Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1065: Sư Muội Nơi Này Là Ma Môn

Chương 1065: Sư Muội Nơi Này Là Ma Môn
Trong Huyết Trì, huyết thủy nhấp nhô như sóng biển.
Giang Hạo đứng ở phía trên, có một loại cảm giác sẽ bị thôn phệ. Nhưng lại có một loại cảm giác có thể điều khiển. Cảm giác này khiến hắn cũng không e ngại nơi này, hoàn toàn khác biệt với lần đầu tiên tới đây.
Hỏi thăm Cổ Kim Thiên không ít vấn đề, cũng biết được một số việc của Vạn Vật Chung Yên.
Đúng là có chút thu hoạch.
Nhưng mà cũng không tính là tin tức tốt.
Thập Nhị Thiên Vương thành tiên còn lâu mới đơn giản như vậy.
Mặt khác, Vạn Vật Chung Yên cũng là phiền phức.
Chuyện Công Đức Đỉnh có thể giải quyết, nhưng cũng phải bỏ ra cái giá xứng đáng.
Rất nhiều chuyện của Cổ Kim Thiên đều sẽ ảnh hưởng đến hắn.
Nếu như Thư Viện mà biết thì sẽ phản ứng rất lớn.
Không chừng sẽ tìm hắn khắp thế giới.
Bị phát hiện sẽ cực kì đau đầu.
Giang Hạo vốn định rời khỏi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: "Vãn bối còn có một vấn đề nhỏ."
"Hỏi đi." Cổ Kim Thiên cũng không thèm để ý.
"Tiền bối gặp qua rồng chưa?" Giang Hạo hỏi.
Quỷ tiên tử nói Cố Trường Sinh nói qua có lẽ có người từng gặp rồng.
Những người này chính là Cổ Kim Thiên, Lâu Mãn Thiên.
Nghe vậy, Cổ Kim Thiên nhíu mày, nói: "Rồng? Thật ra thì đã gặp qua."
"Gặp qua?" Giang Hạo thoáng có chút tò mò.
"Không quá xác định, khi đó ta cũng không mạnh, nhìn không thấu hắn. Nhưng mà có thể xác định, hắn rất mạnh, khí tức trên thân không giống ta cho lắm. Mặt khác, hắn có sừng rồng. Nếu không thì sau này ta cũng sẽ không đột nhiên cảm thấy hắn là rồng."
"Tiền bối có từng trò chuyện với hắn hay không?" Giang Hạo hỏi.
"Có, nhưng mà cũng chỉ nói mấy chuyện thế tục phổ thông." Cổ Kim Thiên thoáng có chút che giấu.
Giang Hạo nghi hoặc: "Thế tục phổ thông?"
Cổ Kim Thiên trầm ngâm một lát, nói: "Con rồng này tuổi còn nhỏ mà đã không quá đứng đắn."
Không quá đứng đắn? Giang Hạo thầm nghi ngờ.
Cái gì gọi là không đứng đắn?
Nhìn dáng vẻ che giấu của Cổ Kim Thiên, hắn nghĩ tới cái gì, sau đó nói:
"Sau đó thì sao? Tiền bối còn gặp được hắn không?"
Cổ Kim Thiên lắc đầu: "Không có, sau đó ta quá bận rộn, không thường cùng hắn ra ngoài. Nhưng mà, giữa chúng ta có tồn tại hữu nghị. Nếu như ngươi muốn tìm hắn, có thể đến chỗ có danh khí lớn ở Tây Bộ, nói câu ‘Ngao huynh hôm nay vừa vặn rất tốt’, chỉ cần hắn còn thì chắc là sẽ đáp lại. Đương nhiên, thời gian trôi qua rất lâu rồi, không nhất định là Tây Bộ, Nam Bộ, Bắc Bộ, Đông Bộ, hải ngoại, đều có khả năng. Kiểu gì cũng sẽ đạt được đáp lại. Sau đó thì phải xem chính ngươi rồi."
Giang Hạo ghi nhớ ở trong lòng.
Chỉ là, nơi có danh khí lớn là chỗ nào?
Mặc dù có suy đoán, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn hỏi.
Nhưng mà, hắn không có đạt được đáp án.
Giang Hạo: "…"
Sau khi hành lễ, hắn liền quay người rời đi.
Nhìn thân ảnh của Giang Hạo biến mất, Cổ Kim Thiên tự lẩm bẩm:
"Ngã xuống một cảnh giới lớn, chậc chậc, sao hắn không nhìn lại xem mình vừa nói cái gì nhỉ? Vừa mới qua có mấy năm mà đã Đăng Tiên rồi? Lúc vừa mới gặp mặt không phải chỉ mới Phản Hư sao? Chỉ vài chục năm ngắn ngủi mà đã bắt đầu chuẩn bị thành tiên? Từ xưa đến nay có hạng người như vậy sao?"
Cổ Kim Thiên có chút cảm khái:
"Nhưng mà tại sao lại muốn giúp Thập Nhị Thiên Vương thành tiên chứ? Đây căn bản là chuyện không thể nào. Nếu như thành công thì hắn không phải chính là người đầu tiên từ xưa đến nay…"
Nghĩ tới đây, Cổ Kim Thiên sững sờ, hơn bốn mươi tuổi bắt đầu chuẩn bị thành tiên.
Thân có hung vật cực hạn thiên địa và Sơn Hải Công Đức Đỉnh, chẳng lẽ…
"Chẳng lẽ hắn không có lựa chọn nào khác?"
Cũng đúng, như này mới bình thường.
"Mặt khác, hơn bốn mươi tuổi chuẩn bị thành tiên, không phải chính là người đầu tiên từ xưa đến nay hay sao?"
Trong nháy mắt, Cổ Kim Thiên cảm thấy rung động trong lòng.
"Chẳng lẽ Thập Nhị Thiên Vương thật sự sắp thành tiên? Hắn muốn tạo ra thần thoại đệ nhất từ xưa đến nay."
Cổ Kim Thiên chậm rãi thở hắt ra, trong đôi mắt có chút vội vàng: "Ta đã làm đến cực hạn, Thư Viện cũng đừng cản trở, không thể bỏ qua người đầu tiên từ xưa đến nay này."
Giọng nói rơi xuống, Cổ Kim Thiên nhắm đôi mắt lại.
Một trận gió thổi qua.
Thân ảnh Cổ Kim Thiên sừng sững như là một tượng đá, giống như là chưa từng thay đổi.
---
Giang Hạo cũng không đi bao xa, liền trực tiếp biến mất tại chỗ.
Hắn đi qua vài chỗ trong Huyết Trì.
Hắn cũng không hiểu hết toàn cảnh, nhưng mà, ngoại trừ vị trí của Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu ra thì những chỗ khác chắc là không có cái gì kỳ quái.
Dấu vết mà Thiên Cực Mộng Cảnh Châu lưu lại cũng đã biến mất.
Tạm thời không xác định được dòng sông phía quặng mỏ có còn hay không, đến lúc đó có thể đi xem một chút.
Giang Hại trở lại trong sân, nhìn về phía Bàn Đào Thụ.
Hắn tiện tay hái một quả, bắt đầu ăn.
Đúng là rất thơm ngọt.
Cách thần quả còn thiểu một bước cuối cùng. Chỉ là bước cuối cùng này lại muôn vàn khó khăn. Bản thân tạm thời không có loại năng lực này.
Chỉ có thể đợi sau này hãy nói.
Giang Hạo thở ra một hơi, bắt đầu suy tư về chuyện tiếp theo.
"Nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc thành tiên, nhưng mấu chốt thành tiên nẳm ở Thập Nhị Thiên Vương. Mà trong Thập Nhị Thiên Vương, Hải La vẫn luôn trốn ở Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nếu như hắn không khôi phục tu vi, thật sự có thể thành tiên sao? Chỉ có thời gian mấy năm, đủ cho Hải La khôi phục tu vi sao? Thánh Đạo tương đối tâm đắc trong việc khôi phục tu vi.”
Mặt khác, có Thập Nhị Thiên Vương hiệp trợ, có lẽ tốc độ khôi phục của Hải La sẽ nhanh hơn ngoài dự liệu.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo thở dài một hơi: "Xem ra, muốn làm xong những chuẩn bị này, chỉ dựa vào một mình ta căn bản là không đủ."
Hắn cần làm rất nhiều chuyện.
Hải La chính là phiền toái lơnns.
Ngoài ra còn có mười một Thiên Vương khác nữa. Làm thế nào để lặng yên không tiếng động thuyết phục bọn hắn cũng là một vấn đề.
Mặt khác, hắn cần hai ba mươi năm an ổn.
Nếu như có quá nhiều người gây phiền toái thì sẽ dễ dàng ảnh hưởng tới tiến độ.
Ví dụ như nhân vật quan trọng của Vạn Vật Chung Yên mà Cổ Kim Thiên nói tới.
Mặc dù tại Nam Bộ, nhưng mà chỉ cần không tới gần Thiên m Tông thì cũng còn tốt.
Tới gần thì sẽ phiền toái.
Còn về rồng…
Nếu tiện thì sẽ giải quyết, không thể thì coi như xong.
Đương nhiên, nếu như rồng mà có đầy đủ khí vận thì cũng có thể thử tìm kiếm, nhìn xem có thể cũng thành tiên hay không.
Chỉ là, rồng ở cùng thời đại với Cổ Kim Thiên, làm sao có thể còn chưa thành tiên chứ?
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, chỉ có thể làm từng chút một.
Trước cứ để Thiên Vương thử thành tiên cái đã, sau đó lại đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Gần đây cứ tiếp tục khôi phục tu vi là được.
Trước mắt, bản thân hắn có đầy đủ công tích, thân phận lại cao hơn rất nhiều.
Không đi Linh Dược Viên, cũng có thể ảnh hưởng tới thái độ của những người khác.
Đương nhiên, sợ nhất chính là sư phụ cảm thấy Linh Dược Viên có hắn hay không cũng không có gì khác nhau. Như thế liền phiền toái.
Tháng mười hai qua rất nhanh.
Đầu tháng một, Giang Hạo thở dài.
Quả nhiên không thể tiếp tục khôi phục.
Hắn đã thực hiện Sơn Hải Ấn Ký đối với Công Đức Đỉnh một tháng, cũng không thể khôi phục tu vi, lại cần thêm một tháng.
Bởi vì không có thêm thần hồn Thánh Chủ nên cũng không cách nào gia tăng tiến độ.
Sau đó, hắn nhìn xuống bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bốn mươi bốn 】
【 Tu vi: Đăng Tiên cấp một 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết:44/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi:45/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông:0/3(không thể thu hoạch được) 】
"Tới gần một nửa, vẫn là lau bảo vật nhanh hơn."
Có đôi khi đào quáng đều không sánh bằng.
Nhưng mà trên đời này nào có nhiều bảo vật như vậy?
Trừ khi, ba hạt châu kia đều có thể lau.
Đáng tiếpGbDMVhhAḾc, xoa một chút thì sẽ chết.
"Hiện nay cuốc chim đều cho người khác thuê, ta phải làm thế nào mới nhanh chóng thu hoạch được bọt khí?"
Một, trồng linh dược, còn có thể dựa vào Chúc Hỏa Đan Đình.
Chính là cần chút linh thạch.
Còn có ba tiền Thiên Thanh Hồng có thể bán, coi như có linh thạch.
Hai, đi quặng mỏ đào quáng, có chút khó khăn, nhưng mà có thể thử xin, chỉ là còn không xác định được một ngày sẽ có bao nhiêu.
Ba, lau bảo vật, chuyện này là khó khăn nhất, dù là trông coi khu thu bảo vật thì cũng không có khả năng mỗi ngày đều có.
Dù mỗi ngày đều có, cũng không có khả năng đều là vừa mới móc ra.
"Nếu như có thể gặp được người đào móc bảo vật, có lẽ hiệu quả sẽ rất tốt."
Nhưng cho dù có dạng người này, cũng không có khả năng thường xuyên mang thần vật về.
Chung quy lại vẫn không được.
Giang Hạo thở dài, đứng dậy muốn đi Linh Dược Viên.
Chỉ là, vừa mới đi được một đoạn đường, lông mày hắn đã nhăn lại.
Có người để mắt tới hắn.
Hình như đã chờ ở trên đoạn đường này rất lâu.
Một lát sau.
Người trong bóng tối xuất hiện, đứng ở trước mặt hắn.
Ba người.
Mỗi người đều đeo mặt nạ, quanh thân phóng thích lực lượng Kim Đan viên mãn.
Kẻ đến không thiện.
"Đoạn Tình Nhai, Giang Hạo?" Một tiên tử tóc dài hỏi.
Hai người còn lại là nam tử.
Nghe giọng nói và quan sát dáng vẻ, có thể kết luận là trung niên.
"Ba vị tiền bối là?" Giang Hạo cung kính hỏi.
Ba người này chính là đang chờ hắn, nhưng nhìn dáng vẻ lại không giống với người của tông môn khác.
Không có hận ý và sát ý rõ ràng.
"Sư đệ gần đây tốt chứ?" Tiên tử tóc dài hỏi.
"Còn tốt." Giang Hạo gật đầu, khách khí nói: "Sư huynh sư tỷ có chuyện gì không?"
"Gần đây tu luyện có chút khó xử, nghe nói trên người sư đệ có không ít đan dược linh thạch, cho nên muốn mượn một chút." Tiên tử tóc dài nói.
Giang Hạo rũ mắt, đã rất lâu rồi không có gặp được chuyện như vậy.
Sau đó hắn mở giám định.
Nhìn thấy kết quả giám định, hắn thầm thở dài, cuối cùng lắc đầu nói:
"Sư tỷ tới chậm, linh thạch đã bị mượn đi."
Hắn đúng là không có linh thạch, đan dược cũng đã bán gần hết.
Có thể nói, hắn hiện tại ngoại trừ linh trà còn có thể bán chút linh thạch ra thì không có gì có thể bán được nữa.
"Sư đệ, cần gì phải khó xử chúng ta chứ? Chúng ta đúng là không có linh thạch. Mà thân phận của ngươi lại không kém, một chút linh thạch cũng không ảnh hưởng gì." Tiên tử tóc dài bình thản nói.
Lúc này, khí tức Kim Đan viên mãn được phóng thích.
"Chúng ta biết thực lực của ngươi không kém, nhưng thân là Nguyện Huyết Đạo, không cách nào ở mãi ở trạng thái đỉnh phong được. Huống hồ chúng ta cũng không phải là không có chuẩn bị." Một nam tử lạnh lùng nói.
Giang Hạo có thể cảm nhận được trên mặt đất có trận pháp kéo dài.
Giang Hạo thấy thế thì thở dài một tiếng, nói: "Sư huynh sư tỷ cần gì như thế."
Giọng nói rơi xuống, hắn bước ra một bước.
Ma âm cuồn cuộn.
Sau một lát, Giang Hạo rời khỏi nơi này, tiến về Linh Dược Viên.
Chỉ thấy cạnh bờ sông có ba người đang quỳ, vẻ mặt hoảng sợ. Cho dù bọn hắn muốn tiến lên, hai chân lại không nhịn được mà run rẩy.
Bên ngoài Linh Dược Viên, Giang Hạo kiểm tra ba cái trữ vật pháp bảo, cuối cùng lắc đầu thở dài, ném vào trong nước.
Quá nghèo.
Khó trách sẽ làm chuyện như vậy.
Cộng lại còn không đến ba ngàn linh thạch.
Cầm đi bồi thường Nhiệm Vụ Đường cũng khá ổn.
Tiến vào Linh Dược Viên, Giang Hạo rũ mắt, vẻ mặt cũng không tốt.
Trình Sầu không ở đây, đã đi quản lý Linh Dược Viên ngoại môn, cũng không ai dám tới gần hắn.
Qua một lúc sau.
Một tiên tử non nớt tới gần, nhẹ giọng gọi một câu: "Sư huynh?"
Giang Hạo ngẩng đầu, nhìn thấy người tới, vẻ mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào: "Lạc Khê sư muội."
"Sư huynh đang bận rộn sao?" Lạc Khê tiên tử cười hỏi.
Giang Hạo khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục làm việc của mình.
Lạc Khê tiên tử cũng không hề rời đi, chỉ là ở bên cạnh quan sát.
Bắt đầu từ làm bạn.
Lúc sắp đến buổi trưa, Lạc Khê mới mở miệng nói: "Tâm tình của sư huynh không tốt?"
"Có một chút." Giang Hạo gật đầu: "Hôm nay gặp một số việc."
"Là chuyện gì?" Lạc Khê tiên tử có chút hào hứng.
Bắt đầu nói về chuyện của mình, nói rõ quan hệ đã gần hơn một bước.
Nhưng mà, mới gặp chút chuyện mà đã muốn tố khổ, cũng không phải là cách làm của đại nam tử hán, trừ một điểm.
Trừ đi năm điểm liền không hợp cách.
Miệng cọp gan thỏ.
Sư huynh kém hơn ta dự đoán một chút, nhưng mà còn có thể tiếp nhận.
"Sư huynh có chuyện gì có thể nói với ta, lỡ như ta có biện pháp." Lạc Khê tiên tử mỉm cười nói.
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, nói khẽ:
"Có chút khó mà mở miệng."
"Sư huynh yên tâm, ta sẽ không nói cho những người khác. Lại nói, người người đều sẽ có một ít chuyện không muốn người khác biết. Ngươi biết ta biết trời biết đất biết." Lạc Khê tiên tử bảo đảm.
Giang Hạo gật đầu, sau đó nhìn ra phía ngoài, nói:
"Sư muội, qua bên kia nói chuyện đi."
"Được." Lạc Khê tiên tử cười gật đầu.
Nhanh như vậy mà đã muốn mang ta đến chỗ không người nói chuyện phiếm, quá nóng lòng, trừ một điểm.
Trong rừng cây.
"Sư huynh nói đi, ta sẽ rửa tai lắng nghe." Lạc Khê tiên tử nói.
Giang Hạo đứng dưới tàng cây, nhìn ánh sáng rơi xuống xuyên qua khe hở của lá cây, nói:
"Sư tỷ có lẽ có xuất thân rất tốt, nhưng mà ta là một người tương đối bình thường. Ta thích thời gian yên tĩnh, cũng không thích quá nhiều khó khăn trắc trở."
"Sư đệ yên tâm, ta sẽ không phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của ngươi." Lạc Khê tiên tử nói với vẻ chắc chắn.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nói: "Hôm nay lúc đến ta gặp ba Kim Đan viên mãn."
Nghe vậy, Lạc Khê tiên tử kinh hãi: "Bọn hắn đã làm gì sư huynh rồi? Có phải là đã xuất thủ với sư huynh hay không?"
"Đúng thế." Giang Hạo gật đầu.
"Bọn hắn lại có lá gan này? Sư huynh cũng là Kim Đan viên mãn, đánh không lại bọn hắn chẳng qua là do thiếu một món pháp bảo, ta cho sư huynh mượn. Để bọn hắn hiểu rõ, người nào có thể bắt nạt, người nào không thể bắt nạt." Lạc Khê tiên tử tức giận nói.
"Bọn hắn nói là bị người sai sử." Giang Hạo nhìn người trước mắt, bình thản mở miệng: "Sư muội cảm thấy ta phải làm thế nào đối với người sai sử bọn hắn đây?"
Nghe vậy, Lạc Khê tiên tử nhíu mày, nói: "Có khả năng là người sau lưng cũng chỉ ví tốt cho sư huynh hay không?"
"Cũng đúng." Giang Hạo gật đầu.
Nghe vậy, Lạc Khê vui mừng: "Sư huynh, ngươi chỉ cần nghe lời của ta, ta…"
Câu nói kế tiếp vẫn chưa nói xong, đột nhiên có đao quang chém qua.
Hô!
Đao quang như sấm, sét đánh không kịp bưng tai.
Phốc!
Sau một khắc, trên cổ Lạc Khê xuất hiện vết đao sâu bằng ngón tay cái, máu tươi không ngừng tuôn ra, thấm ướt quần áo của Lạc Khê.
Đau nhức kịch liệt và sợ hãi tử vong khiến Lạc Khê lạnh mình.
Nàng nhìn qua đối phương, tròng mắt lạnh như băng kia không có chút tình cảm nào, nhìn nàng giống như đang nhìn một cỗ thi thể.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của Lạc Khê có chút khó khăn.
Nàng vô thức ngồi liệt trên mặt đất, không ngừng lui lại.
Muốn rời xa người trước mắt.
"Hi vọng sư muội sau này không nên gây thêm phiền phức cho ta, không biết có thể hay không?" Giang Hạo hỏi.
Lạc Khê hoảng sợ, trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Nhìn thấy Giang Hạo tiến lên một bước, nàng mới kinh khủng kêu lên một tiếng, sau đó gật đầu.
Giang Hạo lúc này mới có ý tốt nhắc nhở: "Nghe nói sư muội đến từ Lạc Hà Tông, có lẽ ngươi không biết, Lạc Hà Tông là Tiên Môn, Thiên m Tông… là Ma Môn. Nơi này cũng không phải là hậu hoa viên của nhà sư muội. Nếu gặp chút khó khăn trắc trở thì có thể sẽ thân tử đạo tiêu."
Giang Hạo nói xong liền quay người rời đi.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo nghe được tin tức.
Lạc Khê sư muội rời khỏi tông môn, chẳng biết đi đâu.
Diệu Thính Liên nhận được tin tức thì thấy kỳ lạ.
"Ta cảm thấy trong này có che giấu chuyện gì đó, Lạc Khê sư muội này có vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận