Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1210: Nuôi Nấng Trường Sinh Quả 2

Chương 1210: Nuôi Nấng Trường Sinh Quả 2
Dù có thể trở thành Chân Tiên trong mấy tháng ngắn ngủi thì lại như thế nào?
Vô số năm trước đã có một đống người thành Chân Tiên, Thiên Tiên, thậm chí là Tuyệt Tiên. Mình tấn thăng dù nhanh thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Muốn lấp đầy chênh lệch thời gian với những người này thì phải không ngừng mạnh lên, tới gần bọn hắn. Cho đến khi cân bằng, sau đó vượt qua.
Lại ở lại một hồi, Mính Y sư tỷ đứng dậy phủi phủi váy, nói: "Không ngồi cùng sư đệ nữa, ta còn phải đi làm nhiệm vụ tông môn, liền đi trước. "Đúng rồi, sư đệ tương lai nhất định sẽ khiêu chiến thủ tịch, phải cẩn thận một chút. Không chừng có một số người không thích sư đệ tăng lên quá nhanh, sẽ sớm động thủ."
Mính Y tiên tử nói xong liền cất bước rời đi.
Giang Hạo nhìn bóng lưng rời đi của đối phương, mở giám định.
Rất nhanh, hắn phát hiện đối phương thật sự không có ác ý gì đối với mình. Nguyên nhân chủ yếu là, Diệu sư tỷ và Mục Khởi sư huynh đã cứu nàng, sau đó yêu cầu nàng không thể ảnh hưởng tới hắn.
Giang Hạo lắc đầu, không biết nên đối với mấy người Diệu sư tỷ như nào nữa, nhưng mà cũng rất cảm kích bọn họ.
Còn về nguy hiểm đến từ thủ tịch thì hắn cũng không lo lắng.
Bởi vì hắn sẽ không phát động khiêu chiến ở cùng một cảnh giới.
Mặt khác, chỉ cần mình không ra khỏi tông môn thì sẽ không có vấn đề gì. Đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện ở tông môn đúng là càng ngày càng ít.
Lúc hắn còn nhỏ yếu thì khắp nơi đều là người bắt nạt hắn, lúc cường đại rồi thì phần lớn đồng môn đều bày ra vẻ mặt ôn hòa.
Thời gian bình tĩnh trôi qua.

Đầu tháng ba.
Giang Hạo ngồi xếp bằng ở trong sân, nhìn Bàn Đào Thụ đến xuất thần.
Lúc trước lúc nhìn Trường Sinh Quả, hắn nhìn thấy con kiến màu tím không ngừng xuất hiện, lại không ngừng biến thành hòn đá trở lại tổ kiến.
Khi đó hắn nhìn nhưng không hiểu cho lắm. Bây giờ lại nhìn Bàn Đào Thụ bỗng có chút hiểu rõ.
"Xuân sinh thu giết, chính là đại đạo truyền bá càn khôn chi phong."
"Thu đông đại đạo hiển cơ hội túc sát, xuân hạ nhân đạo cầu sinh, lấy tiên trưởng làm sinh lâu, vòng đi vòng lại."
Trong đôi mắt Giang Hạo lóe lên vẻ tỉnh ngộ.
Trên đường đại đạo chính là con đường hành tẩu thu giết, được đại đạo tán thành, dùng cài này để trường sinh.
Hô!
Gió lớn thổi tới.
Giang Hạo cảm nhận được hướng gió , mặc cho góc áo giữ mình, tiên lực chuyển động theo, có đạo khí hiển lộ rõ ràng. Lực lượng như nước chảy hội tụ.
Sau khi đi một vòng trời, đạo khí đột nhiên tuôn trào về những phương hướng khác.
Giang Hạo bị đánh thức, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Khí tức đại đạo thuộc về hắn bị Trường Sinh Quả dẫn dắt đi, ngay sau đó bị hấp thu.
Cùng lúc đó, Trường Sinh Quả vốn đang yên lặng bỗng xuất hiện ánh sáng, tổ kiến cũng có dấu hiệu ngưng tụ con kiến.
Nhìn xem tất cả mọi chuyện, Giang Hạo nhớ tới lời nói của Hồng Vũ Diệp.
Thì ra đây chính là cái gọi là dùng đạo cung cấp nuôi dưỡng.
Giang Hạo cảm nhận một chút, phát hiện bị chỉ hấp thu đạo khí tán phát của bản thân mà thôi, cũng không làm bị thương đến căn bản. Nói cách khác, có thể mỗi ngày dùng đạo khí tán phát để cung cấp nuôi dưỡng Trường Sinh Quả, có lẽ có thể cho ra bọt khí
Điều duy nhất cần để ý là, Trường Sinh Quả lấy đạo khí của hắn để diễn hóa đại đạo, cực có thể sẽ ảnh hưởng đến bản thân hắn. Chỉ cần hơi không cẩn thận, con đường đại đạo sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Do dự một chút, Giang Hạo vẫn có ý định cung cấp nuôi dưỡng, mỗi ba ngày giám định trạng thái bản thân một lần, sau đó lại giám định Trường Sinh Quả.
Một khi có nguy hại thì lập tức dừng lại.
Nếu như như vậy mà không dùng Trường Sinh Quả thì thật là đáng tiếc.
Giang Hạo lấy lại tinh thần, bắt đầu lĩnh hội Huyền Hoàng Chú.
Lâu như vậy rồi, hắn cơ bản đã thấy được toàn văn của chú thuật, chỉ thiếu một điểm cuối cùng.
Mặt khác, ngày này hắn nghe nói Hàn Minh sư đệ trở về, cũng không biết có thể tới khiêu chiến hay không.
---
Nam Bộ, Hoàng Thành.
Trong nháy mắt Quỷ tiên tử trở lại Hoàng Thành liền có một loại cảm giác kì lạ.
Thể xác và tinh thần đều cảm thấy thư sướng, chỉ cần có thể ở trong loại trạng thái này thì phía sau sẽ có không ít cơ duyên.
Đây là cảm giác của nàng trong nháy mắt trở về.
Hơn nữa, không thể ra ngoài giữa chừng nữa. Một khi ra ngoài giữa chừng, cơ duyên sẽ bị đánh gãy. Nhất định phải ở lại Hoàng Thành, cho đến khi đại thế đến.
"Thì ra là thế, thì ra là vậy."
Bích Trúc lập tức hiểu ra: "Khó trách Nam Bộ rõ ràng có những người kia, nhưng vẫn luôn không thấy bọn hắn hành tẩu. Hiện tại ta gia nhập vào như bọn hắn, trở thành một thành phần của bọn hắn. Từ hôm nay trở đi, bồi tiếp huynh trưởng chẻ củi, bồi tiếp Văn Tuyết ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, bồi tiếp liệt tổ liệt tông đi qua Xuân Hạ Thu Đông, không đi đâu nữa."
Lúc này Quỷ tiên tử lập tức trở nên hăng hái.
Mặc dù Xảo Di không hiểu chuyện cụ thể trong đó, nhưng nghe đã hiểu lời của công chúa. Nàng thoáng có chút kinh ngạc: "Công chúa không đi nữa?"
"Không đi, đánh chết đều không đi, hiện tại không ai có thể khiến cho ta ra khỏi Hoàng Thành." Bích Trúc nói với vẻ mặt kiên định: "Ai bảo ta rời khỏi Hoàng thành, người đó chính là đại địch của ta. Chắc là Hoàng Thành sẽ không có loại người này đâu. Một thiếu nữ mười tám tuổi mới trở về, sao bọn họ có thể đuổi ta đi được chứ?"
"Công chúa, qua mấy chục năm nữa, tuổi thọ của ngài sẽ hết." Xảo Di nhắc nhở.
"Sẽ không, qua một khoảng thời gian nữa, tuổi thọ của Hoàng tộc sẽ dài hơn." Bích Trúc thần bí nói, chợt lại nói:
"Nhưng mà trước đó chúng ta phải đi tìm đệ nhất thiên tài Hoàng tộc. Để nàng nhường cái danh hào này lại cho ta."
Bích Trúc nói xong liền nhanh chân bước vào bên trong Hoàng Thành.
Xảo Di: "…”
Mặc dù nàng biết, công chúa đúng là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc. Thế nhưng … Cứ đi như vậy, có phải là không tốt lắm hay không?
Bích Trúc đi tìm Văn Tuyết trước.
Lúc này, tu vi của Văn Tuyết không yếu, đã Trúc Cơ trung kỳ, trên người có khí vận Hoàng tộc.
Là công chúa được liệt tổ liệt tông coi trọng.
Trong rất nhiều công chúa thì công chúa như này đã có địa vị không tệ rồi.
Nhưng mà, sau khi nàng nhìn thấy Bích Trúc, sắc mặt vô cùng khó coi, chỉ muốn quay đầu rời đi.
"Văn Tuyết muội muội, vội vã đi đâu vậy?" Bích Trúc bắt lấy đối phương, cười nói.
"Hoàng tỷ, ngươi thả ta đi đi." Văn Tuyết bất đắc dĩ nói:
"Ngươi tuổi cũng đã cao, cần gì phải sống mái với ta?"
"Ta mới mười tám tuổi." Bích Trúc chân thành nói.
"Ngài mới mười tám tuổi, vậy thì ta đã cao tuổi rồi, sao ngươi cứ bám ta không buông vậy?" Văn Tuyết lại nói.
Bích Trúc: "…"
"Lúc đầu cuộc sống của ta rất tốt, nhưng sau khi ở chung cùng hoàng tỷ, các nàng sẽ âm thâm bàn tán, nói ta chính là người tiếp theo không gả đi được." Văn Tuyết bói.
"Văn Tuyết công chúa đã Trúc Cơ trung kỳ rồi sao." Xảo Di nói.
"Các nàng ấy không được như vậy nên mới bàn tán mà thôi. Dù sao chính là sống lâu hơn một trăm năm, như nhau cả."
Xảo Di gật đầu với cách nói này.
"Chúng ta không đi tìm các nàng, đi tìm đệ nhất thiên tài Hoàng tộc một chút." Bích Trúc lôi kéo Văn Tuyết nói.
"Lại đi tìm hoàng muội làm gì?" Văn Tuyết công chúa dáng vẻ mới chừng hai mươi.
Văn tĩnh, ưu nhã.
Lúc này nàng cảm thấy kinh ngạc, tìm đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, chuyện này rõ ràng là không thích hợp.
Hiện nay, Hoàng tộc đã bắt đầu bảo hộ đối phương, không muốn để cho đối phương xuất hiện bất kỳ ngoài ý muốn nào.
Đối phương hơn hai mươi tuổi đã Trúc Cơ trung kỳ.
Đây là dưới trường hợp Linh thú còn nở và thiên phú bị hạn chế. Chỉ cần Linh Thú cường đại kia nở ra thì tu vi của đối phương sẽ tiến triển cực nhanh.
Hoàn toàn xứng với cái danh đệ nhất thiên tài Hoàng tộc.
"Có thể đi làm gì nữa? Đương nhiên là đi đòi cái danh đệ nhất thiên tài Hoàng tộc rồi, ta cảm thấy cái này thích hợp với ta." Bích Trúc tùy ý nói.
Văn Tuyết: "…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận