Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1128: Đang Nghĩ Xem Có Nên Mang Nữ Ma Đầu Tới Kỹ Viện Nghe Hát Hay Không

Chương 1128: Đang Nghĩ Xem Có Nên Mang Nữ Ma Đầu Tới Kỹ Viện Nghe Hát Hay Không
Minh Nguyệt Tông.
Trước cửa chính, Tự Bạch một bộ áo trắng, khí tức của hắn lúc này có chút yếu ớt, có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.
"Sư đệ đây là muốn quay lại hải ngoại?” Ứng Thủy Thiên đang uống rượu có chút tò mò. Lúc này chỉ có một mình hắn trông coi, Ninh Nhân tiên tử đã đi nghỉ ngơi.
"Đúng vậy, cần đi hải ngoại, dù sao ta cũng chỉ lưu lại một bộ phân thân ở tông môn. Đã qua lâu như vậy rồi, cũng nên quay lại." Tự Bạch vừa cười vừa nói, trong con ngươi của hắn có một cỗ tiên ý nhàn nhạt.
"Sư đệ đã đến thời điểm, tại sao còn không nguyện ý bước ra một bước này? Sợ thất bại?" Ứng Thủy Thiên tò mò hỏi.
Hắn cảm thấy ai cũng sẽ biết sợ, nhưng mà sư đệ trước mắt chắc là sẽ không.
"Sắp rồi, ta còn đang chờ, có lẽ còn có thời điểm tốt hơn, không vội." Tự Bạch vừa cười vừa nói.
"Ngươi muốn hoàn thành một bước này tại hải ngoại?" Ứng Thủy Thiên hơi kinh ngạc.
"Sư huynh không biết thôi." Tự Bạch nhìn về phía hải ngoại, nói:
"Hải ngoại xảy ra không ít chuyện, sau này cũng sẽ xảy ra không ít chuyện."
"Hạo Thiên Tông truyền đến ánh sáng?" Ứng Thủy Thiên WjEAḑ
"Sở sư muội cảm thấy như thế." Tự Bạch cười nói:
"Mặc dù không biết điều này chỉ cái gì, nhưng mà hải ngoại lần này thật sự sắp xảy ra chuyện lớn."
"Là chuyện gì?" Ứng Thủy Thiên thuận miệng hỏi.
"Có lẽ có liên quan đến thành tiên, nghe nói Thập Nhị Thiên Vương sắp chuẩn bị thành tiên." Tự Bạch nói.
"Thập Nhị Thiên Vương?" Ứng Thủy Thiên sửng sốt một chút, nói:
"Ta nghe sư phụ nhắc qua, hình như chưa từng có Thiên Vương nào thành tiên."
"Đúng vậy, nếu như lần này có thể thành tiên, sư huynh cảm thấy động tĩnh có thể lớn hay không?" Tự Bạch hỏi.
Ứng Thủy Thiên gật đầu: "Nếu như là thật thì động tĩnh nhất định rất lớn, nhưng mà là tốt hay xấu thì không nói được rồi. Mặc dù ta không biết chuyện cụ thể, nhưng mà Thập Nhị Thiên Vương nhiều năm như vậy đều không thể thành tiên, liên lụy trong đó nhất định rất lớn. Động tĩnh này lớn, có thể là tấm bùa đòi mạng, cũng không phải là người người đều có thể tham dự vào trong. Sư đệ cũng nên cẩn thận một chút."
Tự Bạch gật đầu nghiêm túc nói: "Đa tạ sư huynh nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."
"Đúng rồi, Đông Bộ gần đây cũng có không ít vấn đề, Bắc Bộ lại càng hỗn loạn, ta cảm giác Đông Bộ sau này cũng không kém.
"Sư đệ biết đã xảy ra chuyện gì không?" Ứng Thủy Thiên hỏi.
"Biết." Tự Bạch gật đầu, sau đó nói: "Nhưng mà sư huynh muốn biết hay là đi hỏi tiền bối bên trong một chút."
Ứng Thủy Thiên liếc mắt.
Lại hàn huyên rất nhiều, Tự Bạch cứ như vậy biến mất, thân thể cũng hóa thành gió rồi tán đi.
Ứng Thủy Thiên cầm vảy rồng mà Tự Bạch lưu lại, nhìn lên trời một chút, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: "Sư đệ còn chưa đủ hiểu sao, Thập Nhị Thiên Vương thành tiên lấy đâu ra mà đơn giản như vậy. Thất bại có lẽ không có việc gì, nhưng nếu như thành công… Đây chính là chuyện lớn từ xưa đến nay, loại chuyện này sẽ thúc đẩy biến hóa thiên địa. Hết lần này tới lần khác lại là vào lúc này. Rõ ràng đã tranh thủ nhiều thời gian như vậy, bây giờ xem ra dù có làm nhiều thế nào đi chăng nữa thì cũng không đuổi kịp biến hóa này. Thời gian của Sở sư muội không nhiều lắm, hi vọng nàng có thể chuẩn bị tốt."
Về việc ngăn cản Thập Nhị Thiên Vương thành tiên, không thể làm loại chuyện này được.
Bọn hắn có thể ngăn cản Tiên Chủng của Đọa Tiên tộc nở rộ, nhưng không thể ngăn cản Thập Nhị Thiên Vương thành tiên.
Một là giữa bọn hắn và Đọa Tiên tộc có thù, hai là Thập Nhị Thiên Vương thành tiên không có chỗ xấu đối với toàn bộ Tu Chân Giới. Sao bọn hắn có thể phá hủy loại biến hóa này được?
---
Hải ngoại.
Giang Hạo đi ra khỏi dãy núi.
Có chút đáng tiếc, nơi này có khoáng lại không đào được.
Hắn cũng không để chuyện lúc nãy ở trong lòng.
Về việc tiền đặt cược của Tả Đạo Minh chỉ là thuận thế mà làm. Kết quả như thế nào hắn cũng không thèm để ý, Thánh Chủ cũng không thèm để ý. Bọn hắn chỉ là nhàm chán nên kiếm chuyện mà làm thôi.
Còn về Hắc Long.
Mặc dù Giang Hạo có ý định giết chết, nhưng còn không vội, cần hỏi đối phương một số việc đã, nhất là chuyện liên quan tới Long tộc.
Chắc là không thể hỏi được nhiều chuyện, dù sao đối phương ngay cả Nhân Hoàng cũng không biết.
Hắc Long hình như thất bại quá sớm, căn bản không có trải qua thời đại của Nhân Hoàng, có chút phiền phức.
Nhưng mà Thiên Cực Ách Vận Châu chắc là có thể dạy đối phương làm người. Sau khi trở về chắc là có thể hỏi thăm một hai.
Hiện tại không vội.
Thánh Chủ ở đây, có một số việc vẫn không thích hợp hỏi cho lắm.
"Hiện tại có thể đi Bích Vân Các rồi?" Thánh Chủ hỏi.
"Đi thôi, lần này đi qua liền trông cậy vào hiền đệ." Giang Hạo vừa cười vừa nói.
Tự mình đi đến mấy như như này cũng không thích hợp, Thánh Chủ hiểu rõ tình huống trong đó, như vậy đi qua sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Về việc có để lại câu nói kia hay không thì đến lúc đó lại nói.
Nếu như chờ được Xích Long, bản thân cũng không biết nên giao lưu như thế nào. Nhất là không biết lấy thân phận gì.
Cổ Kim Thiên sao?
Đối phương chắc chắn sẽ có thể nhìn thấu?
Đã nhiều năm như vậy, ai cũng không biết thực lực của Xích Long là bực nào. Cho nên vẫn cần cẩn thận ứng đối, hoặc là đi tìm Cổ Kim Thiên.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo có một chút ý nghĩ.
Hắn đi theo Thánh Chủ một đường hướng về phía đông.
"Hiền đệ, thần hồn của ngươi bị bắt bao nhiêu?" Trên đường đi, Giang Hạo tò mò hỏi.
Thánh Chủ nhếch miệng cười: "Nhờ hồng phúc của ngươi, bị bắt sáu cái."
"Mấy ngày liền sáu cái?" Giang Hạo hơi xúc động:
"Công phu chạy trốn của hiền đệ đúng là không được nha."
"Ngươi bị tiên đuổi, có thể chạy được mấy ngày?" Thánh Chủ hỏi.
Giang Hạo khép quạt xếp lại, nói: "Lời này của hiền đệ sai rồi, vi huynh chỉ là một tu sĩ bình thường, mà hiền đệ lại là người chí cường viễn cổ, là tồn tại có thể sánh với Nhân Hoàng, Tổ Long, sao có thể bị một chút tiên nho nhỏ đuổi bắt được?"
"Nếu như ta là cường giả viễn cổ, ngươi chỉ là tu sĩ bình thường, tại sao ngươi lại có thể vũ nhục bức bách ta như vậy?" Thánh Chủ hỏi ngược lại.
"Chúng ta là huynh đệ, người một nhà cần gì nói hai lời." Giang Hạo cười ha hả nói.
Thánh Chủ: "…"
Chưa bao giờ thấy qua người nào mặt dày vô sỉ như thế.
Sau đó, Giang Hạo hỏi về Hắc Long.
Thời đại của Hắc Long cũng không có Thánh Chủ, Thánh Chủ sinh muộn. Hắn là người Thiên Thánh tộc quật khởi từ trong phế tích sau khi Thiên Thánh tộc đại bại. Khi đó đã không còn Hắc Long gì cả. Cho nên, bộ tộc kia chỉ nhớ rõ nhân loại nhỏ yếu. Hoặc có thể nói, từ tận đáy lòng của bọn hắn luôn cảm thấy nhân loại không hơn gì cái này.
Nhưng mà, Chân Long nhất tộc biến mất, Thiên Linh tộc trầm luân, Tiên Tộc không thấy tung tích, Thiên Thánh tộc tiêu vong, như thế mới đến phiên Nhân tộc là nhân vật chính của thiên địa.
Chờ những chủng tộc này xuất hiện lần nữa, không biết nhân tộc sẽ có địa vị gì, cuối cùng sẽ là địa vị gì.
"Hắc Long nhất tộc cố chấp như vậy sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
"Không phải bọn hắn cố chấp, là nhận biết của bọn hắn chính là như vậy. Ngươi phải biết, Nhân Hoàng khi đó là đè ép các tộc khác, đánh mãi mới thay đổi được nhận thức của các tộc về Nhân tộc. Tại thời đại đó, còn có người có thể đè ép Hắc Long tộc mà đánh sao?" Thánh Chủ hỏi.
"Trong Tu Chân giới, bốn đại Tiên Môn vô cùng cường đại, bọn hắn không được?" Giang Hạo hỏi.
"Bốn đại Tiên Môn đúng là rất mạnh, nội tình cũng cực kỳ ghê gớm, nhưng ngươi không nên MCAENpXBdṥ thường các tộc ở thời đại kia của chúng ta. Phải biết rất nhiều thứ đều là xuất hiện ở thời đại kia của chúng ta. Hiện tại, thời đại này có cái gì? Quá bình thường." Thánh Chủ bình thản nói:
"Hiện nay, Thiên Đạo Trúc Cơ được người người ký thác kỳ vọng mới tu vi gì? Đại Địa Hoàng Giả lại là tu vi gì? Dù là Thánh Hiền Chi Tâm mạnh hơn một chút thì cũng chỉ là vừa mới nhú lên. Hoặc như Tiên tông có thể đối kháng lại Hắc Long nhất tộc, nhưng mà muốn phong ấn hoàn toàn ngươi cảm thấy độ khó có hay lớn không? Mà tại thời đại của Nhân Hoàng, bọn hắn chính là bị Chân Long nhất tộc áp chế đến không có chút tung tích nào. Đương nhiên, thời đại kia xem như đại thế, có ưu thế là tất nhiên, đại thế mở ra, Nhân tộc có lẽ còn có thể xuất hiện một tồn tại như Nhân Hoàng cũng nên. Nhưng mà càn khôn chưa định, Nhân tộc dám nói bản thân biết tái xuất một vị Nhân Hoàng?"
"Tái xuất một Nhân Hoàng có lẽ không có khả năng, như vậy liệu có khả năng xuất hiện một người vượt qua Nhân Hoàng hay không?" Giang Hạo cười hỏi.
"Ai?" Thánh Chủ không lập tức phản bác.
"Hiền đệ cảm thấy vi huynh như thế nào?" Giang Hạo chăm chú hỏi.
"Ngươi đúng là mặt dày hơn Nhân Hoàng." Thánh Chủ gật đầu nói.
Giang Hạo cười to, không thèm để ý chút nào.
Tốc độ của hai người rất nhanh.
Ba ngày sau.
Bọn hắn đi tới trên hải đảo, nơi này người đến người đi, cực kì phồn hoa.
"Nơi này tụ tập người của từng thế lực, rất nhiều giao dịch đều ở nơi này." Thánh Chủ nhìn một tòa thành lớn, nói:
“Nghe nói tên của tòa thành này là do Đại tiên sinh của Thiên Hạ Lâu đặt, tên là Vong Ưu."
Giang Hạo nhìn lại từ xa, cảm giác đây chính là một tòa thành tiêu hồn. Nếu không sao lại gọi là Vong Ưu?
Nhưng mà, Đại tiên sinh đến từ Thư Viện, có lẽ Vong Ưu của hắn là văn nhã, chỉ là kẻ tục nhân như hắn căn bản không thể nào hiểu được.
"Bích Vân Các cực kỳ nổi tiếng ở chỗ này?" Giang Hạo hỏi.
"Cũng không phải là nổi tiếng ở nơi này, mà là nổi tiếng khắp toàn bộ hải ngoại, không có việc gì thì đừng chọc đến người bên trong đó. Sau khi đi vào, ngươi muốn làm gì thì chỉ cần có linh thạch là được. Đương nhiên, bao nhiêu linh thạch sẽ được lên bấy nhiêu tầng, đây là quy tắc. Tổng cộng có chín tầng, tầng thứ nhất chỉ cần một vạn linh thạch là có thể vào. Tầng thứ hai cần năm vạn. Tầng thứ ba mười vạn. Tầng thứ tư năm mươi vạn. Tầng thứ năm một trăm vạn."
Thánh Chủ còn muốn tiếp tục nói, Giang Hạo đã đưa tay đánh gãy lời hắn.
"Ngươi muốn hỏi đi tầng thứ chín cần bao nhiêu?" Thánh Chủ hỏi, chợt lại nói: "Chắc là ngươi có đầy đủ linh thạch không?"
Giang Hạo lườm đối phương một chút, cười nói: "Hiền đệ nói gì vậy chứ, ngươi có thân phận gì? Cường giả viễn cổ, thiên kiêu cao minh nhất Thiên Thánh tộc, Thánh Chủ của Thiên Thánh Giáo, một người đại biểu cho một tộc. Chuyện linh thạch có thể làm khó ngươi sao? Ngươi nói xem nếu như dùng thân phận của ngươi đi vào thì có thể lên được mấy tầng đây?"
"Nếu bản thể ta đến thì có thể lên chín tầng, nhưng mà đó là ta, ngươi thì sao? Ngươi có thân phận gì?" Thánh Chủ hỏi.
"Hiền đệ nói gì vậy chứ, chúng ta vẫn nên nói chuyện về linh thạch đi." Giang Hạo cười ha ha một tiếng.
"Vậy ngươi có bao nhiêu linh thạch?" Thánh Chủ hỏi.
Một vạn sáu, bỏ ra lâu như vậy mà không xài hết, không ít. Giang Hạo im ắng trả lời. Nhưng là nói không nên lời, sau đó hắn nhớ tới cái gì, nói:
"Nếu như ta nói ta và Đan Thanh Hà là quen biết cũ, có thể lên mấy lầu?"
"Đan Thanh Hà?" Thánh Chủ có chút ngoài ý muốn: "Ngươi biết Đại tiên sinh Thiên Hạ Lâu?"
"Cường giả viễn cổ như hiền đệ đây mà ta đều biết, huống hồ là một tiên sinh chứ?" Giang Hạo nói.
"Nếu có tín vật thì có thể trực tiếp lên tầng thứ chín." Thánh Chủ nói thẳng.
Giang Hạo lắc đầu.
"Vậy thì khó rồi, dù sao thì người ở đó sẽ không thật sự hỏi về đại thiên sinh Thiên Hạ Lâu. Nếu như ai tới cũng nói là có quen biết, vậy bọn hắn đều phải tra hỏi từng người sao? Không thể nào." Thánh Chủ nói.
Giang Hạo chưa từng mở miệng.
Đi được tới đâu hay tới đó, thực sự không được …hắn nhìn Thánh Chủ một chút. Đối phương luôn có linh thạch mà?
Đều là huynh đệ, mượn một chút cũng không có vấn đề gì.
Lúc đầu, hắn muốn mượn ở trên đường đi một chút, đáng tiếc trên đường đi không có gặp được người tốt lành gì.
Tiến vào trong thành, Giang Hạo nhìn thấy người đến người đi, xung quanh có rất nhiều cửa hàng, đều có không ít khách hàng. Đồ bán ra cũng là đủ kiểu loại, rất nhiều thứ hắn đều chưa từng thấy qua.
Giang Hạo thở dài một tiếng, cảm thấy mình đúng là chưa thấy qua việc đời.
"Ngươi thở dài làm gì?" Thánh Chủ tò mò hỏi.
"Vi huynh chưa thấy qua việc đời, nhìn lại mình thì lại không có linh thạch." Giang Hạo nói.
"Không có linh thạch thì tới nơi này làm gì?" Thánh Chủ hỏi.
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Thánh Chủ, có chút cảm khái: "Vi huynh sắp chết."
Thánh Chủ: "…"
Cho nên ngươi lại muốn cướp linh thạch của ta? Khinh người quá đáng. Sao ngươi không bị sét đánh đi chứ?
Một lát sau.
Trước cổng chính của Bích Vân Các.
Hơi khác so với suy nghĩ của Giang Hạo, hắn vốn cho rằng là một vũ lâu, chỗ ban công sẽ có nữ tử lẳng lơ. Nhưng nhìn đến lúc đó, phát hiện mình đúng là không có kiến thức.
Bích Vân Các là một chiếc thuyền lớn.
Thuyền ở bên trong biển, mỗi một tầng đúng là đều có ban công, một số tiên tử đánh đàn ở phía trên đó. Quần áo của mỗi một người đều tự nhiên hào phóng, không có chút khoe khoang nào. Tựa như tiểu thư nhà bên, thanh thuần đáng yêu.
"Nữ tử nơi này có thể đi sao?" Giang Hạo hỏi.
Hắn đang suy nghĩ nếu như sau này tới gặp Xích Long có nên nghĩ biện pháp dẫn Hồng Vũ Diệp theo hay không, như thế bản thân sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Mặt khác, vốn là vì nhiệm vụ của nàng, nàng đi theo cũng là hợp tình hợp lý.
Chủ yếu vẫn là hỏi một chút chuyện liên quan tới Long tộc và Thương Uyên Long Châu.
"Bích Vân Các ai đến cũng không từ chối, chỉ cần ngươi có linh thạch." Thánh Chủ nói xong liền bước lên trên boong tàu của thuyền lớn. Nơi này có không ít khách nhân đang ngồi, ngồi ở chỗ này thì không tốn linh thạch, còn có thể trò chuyện, không bị hạn chế vì không có linh thạch.
Giang Hạo cũng hạ xuống ở trên boong tàu, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ cao.
Chỉ có thể nhìn thấy lầu ba, bắt đầu từ đó lên trên sẽ dần xuất hiện sương mù, tầng thứ chín càng là lâm vào trong sương mù, hoàn toàn không cách nào thấy rõ.
"Hai vị khách nhân." Một mỹ phụ trung niên đi ra cười nói:
"Muốn lên mấy lầu? Có thể chỉ định giai nhân?"
Thánh Chủ không nói gì, chỉ ném một cái túi ra ngoài.
Sau khi kiểm tra, nụ cười của mỹ phụ càng sâu. Nàng trả lại túi trữ vật, lập tức làm động tác mời:
"Hai vị mời."
Thánh Chủ đi theo, trong lòng Giang Hạo có chút tò mò.
Thánh Chủ đúng là xe nhẹ đường quen.
Rất nhanh Giang Hạo liền biết, bọn hắn đi lên được mấy lầu.
"Lầu chín tổng cộng có bốn vị giai nhân, hai vị có chỉ định gì không?" Mỹ phụ nói.
"Bốn vị?" Giang Hạo hơi ngoài ý muốn:
"Xuân Hạ Thu Đông?"
"Hồi công tử, là Phong Hoa Tuyết Nguyệt." Mỹ phụ cười nói.
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói cái gì.
Lầu chín.
Lúc Giang Hạo đến, chỉ thấy một khu đại sảnh, bốn hành lang thông đến những chỗ khác nhau, chắc là vị trí của bốn giai nhân.
Nhưng mà, Giang Hạo đến đây cũng không phải để tìm giai nhân, chỉ là vì lưu lại một câu.
"Nơi này có thể lưu lại chữ viết không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi.
"Hả? "Mỹ phụ hơi kinh ngạc: "Công tử muốn đề tự?"
Giang Hạo gật đầu.
"Đề thơ sao?" Mỹ phụ lại hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà sẽ bị người chúng ta lau mất, hi vọng công tử có thể lý giải." Mỹ phụ cười tủm tỉm nói.
Giang Hạo gật đầu: "Được."
Mỹ phụ thoáng có chút kinh ngạc, nhưng mà vẫn là nở nụ cười. Mặc dù trong lòng nàng ta không thích, nhưng sao có thể biểu hiện ra ngoài? Người này chỉ có tu vi Kim Đan, có thể lên được đến đây chắc là do xuất thân tốt. Muốn đề chữ chắc là vì danh tiếng.
Đáng tiếc, viết chữ ở tầng thứ chín người bên ngoài không nhìn thấy, người bên trong lập tức lau mất. Chỉ là tuổi trẻ không hiểu chuyện, lòe người mà thôi.
Giang Hạo có thể phát hiện ra mỹ phụ không thích, bởi vì Vô Danh Bí Tịch, sự khống chế của hắn đối với linh khí không phải bình thường. Cộng với việc học tập cơ sở Nhân Hoàng Kiếm Quyết, cho nên có thể đủ cảm giác đủ nhiều thứ. Đương nhiên, cũng bởi vì từng trở về từ Quỷ Môn Quan nên hắn càng thêm cẩn thận.
Nhưng mà cũng không ảnh hưởng cái gì cả.
Có thể lên được đây, lại lưu lại chữ viết.
Hắn chẳng khác nào đã thành công một nửa, về việc lau…
Thực lực mình cũng tạm được, Bích Vân Các chắc là không có người có thể làm được. Chỉ có thể xin Thiên Hạ Lâu giúp đỡ, nhưng mà tới tới lui lui thời gian không ít.
Chắc là cũng có hiệu quả.
Sau đó, hắn nhắm đôi mắt lại, bắt đầu điều chỉnh trạng thái, phải dùng trạng thái cao minh nhất để lại lại văn tự.
Lúc này, ba chữ Cổ Kim Thiên trong lòng bàn tay bắt đầu lấp lóe, khí vận thuộc về Cổ Kim Thiên dần dần bao trùm. Một loại khí tức cao thâm mạt trắc phóng thích ra.
Lông mày Thánh Chủ không ngừng nhảy lên.
Khí thế kia… đúng là cao mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận