Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1494: Cự Linh Tộc Trợn Tròn Mắt 2 Ỉ

Chương 1494: Cự Linh Tộc Trợn Tròn Mắt 2 ỈChương 1494: Cự Linh Tộc Trợn Tròn Mắt 2 Ỉ
 
 Chân Hỏa đạo nhân cười nói: "Đều là Đăng Tiên Đài, ngươi giả trang cái gì thể?"
 
 "Ngươi muốn chết. " Cự Linh tộc gầy gò hét một tiểng, trên người có tia sáng màu vàng nở rộ, trực tiếp công kích về phía Chân Hỏa đạo nhân.
 
 Đám người Chung Hỏa Minh không để ý đền, bọn hắn cũng muôn giáo huần đám nhân loại không biêt đậy miệng này một chút.
 
 Nhưng mà, lúc Cự Linh tộc gầy gò tiền lên, Chân Hỏa đạo nhân cười lạnh một tiếng, sau đó đưa tay quạt ra ngoài.
 
 Ẩm!
 
 Hôi
 
 Ẩm! Hôi
 
 Cự Linh tộc gầy gò đang định tiến lên bông cảm giác miệng trực tiếp bị bóp méo, sau đó cả người bay ngược ra ngoài.
 
 Oanhl
 
 Đối phương đâm vào phía trên thạch đầu cự nhân, lượng lớn thạch đầu cự nhân sụp đổ.
 
 'phế vật chính là phế vật, quả nhiên không có chút tác dụng nào. " Giọng nói hờ hững của Chân Hỏa đạo nhân truyền đến: "Nhân vật gì mà cũng xứng so sánh cùng Giang sư huynh chúng ta?"
 
 Biến hóa đột nhiên này khiến cho Cự Linh nhất tộc ngây ngẩn cả người. trên người của bọn hắn có hàn ý băn ra. Đám người Nhiếp Tẵn bước ra một bước, không hề có chút e ngại nào. Trong lúc nhất thời, tình thế giương cung bạt kiếm, giống như có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
 
 Giang Hạo có ý tốt nhắc nhở: "Quý khách, nơi này là Thiên m Tông, nói câu không dê nghe. Mặc dù tuvi - của các ngươi lợi hại, nhưng mà đổi với tông môn chúng ta mà nói thì vân còn kém một chút. Vừa rồi chỉ là luận bàn, nều như thật sự mạo phạm đến chúng ta, Chưởng môn chúng ta sẽ không cao hứng, các ngươi chắc là sẽ gãy ở chô này. Thiên m Tông chúng ta cũng không phải là chỗ ăn thịt người gì cả. Như vậy đi, mấy vị sư đệ của ta cũng rất dê nói chuyện, môi người các ngươi cho bọn hãn một trăm vạn linh thạch, chuyện này coi như qua." Lửa giận bắn ra. Cự Linh nhất tộc thiếu chút không nhịn được.
 
 Giang Hạo không có để ý.
 
 Đám người Nhiếp Tẫn đẩy mình lên trước, lời nói đều là nói đối phương không bằng hắn, khiên cho mình bị căm thù. Hiện tại bọn hắn cần một trăm vạn linh thạch, vậy liền không còn quan hệ gì với mình nữa. Muôn oán hận cũng nên oán hận ba người bọn họ, có liên quan gì tới Phản Hư hậu kỳ như mình? Mình chỉ là một con rồi mà thôi.
 
 "Các ngươi cũng biết tu vi của ta yếu ớt." Giang Hạo bổ sung một cầu.
 
 Lúc này, Chung Hỏa Minh mở miệng nói: "Chúng ta sẽ cho ba trăm vạn linh thạch, nhưng mà có thể bảo trì hợp tác không?" "Đương nhiên." Giang Hạo gật đầu. "Được."
 
 Chung Hỏa Minh sảng khoái cho ba trăm vạn linh thạch: "Lê vật của chúng ta cũng sẽ lưu lại, đên lúc đó sẽ phái người tới, hi vọng các ngươi có thể tiếp nhận."
 
 Giang Hạo gật đầu.
 
 Sau đó, bốn người Cự Linh nhất tộc nhanh chóng rời đi, không có chút ý định lưu lại nào. Bọn hãn xác thực rất uất ức, bởi vì môi người đều bị một chiêu đánh bay.
 
 Nhân loại không dễ chọc.
 
 Chính diện không được, chỉ có thể dùng những biện pháp khác.
 
 Bốn người rời khỏi Thiên m Tông, vẻ mặt đều trở nên âm trầm. Lúc này, Phản Hư sơ kỳ Chung Ly Quảng đi ở trước nhât, thở dài một cái, nói: "Thiên m Tông có cường giả, hơn nữa còn đang nhìn chăm chú chúng ta. Lực lượng của ta vần luôn bị áp chê, nhưng mà có thể xác định Giang Hạo kia chính là loại thực lực đó. Là người nổi vậy bên trong Phản Hư hậu kỳ, cũng không thể coi thường."
 
 "Lúc thu lưới, loại kia hoàn toàn có thể để hắn làm nô bộc bên cạnh ngài." Chung Hỏa Minh nói. "Không, ta muốn giết hắn." Giọng nói Chung Ly Quảng trầm thấp.
 
 "Ta cũng muốn giết nhân loại kia." Cự Linh tộc gầy gò Chung Văn Tài nghiên răng nghiền lợi nói.
 
 Hắn chỉ Chân Hỏa đạo nhân.
 
 "Giết một, hai người không ảnh hưởng gì cả, nhưng kế hoạch nhất định phải bảo trì bình thường, chuyện của Giang Hạo phải làm cho tốt. Chờ trong tộc khôi phục được càng nhiều, lập tức bắt lấy Thiên m Tông. Mặt khác, đưa một sô người đau đầu hướng vào trong, để bọn hắn cảm nhận sự hôn loạn một chút." Chung Ly Quảng nói.
 
 Nghe vậy, những người khác gật đầu.
 
 Mặc dù kế hoạch đối với Thiên m Tông có chút khác với dự đoán, nhưng không sao cả, kết cục cuối cùng là tốt.
 
 Phía sau chỉ cần tiếp tục thực hiện chút áp lực cho Thiên m Tông là được.
 
 "Nhưng mà luôn luôn nghe nói Nam Bộ không quá an toàn, không biết nguy hiểm ở nơi nào." Nữ tử Cự Linh tộc, Chung Ngọc Linh nói. "Không ngại. "
 
 Chung Ly Quảng bình tĩnh nói: "Nam Bộ tổn tại nhiều năm như _ vậy, đã có mấy thứ nguy hiểm, nhất định sẽ có vật trân áp, nêu không thì Nam Bộ sớm đã diệt vong. Đại thế đến, hết thảy đều có thời gian, chỉ cần chúng ta mau chóng chiếm ưu thế. Dù là có nguy hiểm lớn thì cũng đủ cho chúng ta rời khỏi Nam Bộ từ trước, tranh đoạt địa phương khác. "
 
 Nghe vậy, ba người khác gật đầu, vô cùng tán đồng.
 
 Người người đều cảm thấy Nam Bộ nguy hiểm. Nguy hiểm cũng mang ý nghĩa là cơ duyên.
 
 Cự Linh nhất tộc rời đi, Giang Hạo thì đi gặp Bạch Trưởng lão dưới sự lấy lòng của đám người Nhiếp Tân. Những người này được một trăm vạn, cũng có chút cao hứng, dường như không quá lo lẵng chuyện bị nhằm vào.
 
 Bọn hắn nói chuyện đúng là êm tai. Chuyện lần này phần lớn là mình. xúc động, bọn hắn lại nói mình năm chắc chỉ tiết, dũng cảm phá vỡ thề cục, lại cho bọn hãn mầy chục năm cũng không làm được như thể. Giang Hạo nghe xong đều cảm thấy mình anh minh thần võ. Nếu không phải có đủ sự nhận biết đổi với mình, hắn thật sự đã tin ri.
 
 Trước viện của Bạch Trưởng lão, Giang Hạo để Thất Thải Thạch ở dưới đãt.
 
 Bạch Trưởng lão nhanh chóng đi ra. "Như thế nào?" Đối phương hỏi. Giang Hạo nói lại quá trình. Đương nhiên, mặc dù hắn có nhắc tới chuyện so tài, nhưng chỉ nói một trận mười vạn. Cho nên, hắn lây một trăm vạn ra dự định nộp lên. Hắn cảm thầy Bạch Trưởng lão hăn là sẽ không cần.
 
 Quả nhiên.
 
 "Ngươi nhận lấy linh thạch đi, để Thất Thải Thạch ở lại là được. " Bạch Trưởng lão bình tĩnh nói: "Về chuyện hợp tác xác thực cũng có thể hợp tác, chuyện này ngươi làm rất tốt, có thể trở về nghỉ ngơi rồi, chờ đợi nhiệm vụ thủ tịch lần sau là đủ. Ban thưởng sẽ được đưa qua sau."
 
 Nghe thế, Giang Hạo cảm kích gật đầu.
 
 Xác thực cảm kích, một trắm vạn đôi phương nói không nhận liền không nhận.
 
 Chờ Giang Hạo rời đi, Bạch Chỉ liền đi đến Bách Hoa Hổ. Nàng muôn đi báo cáo chuyện này, Thất Thải Thạch cũng bị mang đền.
 
 Giang Hạo quay về chỗ ở.
 
 Ban đêm.
 
 Thất Thải Thạch rơi xuống trong sân của hẳn, Hồng Vũ Diệp xuất hiện theo.
 
 "Ngươi nhận lấy vật này là muốn làm gì?"
 
 Còn chưa thấy rõ người, Giang Hạo đã nghe thầy giọng nói.
 
 Hắn vội vàng nói: "Vãn bối cảm thấy đồ này rất tốt."
 
 "Ngươi biết vật này nên đổi mới như nào mới có thểsửdụng không?" Hồng Vũ Diệp ngổi xuống, hỏi.
 
 Giang Hạo vội vàng đi qua pha trà. Cửu Nguyệt Xuân.
 
 Hôm nay vừa mới mua.
 
 Hồng Vũ Diệp nhìn lá trà, có chút ngoài ý muốn: "Ngươi đúng là nhiều linh thạch. "
 
 "Đều dùng để mua trà cho tiền bôi." Giang Hạo đáp.
 
 Hồng Vũ Diệp không nói thêm gì, mà là hỏi: "Nói một chút lý giải của ngươi về Thất Thải Thạch đi. " Giang Hạo nói đơn giản, Hồng Vũ Diệp nhíu mày: "Ngươi biết rồi mà còn muốn lưu lại?"
 
 "Vẫn bối có một ý tưởng."
 
 Giang Hạo suy tư, nói: "Thần vật _ như này nhất định có hạch tâm, nều như chúng ta thay thể hạch tâm thì Thât Thải Thạch chính là của chúng ta."
 
 Hồng Vũ Diệp cười nói: "Ngươi muốn bỏ Cổ Kim Đạo Thư vào? Vậy ngươi quá để mắt tới tảng đá này rồi."
 
 Giang Hạo đương nhiên là lắc đầu, Cổ Kim Đạo Thư chính là một đại đạo thông thiên. Thất Thải Thạch dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có như thể.
 
 Cổ Kim Đạo Thư vừa ra, ai có thể không tranh? Người có được sách, gần như có thể đạt được hết thảy cơ duyên, trở thành một trong những người mạnh nhãt thiên địa. Sau đó, hắn chỉ chỉ về phía Trường Sinh Quả: "Tiền bổi mời xem, Trường Sinh Quả đã diễn hóa ra kết quả." Trong nháy mắt Giang Hạo đến gần, một bọt khí màu tím chìm vào trong thân thể của hãn.
 
 [ Mảnh vỡ thần thông +1 ] Đã mấy thập niên, cuối cũng lại lần nữa lĩnh ngộ thần thông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận