc quan sát.
Mặc dù có người bái phỏng, nhưng không trở ngại việc hắn kiểm nghiệm đan dược.
Một chút thời gian sau.
Thùng thùng!
"Hỏa Lộc tiền bối, người tới rồi." Xích Điền cúi đầu, thuận miệng đáp lại:
"Vào đi."
Cửa bị mở ra, tiên tử dẫn đường dẫn một người vào. Xích Điền tùy ý liếc qua, đúng là một đao khách trung niên, không có bất kỳ cảm giác quen thuộc nào. Thấy thế, hắn liền yên tâm.
"Tùy tiện ngồi, ta xử lý công việc trên tay đã."
Tiên tử dẫn đường mời khách hàng ngồi xuống ở một bên, rót chén trà xong liền lui ra ngoài.
Nhìn đúng là rất bận rộn, Giang Hạo vừa uống trà vừa cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà trà này có chút, còn không bằng lá trà kém nhất mà hắn pha cho Hồng Vũ Diệp.
Còn về mấy loại như Cửu Nguyệt Xuân, nếu không là nhân vật lớn thì chắc không ai nỡ bỏ.
Tối hôm qua hắn uống không ít, đáng tiếc đều dùng để vẽ tranh, Sơn Hải Ấn không có gì tăng lên. Hiện nay, hắn rất dễ dàng gặp phải mấy thứ xui xẻo, Sơn Hải Ấn có phần quan trọng, phía sau cần tiêu hao chút thời gian.
Chưởng Trung Càn Khôn chỉ có thể tăng lên theo tu vi, mà Sơn Hải Ấn thì tăng lên theo tâm cảnh.
Cho nên vì phong ấn mạnh hơn, chỉ có thể dựa vào chỉ Sơn Hải Ấn.
"Hỏa đạo hữu mỗi ngày đều bận rộn như vậy sao?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Cũng không phải, chỉ là mấy ngày nay có rất nhiều người tìm đến, lãnh đạm đạo hữu rồi." Xích Điền nói.
"Hỏa đạo hữu vừa mới tấn thăng Nguyên Thần sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
Lần thứ nhất thấy Xích Điền là Kim Đan viên mãn, bây giờ đã là Nguyên Thần sơ kỳ.
Cũng rất đáng gờm.
"Vừa mới ổn định tu vi, để đạo hữu chê cười rồi." Xích Điền nhìn như tùy ý, nhưng lại âm thầm ẩn giấu sự kiêu ngạo.
Giang Hạo cũng không thèm để ý, mà chỉ nói: "Nhật Nguyệt Các đãi ngộ có tốt không?"
Nghe vậy, Xích Điền sửng sốt nói: "Đạo hữu ý gì?"
"Hỏa đạo hữu chớ có suy nghĩ nhiều." Giang Hạo mỉm cười:
"Chỉ muốn hỏi Hỏa đạo hữu có nghĩ tới chuyện đi tới chỗ khác hay không, có lẽ chỗ kia càng thích hợp với ngươi hơn."
Lần này Xích Điền không tiếp tục bỏ qua Giang Hạo nữa, mà thả đan dược trong tay ra, quay đầu lại nói nghiêm túc:
"Đạo hữu hôm nay không phải tới để kiểm nghiệm đan dược sao?"
“Đúng vậy." Giang Hạo lùi ra sau, dựa vào ghế rồi nói:
"Có muốn nghe ta nói hay không?"
"Đạo hữu, mời nói." Xích Điền cũng muốn biết đối phương rốt cuộc là người nào.
"Nơi này tuy tốt, nhưng mà quá nhỏ." Giang Hạo vừa uống trà vừa nói:
"Nhật Nguyệt Các nhìn như không tệ, nhưng chỉ là một địa phương nhỏ tại đảo Cổ Linh. Đảo Cổ Linh không tệ, nhưng cũng chỉ là một chỗ nhỏ trong vùng biển Thiên Hà. Quá nhỏ mang ý nghĩa tin tức không linh thông, cũng mang ý nghĩa không có không gian phát triển quá lớn. Ta cảm thấy người có năng lực giống như đạo hữu không nên bị vây ở chỗ này."
"Nực cười, thứ ngươi thấy chẳng qua chỉ là mặt ngoài, ngươi không hiểu vùng biển chân chính." Xích Điền nhìn xuống từ trên cao, nói.
Giang Hạo cũng không tức giận, ôn hòa nói:
"Không hỏi xem ta muốn ngươi đi chỗ nào sao?"
"Đi chỗ nào?" Xích Điền hỏi.
"Vùng biển của Thẩm Phán Thiên Vương, cũng chính là tìm Đào Mộc Thiên Vương làm nơi nương tựa." Giang Hạo đặt chén trà xuống, nói.
"Thứ cho ta từ chối." Xích Điền không chút do dự nói.
"Từ chối?" Giang Hạo ra vẻ khó hiểu, nói:
"Tại sao lại không đi? Nhật Nguyệt Các chỉ là sản nghiệp nhỏ của Vạn Vật Chung Yên, mà Đào Mộc Thiên Vương có thể là cao tầng của Vạn Vật Chung Yên. Nước chảy chỗ trũng, người thường đi chỗ cao. Thân là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên, Hỏa đạo hữu không suy nghĩ thật kỹ một chút sao?"
"Ngươi…" Nghe thấy lời nói của Giang Hạo, Xích Điền có chút giật mình, thậm chí là hoảng sợ.
Không phải là đối phương nói ra hắn là người của Vạn Vật Chung Yên, cũng không phải vì nói nơi này là sản nghiệp của Vạn Vật Chung Yên.
Mà là đối phương biết được Đào Mộc Tú Thiên Vương trong Thập Nhị Thiên Vương là một thành viên của Vạn Vật Chung Yên. Bởi vì… Hắn cũng không biết.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Xích Điền cảnh giác nói.
"Ách?" Giang Hạo ra vẻ nghi ngờ nói:
"Thì ra ngươi không biết ta là ai, đoạn thời gian trước ta còn nhờ người ta tới ân cần thăm hỏi ngươi, chuyện này cũng không nhớ rõ sao?"
Giang Hạo đứng lên, khí tức dày nặng hiện ra, tựa như sơn hải vô tận .
Đây là có Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn gia trì, sau đó hắn mới tiếp tục mở miệng:
"Chúng ta cũng không phải là lâu rồi không gặp, Xích Điền. Gần đây vẫn khỏe chứ?"
Loảng xoảng!
Nghe xong câu nói cuối cùng, ánh mắt Xích Điền lộ ra vẻ hoảng sợ, bị dọa cho liên tiếp lui về phía sau, còn đụng đổ mấy thứ trên mặt bàn.
Nhưng mà người trong cuộc lại hồn nhiên không biết, chỉ nhìn người trước mắt đang không ngừng lui lại.
"Vì sao lại sợ ta như thế?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
Xích Điền cũng không biết tại sao mình lại e sợ như thế, hắn chỉ biết mình mượn năng lực của Vạn Vật Chung Yên cho là đã hoàn toàn thoát khỏi người này.
Thật không nghĩ đến, tất cả những thứ này đều chỉ là lừa mình dối người.
Tất cả che giấu đều không có chút tác dụng trong mắt đối phương. Năng lực như vậy, đã đánh thẳng vào nội tâm của hắn.
Giang Hạo lắc đầu, ngồi xuống lại.
Lúc này, hắn không lên tiếng nữa, chỉ chậm rãi uống trà. Chờ uống hết trà, hắn mới nói:
"Có điều tra được gì tại Vạn Vật Chung Yên hay không?"
"Có, có một ít." Xích Điền vô thức gật đầu, hắn lúc này không còn vẻ cao ngạo vừa rồi.
Sau đó, hắn lập tức nói lại những gì mình biết, là Vạn Vật Chung Yên vận chuyển cơ sở, cùng với một số kiến thức.
Giang Hạo yên lặng lắng nghe, cũng không mở miệng quấy rầy.
Từ trong đó có thể biết được, Vạn Vật Chung Yên thật ra cũng sẽ thuê tu chân bình thường làm việc giúp bọn hắn. Nhật Nguyệt Các chính là như thế.
Nơi này cũng không có mấy người thuộc Vạn Vật Chung Yên.
Tại một số thời điểm, người phụ trách sản nghiệp cũng không biết người đứng sau bọn hắn là người nào.
Tương tự, bọn hắn cũng sẽ bị sắp xếp làm một số việc, ví dụ như lan truyền tin đồn, thật ra đều là vì hành động tiếp theo của Vạn Vật Chung Yên được thuận tiện. Mà dạng người này, đừng nói tới việc tiếp xúc với trung tâm, cho dù là nhiệm vụ thăm dò cường giả đều cần vận khí cực lớn.
"Xem ra ở lại chỗ này không thu được bất cứ tin tức gì." Giang Hạo nhìn đối phương, nói:
"Có cân nhắc đến chuyện đến chỗ Đào Mộc Thiên Vương không?"
"Ta nên vượt qua thế nào?" Xích Điền cúi đầu hỏi.
"Chuyện này phải xem chính ngươi." Giang Hạo suy tư một lát, mới nói:
"Ta không vội, ngươi có khả năng từ từ."
Loại chuyện này không gấp được, hắn cũng không hy vọng tiến độ của Xích Điền quá nhanh. Dù sao đối thủ là Thiên Vương, hắn hoàn toàn không có phần thắng.
Cần không ít thời gian.
Đương nhiên, dùng thực lực của Xích Điền, muốn tiến độ cũng nhanh không được.
Nhưng mà người ở đây đã nói lên có tiến độ, Hồng Vũ Diệp có hỏi thì bản thân cũng có thể bàn giao, tránh việc bị thương tổn.
"Gần đây sống có tốt không?" Giang Hạo lại hỏi.
Xích Điền đắng chát nhìn lên người trước mắt, nói lời trái lương tâm: "Tốt, rất tốt."
"Vậy thì tốt." Giang Hạo gật đầu nói.
Bây giờ Xích Điền đã không phải là Xích Điền chỉ muốn báo thù như lúc trước nữa.
Khi đó đối phương nguyện trả giá tất cả vì báo thù, cho dù là sinh mệnh.
Bây giờ chính mình tìm tới cửa, hắn lại e ngại sợ hãi, sợ sẽ bị cướp đi mọi thứ trước mắt.
Đây chắc là suy nghĩ của người bình thường.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận