Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1025: Muốn Trứng Rồng Không?

Chương 1025: Muốn Trứng Rồng Không?
【 Lý Nhị Đào: đệ tử chân truyền Huyền Thiên Tông, trời sinh Thái Cổ Kim Liên Thể, tu vi Kim Đan hậu kỳ, thuở nhỏ lớn lên tại sơn thôn, hướng tới rất nhiều thứ bên trong thành, nhưng lại sợ hãi việc tiếp xúc. Hắn cảm giác bản thân chỉ là một người nông thôn thô kệch, sinh lòng tự ti.
Nhất là khi nhìn thấy người trong thành quần áo sạch sẽ, xe ngựa chỉnh tề, hắn không dám tới gần, không dám đụng vào, sợ bùn đất trên người ảnh hưởng đến đối phương. Mỗi lần tới gần kiểu người như vậy, chân tay hắn đều sẽ luống cuống, đứng ngồi không yên.
Con đường tu luyện của hắn chỉ có bản thân, xuất quan đã là Kim Đan hậu kỳ, cho nên cũng không hiểu rõ Tu Chân Giới, tự ti vẫn luôn đi theo hắn. Mặc dù hắn có lòng lấy lòng người khác nhưng lại không biết phương pháp, không cách nào nắm chắc. Bởi vì quá tự ti còn khiến cho người ta chán ghét ngược lại. 】
Dưới ánh trăng, Giang Hạo nhìn Lý Nhị Đào rời đi.
Đây là kết quả giám định trước đó.
Thiên phú của người trước mắt này rất mạnh, con đường tu luyện cực kì thuận lợi.
Chỉ là tu luyện thuận lợi, nhưng tiếp xúc với người xung quanh lại không thuận lợi. Hắn cũng chưa từng bị cuộc sống ma luyện.
Từ sau khi rời khỏi nhà, tất cả chính là tu luyện, nhận biết của hắn đối với bên ngoài không đủ, hiểu biết về bản thân và những người khác cũng cực ít.
Tâm trí không có được phát triển đầy đủ nên mới xuất hiện nhược điểm.
Đây là một người còn chưa trưởng thành, tính cách còn chưa định hình hoàn toàn.
Phải có đầy đủ nhận biết mới bù đắp được sự thiếu hụt bên trong tính cách.
Không cách nào xác định được cuối cùng sẽ trở nên tốt hơn hay là xấu đi.
Có lẽ sau khi nhận rõ thực lực và thiên phú của mình, hắn sẽ trở nên không ai bì nổi, mắt cao hơn đầu.
Đương nhiên, hắn cũng có thể sẽ trở nên mẫn cảm bởi vì sự tự ti của mình trước đó, xuất hiện lửa giận vặn vẹo đối với người xem thường hắn.
Mà việc tiếp tục duy trì thiện ý chính là chuyện khó khăn nhất.
Giang Hạo thu hồi ánh mắt, suy nghĩ chậm rãi lắng lại, cảnh giác xung quanh.
Không ít người đều ở gần đây, cũng không phải là mỗi người đều muốn tiến vào hồ nước.
Khả năng mục tiêu là người chung quanh.
Sau khi xác định xung quanh không ai, một thân ảnh đi ra từ bên trong phong ấn, là dáng vẻ của Tiếu Tam Sinh.
Giang Hạo dùng Khôi Lỗi Sư điều khiển hắn, hướng về phía hồ nước.
Rất nhanh, nó đã tiến vào bên trong.
Nhưng mà vẫn giống như lúc trước, không có bất kỳ biến hóa nào.
"Như này đều không xuất hiện sao?" Giang Hạo thầm thở dài.
Sau đó, hắn để khôi lỗi ngồi xếp bằng.
Chờ đợi đến hừng đông.
Tinh quang bắt đầu ảm đạm, một vòng mặt trời đỏ chậm rãi dâng lên.
"Vẫn không có gì."
Hắn cảm khái một câu, Tiếu Tam Sinh bên hồ liền trực tiếp tiêu tán, cuối cùng về trong thân thể của Giang Hạo.
Đây là một phần được thần thông chia ra.
Theo lý thuyết đã đủ làm mồi nhử, đáng tiếc là con cá không có mắc câu.
Bây giờ, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Sáng sớm, Giang Hạo nhìn về phía mấy người đã chuẩn bị xong, nói: "Vào xem một chút đi."
"Không thích hợp, cần chờ đến giữa trưa." Tả Minh nói nghiêm túc: "Giữa trưa là lúc chúng ta nhìn xa nhất, có bảo hộ nhất định đối với chúng ta."
Giang Hạo nhìn về phía đối phương, khẽ gật đầu: "Vậy thì giữa trưa."
Nghe vậy, Tả Minh nhếch miệng lên, dường như cảm thấy người trước mắt chỉ thường thôi.
Giữa trưa.
Giang Hạo nhìn về phía Tả Minh: "Có thể tiến vào chưa?"
Tả Minh cười nói: "Đương nhiên."
"Vậy thì lên đường thôi." Giang Hạo nói.
Hắn không xác định được rằng Thiên Nhãn có phải là cần chờ đến giữa trưa hay không, nhưng mà không cần thiết phải xảy ra xung đột với những người này.
Bản thân có rất nhiều chuyện cần làm, người muốn đối phó cũng không ít.
Hắn không thèm để ý đến việc ai là người dẫn đội.
Sau đó, tám người đi vào bên hồ.
"Cẩn thận, đừng nhìn hồ nước chỉ cách chúng ta nửa trượng.
"Chỉ cần đi vào phạm vi trong một trượng thì sẽ hãm sâu vào không gian vặn vẹo, không cách nào tới gần hồ nước. Đến lúc đó hắc ám bao trùm, không có Thiên Nhãn chỉ đường, người đi vào sẽ khó đi ra. Nghe chúng ta chỉ huy sẽ không có vấn đề gì." Tả Minh nói.
"Nếu như đi vào mà đi loạ thì tự gánh lấy hậu quả." Độc Cô Cẩm Tú nói theo.
Mấy người Giang Hạo gật đầu , tới gần bờ hồ dựa theo phương thức mà mấy người đối phương nói.
Quả nhiên, khi tiến vào phạm vi một trượng thì ở giữa xuất hiện vặn vẹo, hắc ám bao trùm bọn hắn.
Phía sau không còn có đường, không chỉ như thế, chỉ cần vượt qua một trượng sẽ cảm nhận được một mảnh hư vô.
Tầm mắt thậm chí còn không đến một trượng.
Bên ngoài năm bước chính là hắc ám.
Bọn họ biết được điều này, là bởi vì Lý Nhị Đào ở trong phạm vi năm bước và sáu bước lại chỉ có thể nhìn thấy một nửa.
Đúng là một chỗ kỳ quái, Giang Hạo ngắm nhìn bốn phía, cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Cảm giác của hắn hoàn toàn không có tác dụng gì. Dù có dùng Vô Danh Bí Tịch, cũng không cảm nhận được quá xa.
Thiên Nhãn có thể nhìn thấy đường ở chỗ này, quả nhiên là cao minh.
"Tất cả mọi người ở đây sao? Ở thì lên tiếng." Giọng nói của Tả Minh truyền đến.
Giang Hạo lên tiếng trước, những người khác cũng mở miệng theo.
Tất cả mọi người đều ở.
"Được rồi, Giang đạo hữu, Lý đạo hữu, Trịnh đạo hữu đi trước. Ta và sư muội đi ở giữa. Liêu đạo hữu, Lộc đạo hữu, Trình tiên tử đi phía sau." Tả Minh nói.
Đội ngũ lập tức thành hình, nhưng mà Giang Hạo cũng không cảm thấy dạng này có thể thực hiện được gì.
Quá dài.
Không cách nào lập tức phát hiện được tình huống của những người khác.
"Trịnh sư huynh, Trình sư muội, đứng ở hai bên Tả đạo hữu bảo hộ bọn hắn." Giang Hạo mở miệng.
Nghe vậy, Trịnh Thập Cửu và Trình Ngữ Thần lập tức đứng ở bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, độ dài đội ngũ giảm bớt đi rất nhiều, như thế Giang Hạo mới yên tâm, như này sẽ an toàn hơn một chút.
"Không được, như này sẽ ảnh hưởng đến Thiên Nhãn của ta." Tả Minh lập tức mở miệng: "Hơn nữa, ngươi đột nhiên đánh gãy sắp xếp của ta, khiến cho thuật pháp của chúng ta bị hao tổn, lần này chưa chắc sẽ có thể thấy cái gì. Nếu như tiếp tục như vậy, chúng ta chỉ có thể lui về trong vô ích.Hiện tại lập tức khôi phục đội hình."
Tả Minh vừa dứt lời, Trịnh Thập Cửu nhìn Giang Hạo một chút. Trình Ngữ Thần có chút khó xử. Mấy người Liêu Kim đều nhìn sang. Điều này rất rõ ràng. Tả Minh muốn trở thành người chủ đạo chân chính.
Giang Hạo nhìn đối phương, trầm mặc một lát, nói: "Khôi phục đội hình."
"Khôi phục hơi trễ, nếu lần này xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì thì ngươi đều phải chịu trách nhiệm." Độc Cô Cẩm Tú lạnh lùng nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Sau đó, bọn hắn bắt đầu đi lên phía trước, nửa đường lại đổi hai phương hướng, đều là Tả Minh nói.
Giang Hạo tùy ý đối phương chỉ huy.
Hắn tạm thời không có phát hiện ra gì, cũng không có phát hiện Đọa Tiên tộc nhìn trộm.
Chỉ là đi một hồi, hắn cảm thấy không gian xung quanh xuất hiện một chút biến hóa.
Trong bóng tối dường như có vô số trống rỗng, bên trong trống rỗng có thể nhảy ra rất nhiều uy hiếp không biết.
Đột nhiên hắn phát giác phía trước có cái gì đó xuất hiện.
Cùng lúc đó, Tả Minh lớn tiếng nói: "Phòng hộ bên phải, có cái gì đang đến."
Mày Giang Hạo nhăn lại, vào lúc những người khác phòng hộ bên phải, hắn đột nhiên phát hiện thứ đồ phía trước biến mất. Mà bên trái là một con yêu thú đen nhánh mang theo móng vuốt, đã nhào tới trên người Lý Nhị Đào.
Phốc!
Một cánh tay bay lên.
Vào lúc yêu thú muốn cắn xuống đầu Lý Nhị Đào, đao quang quét ngang.
Phốc!
Đầu yêu thú rơi xuống đất, một phân thành hai.
Thức thứ nhất Thiên Đao, Trảm Nguyệt.
Một màn đột nhiên này khiến cho lòng của mọi người giật mình.
Lực lượng lập tức được vận chuyển.
Mà Lý Nhị Đào truyền đến tiếng thống khổ ngột ngạt, dường như không muốn biểu hiện quá rõ ràng. Lúc này, hắn không có để ý đến cánh tay của mình, mà là nhịn đau bảo vệ hai người Tả Minh.
Sau khi xác định xung quanh không có nguy hiểm gì, Tả Minh mới nhìn về phía Giang Hạo, lạnh giọng trách cứ: "Nếu không phải do ngươi vừa rồi làm loạn đội hình, ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng, càng không có khả năng để đội ngũ gặp phải nguy hiểm như vậy. Ngươi phải chịu trách nhiệm cho lần này. Ngươi nên cho Lý đạo hữu một cái công đạo."
"Đúng vậy, nếu như không phải do ngươi, chúng ta cũng sẽ không bị ảnh hưởng." Độc Cô Cẩm Tú nói theo.
"Ta, ta không sao." Lý Nhị Đào lúc này mới nhặt cánh tay của mình lên, sau đó quay trở về.
Chỉ thấy vết thương trên cánh tay đang dần khép lại, không bao lâu nữa sẽ khôi phục bình thường.
Những người khác nhìn mà kinh ngạc.
Mặc dù biết đối phương có thể khôi phục, nhưng mà bọn họ đều không ngờ năng lực khôi phục lại bá đạo như vậy.
Nhất là tại chỗ vặn vẹo như này, bất kỳ thuật pháp gì đều sẽ bị ảnh hưởng, thuật Trị Liệu căn bản cũng không thể dùng tốt như vậy.
Khả năng chữa trị của đối phương lại lợi hại như thế.
Giang Hạo cũng có chút ngoài ý muốn.
Lúc này Tả Minh nói nghiêm: "Hôm nay bị ảnh hưởng, không thể tiếp tục nữa."
Sau đó, bọn hắn tìm được đường ra, thối lui ra khỏi hắc ám.
Giang Hạo phát hiện việc tìm được đường rời đi cũng không khó khăn Nhưng mà không thể tiếp tục dò xét khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
Hai người kia không phối hợp cho lắm.
Dường như chỉ một lòng muốn cướp quyền chủ đạo.
Hôm nay cứ tùy ý bọn hắn đi.
Vừa rồi hắn phát hiện Mật Ngữ Thạch Bản chấn động, chắc là tụ hội.
Sau khi quay về chỗ nghỉ ngơi, Tả Minh liền trịnh trọng nói: "Bởi vì lần này tiêu hao rất nhiều, chúng ta cần lượng lớn linh thạch để khôi phục. Dù sao cũng là vì mọi người, hi vọng có thể hỗ trợ gom góp một chút.
"Đương nhiên, chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ và nhận được ban thưởng, chúng ta sẽ hoàn trả đủ linh thạch. Nếu không chúng ta mà không ở trong trạng thái thì sẽ dễ dàng xuất hiện nguy hiểm như vừa rồi. Được không bù mất." Hắn nói xong thì nhìn về phía Giang Hạo.
"Chỗ của ta có một ngàn." Giang Hạo cho một ngàn.
Hắn dẫn đầu, mặc dù những người khác không vui, nhưng vẫn lần lượt cho một chút.
Mấy ngàn linh thạch tới tay, Tả Minh và Cô Độc Cẩm Tú cam đoan lần sau sẽ an toàn.
Đợi đến trong đêm.
Giang Hạo liền ngồi xếp bằng ở trong góc.
Quả nhiên là đêm nay tụ hội.
Bởi vì hôm qua đã gác đêm, hôm nay không cần làm cái gì cả.
Có thể an tâm tham gia tụ hội.
Giờ Tý.
Giang Hạo tiến vào Mật Ngữ Thạch Bản tại một góc mà không ai phát hiện.
Đương nhiên, những người khác chỉ nhìn thấy hắn đang ngồi đả tọa.
Cùng lúc đó.
Tả Minh và Cô Độc Cẩm Tú vốn đang tu luyện đều tỉnh lại.
Tọn hắn liếc nhìn nhau, ý cười lộ rõ trên mặt.
"Tên Giang Hạo này dường như có chút sợ phiền phức, tùy tiện nói một chút thôi đã có thể khống chế được hắn. Hôm nay một ngàn linh thạch, ngày mai sẽ là hai ngàn linh thạch. Đến lúc đó, thứ đáng giá trên người bọn họ cũng sẽ là của chúng ta.Không có linh thạch, chúng ta liền rời đi. Có kẻ ngốc mới thật sự tiến vào cái hồ chết này." Tả Minh cười nhạo nói.
Hắn thấy những người này đều chỉ là quân cờ cho hắn lợi dụng mà thôi, hoặc có thể nói là mấy con dê béo.
"Đúng vậy, ta còn cho rằng người Thiên m Tông nhất định sẽ khó đối phó. Không nghĩ tới là một người có tính tình mềm như thế. Những loại người này sao lại ở trong Thiên m Tông như vậy được chứ? Nhìn qua còn rất có linh thạch." Độc Cô Cẩm Tú khinh thường nói.
"Có khả năng là có hoàn cảnh tốt." Tả Minh vừa cười vừa nói, sau đó nhìn về phía Lý Nhị Đào nơi xa:
"Người này có gì đó quái lạ, dưới tình huống đó đều có thể khôi phục, bên trong cũng không bình thường, bất kỳ thuật pháp hay pháp bảo chữa trị nào cũng sẽ bị áp chế. Ta hoài nghi trên người hắn có thần vật, đi qua nhìn thử một chút."
"Được, nếu có liền đoạt lại." Trong mắt Độc Cô Cẩm Tú có chút tham lam.
Theo như bọn hắn nghĩ, hiện tại đội ngũ đều ở trong sự khống chế của mình, dù có giết người đoạt bảo cũng không có vấn đề gì.
Nói một câu bị yêu thú trong bóng tối thay thế là được.
Nhất là khi Lý Nhị Đào còn từng bị tổn thương.
Bọn hắn có Thiên Nhãn, nói ai có vấn đề thì người đó liền có vấn đề.
Loại cảm giác này quá tốt đẹp, khiến bọn hắn có chút lâng lâng.
Một lát sau.
Bọn hắn xuất hiện ở trước mặt Lý Nhị Đào, cười nói: "Lý đạo hữu đang nghỉ ngơi sao?"
Lý Nhị Đào gặp người tới, lập tức đứng lên chào hỏi: "Không, không có."
"Thật sao?" Tả Minh mỉm cười, sau đó nói: "Khả năng chữa trị của đạo hữu là trời sinh sao?"
"Đúng vậy, sư phụ nói là bẩm sinh." Lý Nhị Đào cũng không có giấu diếm, sau đó lau lau hai quả rồi đưa ra ngoài: "Các ngươi muốn ăn không?"
"Không ăn." Độc Cô Cẩm Tú có chút ghét bỏ nói.
Lý Nhị Đào gượng ép cười cười, sau đó thu hồi lại.
Tả Minh chưa từng để ý những thứ này, mà là mở miệng hỏi: "Đúng rồi, Lý đạo hữu dù bị cái gì tổn thương đều sẽ khôi phục lại sao? Là thân thể tự khôi phục, hay là có thứ gì đó chống đỡ?"
"Ta cũng không biết." Lý Nhị Đào lắc đầu.
"Vậy chúng ta có thể thử một chút không? Có lẽ có thể giúp ngươi tìm ra nguyên nhân." Tả Minh ôn hòa nói.
"Thử một chút?"
"Chính là tổn thương ngươi, sau đó nhìn xem tình huống cụ thể."
Nghe vậy, Lý Nhị Đào lắc đầu nói: "Không được, sư phụ nói không thể làm loại chuyện này được."
"Cũng đúng." Tả Minh cười gật đầu, dường như không ngoài ý muốn chút nào.
Hắn chợt nhìn về phía quả trong tay Lý Nhị Đào, nói: "Ta có thể ăn không?"
Người kia có chút ngoài ý muốn, sau đó có chút mừng rỡ, cảm giác người trước mắt giống như Giang đạo hữu. Hắn lập tức đưa quả qua.
Tả Minh tiếp nhận, thuận tiện cắn một cái, chỉ là vừa mới cắn vào, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, nổi giận nói: "Ngươi hạ độc?"
Giọng nói vừa dứt, hắn căn bản không cho đối phương thời gian phản ứng, trường kiếm nơi tay, một kiếm chém ra.
Trong điện quang hỏa thạch, cánh tay Lý Nhị Đào vừa mới khôi phục lại bị chém đứt lần nữa.
Không chỉ như thế, Độc Cô Cẩm Tú cũng xuất thủ.
Khí tức Kim Đan viên mãn lập tức bị trấn áp.
Lý Nhị Đào thân là Kim Đan hậu kỳ căn bản không hề có sức hoàn thủ.
Cánh tay kia cũng bị chém.

Giang Hạo đi vào khu vực công cộng.
Lần này vẫn không thấy Đan Nguyên tiền bối.
Hai lần liên tục không có mặt khiến cho người ta có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà lần này cách ngắn như vậy, chắc không phải là Đan Nguyên tiền bối phát động.
Quả nhiên, Quỷ tiên tử là người đầu tiên lên tiếng:
"Chủ yếu là gặp phải một chuyện tương đối khó giải quyết, cho nên thỉnh cầu Đan Nguyên tiền bối mở tụ hội."
"Chuyện khó giải quyết?" Tinh tò mò nói: "Là chuyện xảy ra bên trong Nhân Hoàng Điện hay sao?"
"Đúng vậy, chuyện này chắc là có quan hệ với Tỉnh đạo hữu." Quỷ tiên tử nhìn về phía Tỉnh, nói nghiêm túc:
"Ta dùng bí pháp, thành công tiến vào khu vực bí mật, sau đó có phát hiện trọng đại." Quỷ tiên tử dừng lại, dường như đang chờ người hỏi thăm.
"Phát hiện cái gì?" Liễu phối hợp hỏi.
"Trứng rồng." Quỷ tiên tử cảm giác rung động:
"Đó là một quả trứng rồng tràn đầy sinh cơ, giống như là có thể nở bất cứ lúc nào."
Nghe vậy, người trong tụ hội đều cảm thấy kinh ngạc.
Trứng rồng?
Giang Hạo cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, đã nhiều năm như vậy rồi, trứng rồng rõ ràng đã không thể nở được mới đúng?
Sao lại có thể như thế được?
Xem ra, quả trứng rồng kia không giống bình thường, khó trách không cách nào mang đi được.
Chắc là nó luôn ở trong thời điểm then chốt, một khi mang đi sẽ không còn đặc thù nữa.
"Trứng rồng này dường như có chút bài xích ta, hiện tại ta không chỉ không cách nào rời khỏi Nhân Hoàng Điện, cũng không có cách nào rời khỏi vị trí trứng rồng. Lại muốn khảo nghiệm ta." Quỷ tiên tử nói.
Trong lúc nhất thời, đám người có chút kinh ngạc.
Những trải nghiệm của Quỷ tiên tử đúng là vừa phong phú lại đặc sắc.
"Vậy quả trứng này là của ai?" Trương tiên tử hỏi.
Bởi vì nhiệm vụ là Tỉnh đưa ra.
Quỷ tiên tử hỏi: "Tỉnh đạo hữu muốn không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận