Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 762: Lễ Vật Đến Từ Phong Hoa Đạo Nhân

Chương 762: Lễ Vật Đến Từ Phong Hoa Đạo Nhân
Chương 762: Lễ Vật Đến Từ Phong Hoa Đạo Nhân
Giang Hạo không rõ tình cảm của Hải La Thiên Vương.
Hắn cũng không hiểu loại cảm tình này sẽ mang đến thay đổi như thế nào.
Nhưng hắn biết, người có quá nhiều tình cảm thì sẽ bị quấn thân.
Đây không phải là hi vọng của hắn.
Cho nên, hắn sẽ cố gắng tránh né, cũng không muốn dính líu quan hệ với quá nhiều người.
Vừa có thể là bảo vệ mình, cũng là bảo hộ người khác.
Bởi vì các loại nguyên nhân, hắn sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Quan hệ càng mật thiết thì càng dễ dàng bị người ta để mắt tới.
Khi đó, tính người của mình sẽ bị khảo nghiệm.
Hắn không muốn loại chuyện này xảy ra, cho dù mình lựa chọn cái gì thì đều không phải là một chuyện tốt.
Có lẽ Hải La Thiên Vương sẽ nhân họa đắc phúc, nhưng trên đời này lại có mấy người có vận khí như này?
Lúc rời khỏi Vô Pháp Vô Thiên Tháp, Giang Hạo nhìn thấy Ngân Sa sư tỷ.
Hăn hỏi thăm chuyện của Mịch Linh Nguyệt.
"Nàng? Nàng nói là đến tị nạn, trong lúc đó sẽ giúp chúng ta làm một chút chuyện về rèn đúc, còn có thể dạy bảo một số người. Nếu như thật sự có thể học thành, tông môn có xác suất mở thêm một mạch về rèn đúc. Bạch Trưởng lão tự nhiên sẽ đồng ý loại chuyện tốt này rồi.” Đây là những gì Giang Hạo nghe được.
Không nghĩ tới, Mịch Linh Nguyệt lại không bỏ ra chút tiền nào.
Nhưng mà, giá trị của nàng đúng là vượt qua linh thạch.
Không ai sẽ từ chối người như này cả.
Trở lại chỗ ở, Giang Hạo phát hiện có người đứng trước sân của hắn.
Hải Minh đạo nhân.
Chuyện này khiến Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, đối phương đã lâu rồi không có tìm đến đây.
Trước đó bởi vì ngư nhân, đối phương muốn tìm manh mối từ chỗ của mình. Sau đó, Tổ Long Chi Tâm xuất hiện, không thấy đối phương tới hỏi thăm nữa.
Hiện nay, làm sao đột nhiên đến đây.
"Hải Minh Trưởng lão." Giang Hạo thi lễ gặp mặt.
"Đã lâu không gặp. Hải Minh đạo nhân cười nói.
"Là Trưởng lão một lòng vì tông môn, không có thời gian." Giang Hạo đáp.
"Đi vào nói chuyện không?" Hải Minh đạo nhân chỉ chỉ vào trong sân của Giang Hạo.
Nghe vậy, hắn hơi có chút để ý, nhưng vẫn gật đầu trước: "Mời Trưởng lão."
Nếu như Hải Minh đạo nhân chỉ là Hải Minh đạo nhân thì đang còn tốt, nhưng đối phương là phân thân tinh thần của Phong Hoa đạo nhân.
Nói cách khác, hắn nhìn thấy cái gì, qua một thời gian ngắn Phong Hoa đạo nhân đều sẽ biết.
Mà đột nhiên đến thăm, có lẽ là phát hiện ra cái gì đó.
Còn về là cái gì, Giang Hạo khó xác định được, nhưng chắc không phải là Tiếu Tam Sinh.
Chắc là vì Thiên Hương Đạo Hoa.
Từ lúc bắt đầu hắn đã biết Phong Hoa đạo nhân khó đối phó, cho nên sau khi đưa xong ba phần lễ kia thì không có làm cái gì khác.
Có một số việc làm nhiều sẽ dễ dàng dẫn tới phiền phức.
Tiến vào trong viện, Hải Minh đạo nhân nhìn xung quanh một hồi, ngạc nhiên nói:
"Nơi này đúng là không tồi."
"Vị trí khá hơn một chút mà thôi." " Giang Hạo khiêm tốn nói.
Mặc kệ đối phương có thể nhìn ra hay không, lí do thoái thác này đương nhiên là không thiếu được.
"Đáng tiếc ta không ở Đoạn Tình Nhai, nếu không cũng muốn dựng một cái viện ở cạnh chỗ của ngươi." Hải Minh đạo nhân cười nói.
Nghe vậy, Giang Hạo nhướng mày.
Đối phương có ý gì?
Trước đó gặp mặt lời nói còn rất bình thường, hôm nay sao lại có ý nhằm vào như vậy?
Hơn nữa, đây không giống với lời nói của trưởng bối chút nào.
Mấy chuyện như dựng viện này sao có thể nói ra miệng được?
Sẽ khiến người ta cảnh giác.
Trước đó Hải Minh đạo nhân khẳng định không phải như vậy.
Giang Hạo nhìn đối phương, nhưng không có phát hiện ra điều gì khác thường cả.
Chỉ có thể cười nói: "Vậy đúng là vinh hạnh của vãn bối.”
Hải Minh đạo nhân ngồi xuống, nói: "Chỗ người có trà không?"
"Có." Giang Hạo gật đầu, sau đó pha lá trà bình thường.
"Nghe nói ngươi ra ngoài thường có cơ duyên?" Hải Minh đạo nhân vừa uống trà vừa nói.
Giang Hạo rũ mắt, bình tĩnh nói: "Ngẫu nhiên có chút kỳ ngộ.”
"Kỳ ngộ sao?" Hải Minh đạo nhân mỉm cười, nói sâu xa:
"Sẽ không phải có người trong bóng tối giúp ngươi đó chứ?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nói: "Trưởng lão nói đùa."
"Ha ha, là lão phu nói đùa." Hải Minh đạo nhân nở nụ cười, sau đó nói:
"Đúng rồi, ngươi muốn lễ vật không?"
Nghe vậy, Giang Hạo cảm thấy lời này có chút quen thuộc.
Hắn lập tức nhớ tới Tiếu Tam Sinh.
Đúng, loại cảm giác này có chút tương tự với Tiếu Tam Sinh.
"Trưởng lão muốn đưa ta lễ vật?” Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn duy trì vẻ bình thường như cũ.
Sớm biết đối phương sẽ đến, hắn đã không dùng giám định tại Vô Pháp Vô Thiên Tháp rồi.
"Đúng vậy, ngươi có muốn suy đoán một chút hay không?" Hải Minh đạo nhân cười nói.
Giang Hạo rũ mắt một lát, nói:
"Trưởng lão là có chuyện gì cần vãn bối làm sao?"
"Cũng không có, chỉ là muốn nhìn thấy sự bất ngờ của ngươi khi nhận được lễ vật." Hải Minh đạo nhân nghiêm túc, còn mang theo một chút mỉm cười.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, biết kẻ đến không thiện.
"Đa tạ tiền bối hậu ái, chỉ là vãn bối vẫn hi vọng có thể làm chút gì đó."
"Xem lễ vật trước đã."
Hải Minh đạo nhân nói xong thì lấy ra một phong thư, sau đó nói: "Mở ra nhìn xem đi.”
Phong thư, đây là thủ đoạn mà mình thường xuyên sử dụng.
Hắn chậm rãi mở phong thư ra, Giang Hạo nhìn thấy một câu thăm hỏi ân cần rất đơn giản: "Thay ta hỏi thăm Tiếu Tam Sinh."
Vẻ mặt Giang Hạo không có chút dao động nào, nhưng mà trong lòng đã nhấc lên sóng gió.
Những lời này là có ý gì?
Là cảm thấy sau lưng của hắn có Tiếu Tam Sinh, hay cảm thấy hắn chính là Tiếu Tam Sinh?
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm nhận được nguy cơ.
Không biết Phong Hoa đạo nhân làm thế nào để phát hiện được, thế mà lại liên hệ mình và Tiếu Tam Sinh đến cùng một chỗ.
"Có thích lễ vật này không?" Giọng nói của Hải Minh đạo nhân mang theo một chút ý cười.
Giang Hạo khẽ lắc đầu, hắn cũng không mở miệng.
Còn về việc suy nghĩ của mình, cứ để cho đối phương đoán vậy.
Nhưng mà hắn đã bị Phong Hoa đạo nhân để mắt tới, chuyện này có chút khiến người ngoài ý muốn.
"Nghe nói ngươi có người muội muội?" Hải Minh đạo nhân buông chén trà xuống, nói: "Nàng hình như rất thích đồ ăn, ta cho nàng một hộp bánh ngọt, nàng cười nói cảm ơn tiền bối, thật sự là đáng yêu. Ngươi nói có đúng không?"
"Tiền bối có ý gì? "Giang Hạo nhướng mày chất vấn.
"Không có ý gì, chỉ là muốn đưa vài thứ cho người nào đó nhưng mà đối phương không nhận, ta không thể làm gì khác hơn là đưa chút đồ cho ngươi." Hải Minh đạo nhân vui vẻ cười hai tiếng, sau đó đứng lên nói:
"Ta không ở lâu nữa, có cơ hội lại đến nghiên cứu thảo luận một hai với tiểu hữu."
Sau đó, Giang Hạo đưa đối phương ra ngoài.
Trước khi đi, Hải Minh đạo nhân đột nhiên nói ra: "Tiểu hữu cần phải xem kỹ muội muội của mình, nếu không ngày nào mà mất tích thì chỉ có thể trách người không trông kỹ nàng rồi."
Nói xong, Hải Minh đạo nhân ngự kiếm rời đi.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, không nói lời nào.
Cho đến khi đối phương biến mất ở chân trời, Giang Hạo mới trở lại viện.
Hắn nhìn Bàn Đào Thụ, thở dài một tiếng.
Vốn muốn để chuyện của Phong Hoa đạo nhân qua một bên, tiếp tục trì hoãn.
Thật không nghĩ đến đối phương chủ động tìm tới cửa, mà lại kẻ đến không thiện.
"Hắn đã điều tra ra hay là đoán được?"
Bình thường mà nói, muốn tra ra hắn có liên quan tới Tiếu Tam Sinh chắc là rất khó. Trừ khi biết được tin tức từ người nào đó trong tụ hội. Như thế mới có thể tìm tới. Nhưng người bên trong tụ hội đều biết Thiên Cực Ách Vận Châu ở trên người hắn, chắc là sẽ không gây bất lợi cho mình mà truyền tin tức ra. Một khi bộc phát, không có người nào có thể may mắn thoát khỏi. Cho nên chắc không phải là người bên trong tụ hội rồi.
Giang Hạo thở dài một tiếng, từ đầu đến cuối vẫn không tìm được nguyên do.
Tình thế hiện tại có chút mất khống chế, căn bản là không thể nào tìm được bản thể của Phong Hoa đạo nhân. Mà đối phương có thể làm ra chuyện bất lợi cho mình bất cứ lúc nào.
Trong nháy mắt này, đối phương quay về chỗ tối, mình đã bại lộ ở ngoài sáng.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận