Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 207: Nhắc Nhở Đến Từ Nữ Ma Đầu

Chương 207: Nhắc Nhở Đến Từ Nữ Ma Đầu
Lời thỉnh cầu của Giang Hạo được đồng ý.
"Cần phải chờ ba tới năm ngày để nhổ đi trồng nơi khác, sư đệ chăm sóc một tuần lại xác định." Liên Đạo Chí vừa cười vừa nói.
Chờ chuyện này được xác định, Giang Hạo lại tiễn đối phương đi.
Sau đó, hắn đi quan sát linh dược của Bách Cốt Lâm.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào dò hỏi tung tích của Bạch Dạ từ miệng của đối phương.
Hắn lo quá đột ngột sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng trước sau không hỏi lại rất khó biết được tình hình của Bạch Dạ.
'Lẽ nào chỉ có thể chờ sau này lén tới Bách Cốt Lâm điều tra?'
'Hơi mạo hiểm.'
Bách Cốt Lâm không phải là nơi bình thường, một Nguyên Thần muốn tùy ý đi lại là chuyện không thực tế.
Đệ tử các mạch có thể tùy tiện đi lại trong phần lớn các nơi của mười hai mạch trong tông môn, nhưng có nhiều chỗ vô ý bước vào sẽ dễ bị phát hiện, khi đó chính là nguy hiểm.
Chờ linh dược của Bách Cốt Lâm trồng xong, Giang Hạo vẫn không thể tìm ra cơ hội thích hợp để hỏi thăm về Bạch Dạ.
Lần này, bọn họ chỉ trồng linh dược ở Linh Dược viên, không liên quan đến bên ngoài.
"Sư đệ cảm thấy có vấn đề gì sao?" Liên Cầm tiên tử hỏi.
Thái độ của đối phương tốt lạ thường, Giang Hạo không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào.
Cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.
Lúc này, đoàn người Bách Cốt Lâm mới từ biệt rời đi.
Giang Hạo khẽ thở dài một tiếng, chỉ có thể chờ đợi thủ đoạn của Bạch Dạ xuất hiện.
Chỉ là năm ngày trôi qua, hắn không có chút cảm giác không thoải mái nào.
Hôm nay, Liên Đạo Chí đưa Minh Dạ Thu Hoa tới. Đó là một cây hoa cao khoảng nửa người, cành lá khá to khỏe, phía trên sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ánh vàng.
Ra tay loại bỏ là được.
Sau khi Giang Hạo giám định, phát hiện là linh dược thượng đẳng, có thể dùng để rèn luyện cơ thể.
Giá cũng cực kỳ đắt.
"Linh dược thượng phẩm đều rất đắt sao?" Giang Hạo dò hỏi.
"Đương nhiên, chẳng qua chỗ sư đệ không có nhiều linh dược thượng phẩm, hỏi chuyện này cũng rất bình thường. Dù sao không phải linh dược thượng phẩm nào cũng rất đắt, còn phải xem tác dụng của nó nữa. Nhưng phần lớn chúng đều rất đắt." Liên Đạo Chí đáp lại.
Giang Hạo gật đầu, không nói nữa.
Sau đó, hắn nói để thử mấy ngày xem sao.
Bảy ngày, hắn đều một mình chăm sóc Minh Dạ Thu Hoa, trong lúc đó xuất hiện qua hai lần bọt khí màu xanh lục.
Khoảng cách thời gian khác nhau.
Xem ra không có quy luật.
Tuy nhiên có thể trồng nhiều hơn xem thử, có lẽ trong khoảng thời gian này dễ ra bọt khí màu xanh lam.
Linh Dược viên ra bọt khí màu xanh lam càng lúc càng ít, dù sao phần lớn linh dược không cần chăm sóc.
Sau khi hắn nhận lời trồng Minh Dạ Thu Hoa, mọi chuyện lại bình yên trở lại.
Con thỏ cũng treo ngược hơn nửa tháng.
Trong lúc đó, Giang Hạo còn bán ra vài thứ, linh thạch lúc đầu từ mười ba nghìn đã tăng lên đến mười lăm nghìn. Chỉ cần kiếm lại thêm một nghìn là có thể giữ lại mười nghìn chờ đợi niết bàn.
Bảo đảm tuyệt đối không thể sai sót.
Còn hai tháng nữa mới tới lúc Bàn Đào Thụ chín hẳn.
Tất cả đều kịp.
Nửa tháng sau.
Giang Hạo vẫn không cảm giác được thủ đoạn của Bạch Dạ, điều này làm hắn thấy nghi ngờ.
Tuy nhiên, hôm nay cuối cùng có Bàn Đào sắp chín, hắn hái xuống mà hoàn toàn không do dự.
Năm nay, không có một quả đào chín nào xuất hiện.
Hắn đương nhiên không muốn ăn chua, tất cả đều mang qua Linh Dược viên cho Tiểu Li.
"Không ngọt." Sau khi Tiểu Li ăn xong, đã nói ra hai chữ này.
Như vậy thì Giang Hạo yên tâm rồi.
Hắn cần chính là không ngọt.
Sau một tháng, Giang Hạo sẽ hái một tới hai quả Bàn Đào xuống mỗi ngày, đều đưa cho Tiểu Li.
Ăn tròn một tháng, Tiểu Li cuối cùng đặt câu hỏi.
"Sư huynh, vì sao đào năm nay đều chua vậy?"
Nếu ngọt, ta đã không đích thân đưa cho ngươi ăn. Giang Hạo bình thản liếc mắt nhìn Tiểu Li, nói:
"Có thể một năm ngọt một năm chua."
Tiểu Li tin, nói:
"Vậy thì mau ăn hết đi, sang năm còn tiếp tục kết quả."
Đứa trẻ tốt, Giang Hạo gật đầu.
Chỉ là... cuộc sống hàng ngày trôi qua, bây giờ Bàn Đào Thụ đã bị hắn hái gần hết.
Nhưng Hồng Vũ Diệp trước sau vẫn không tới.
Từ lần trước Hồng Vũ Diệp qua tới giờ đã bao lâu rồi?
Hơn bốn tháng.
Nhìn Bàn Đào Thụ chỉ có vài quả, Giang Hạo tiến hành giám định cho nó.
Nếu thật sự có thể tiến hành niết bàn, giống nhau là vẫn cần một quả, khác nhau là yêu cầu về số lượng linh thạch nhiều hơn.
Lần này, cần chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Kém một viên là tròn mười nghìn.
Giang Hạo quan sát pháp bảo trữ vật, phát hiện còn có mười một nghìn bảy trăm.
Tổng thể thiếu mấy trăm.
Thật may, hắn có thể bán linh phù, đủ rồi.
Nửa tháng sau.
Chỉ còn năm ngày cuối cùng là tới ngày con thỏ được xuống.
Quả cuối cùng bị hái hết, chỉ còn lại có một quả cuối cùng.
Hôm nay, Giang Hạo nghênh đón một bóng dáng xinh đẹp, vừa nhìn thấy nàng, trái tim hắn cũng trở nên nặng nề.
Hết lần này tới lần khác, lại đến vào lúc hắn sắp giúp Bàn Đào Thụ niết bàn.
Giang Hạo đi ra, bóng hình xinh đẹp kia quay đầu nhìn sang, trên gương mặt nàng thoáng mỉm cười:
"Ngươi hình như đang chờ ta tới."
Giang Hạo sa sầm mặt, biết được đối phương cố ý chọn lúc này để tới.
"Tiền bối đến, vãn bối đương nhiên mừng rỡ." Hắn cúi đầu cung kính nói.
"Ngươi còn nhớ rõ lời ngươi nói năm ngoái chứ?" Hồng Vũ Diệp đối diện Giang Hạo cười mà như không cười nói:
"Ngươi nói quả đào năm nay chua, bây giờ ngươi nói cho ta biết, ngươi vẫn cảm thấy là chua sao?"
Giang Hạo thầm thở dài một tiếng, nói:
"Cũng có thể là ngọt."
Hồng Vũ Diệp mỉm cười, nói:
"Lần trước ngươi còn tự tin như vậy, sao lần này lại không tự tin thế?"
Nếu không phải vì một bọt khí màu tím, Giang Hạo sẽ kiên trì hái quả xuống.
Chẳng qua, khi hắn ngẩng đầu nhìn thấy quả đã quả chín, lại hoàn toàn từ bỏ.
Kết quả là giống nhau.
Hắn cúi đầu không nói gì nữa.
Chỉ thấy Hồng Vũ Diệp đi tới, trên thân mang theo một khí tức không hiểu làm chấn động thiên địa.
Tiếp theo, chính là giọng nói lạnh như băng của nàng: "Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói không? Không phải chua chính là ngươi lừa gạt ta."
Nàng vừa dứt lời, Giang Hạo lập tức cảm giác được lực lượng vô cùng mạnh mẽ, lực lượng này dường như sẽ hoàn toàn nghiền nát hắn thành mây khói chỉ trong chớp mắt.
Chờ hắn lấy lại tinh thần, đã đụng phải vách tường.
Phía sau lưng hơi đau.
Thật khó có thể tin nổi, dưới loại khí tức đáng sợ này, hắn lại chỉ hơi đau.
Chờ hắn đứng ngay ngắn, Hồng Vũ Diệp lại nhìn con thỏ bị treo ngược lên:
"Ngươi vẫn có sở thích này à?"
Giang Hạo vội vàng mở miệng giải thích:
"Đang giúp nó kích hoạt huyết mạch tiềm ẩn bên trong."
"Ngươi ngược con thỏ của ngươi rất tốt, vậy cây của ta thì sao?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo.
"Ngày hôm nay có thể niết bàn." Giang Hạo đáp lại.
Hắn vốn chỉ muốn niết bàn vào hôm nay, chỉ cần niết bàn thành công là không cần để ý chua ngọt.
Nào ngờ, Hồng Vũ Diệp hết lần này tới lần khác lại chọn ngày này để tới.
"Xem ra, ngươi đang chăm sóc hoa và cây giúp ta." Hồng Vũ Diệp gật đầu, bỗng nhiên lại nói:
"Ngươi đã bao lâu không ngủ rồi?"
Vấn đề này làm cho Giang Hạo hơi kinh ngạc, suy nghĩ một lát mới trả lời:
"Rất lâu rồi."
Lúc này, Hồng Vũ Diệp nhìn chằm chằm vào Giang Hạo. Điều này làm hắn không được tự nhiên.
Hắn chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu.
Chẳng qua không bao lâu, Giang Hạo lại cảm thấy khó hiểu, không rõ tại sao đối phương cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế.
Bóng dáng Hồng Vũ Diệp thoáng di chuyển, đi tới bên bàn gỗ và đặt một cái hộp lên phía trên nói:
"Ta sẽ không để ngươi giúp không công, lại đưa ngươi cái này.
Mặt khác, tối nay đi ngủ một giấc đi.
Đừng để bản thân trúng kịch độc cũng không tự biết."
Hồng Vũ Diệp vừa dứt lời, đã lập tức biến mất ngay tại chỗ.
Điều này làm Giang Hạo có phần khó tin, mình trúng độc à?
Hắn nhắm mắt lại cảm nhận một lát, cũng không thấy có bất kỳ khó chịu nào.
Nhưng Hồng Vũ Diệp còn cần phải lừa gạt hắn sao?
"Vậy ta trúng độc thế nào?"
Hắn lập tức nghĩ tới điều gì đó.
"Bạch Dạ."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận