Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1133: Chủ Nhân, Nàng Có thể Làm Tứ Phòng

Chương 1133: Chủ Nhân, Nàng Có thể Làm Tứ Phòng
Nam Bộ.
Phía trên một dòng sông rộng lớn, một đoàn người ngự kiếm phi hành.
Lúc này ở giữa là một nam tử trẻ tuổi, người xung quanh lấy hắn làm trung tâm ngự kiếm, nhìn thì lộn xộn, thế nhưng mỗi người đều có thể lập tức tới gần hắn, giống như đang bảo vệ cho hắn chu toàn.
Bạch Dịch đứng ở một vị trí rìa ngoài dễ thấy, cảnh giác bốn phía.
Các chủ Thiên Hoan Các dẫn đầu, vẻ mặt trầm ổn.
Đám người bọn họ cứ như vậy mà hướng về phía trước, không dám quá rõ ràng.
Thời gian đã qua gần một năm, bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất, hao phí nhiều linh thạch nhất mới tới được gần tông môn. Theo lộ trình trước mắt, ít nhất còn cần một hai tháng nữa.
Nhưng mà khi trở về lại nghe được tin tông môn đang khai chiến với Đại Thiên Thần Tông, điều này khiến cho người ta có chút lo lắng. Lỡ như bị biết là người Thiên m Tông, Đại Thiên Thần Tông có thể sẽ trực tiếp đánh tới.
Vậy liền xong.
Cho nên sau khi biết được tin tức này, bọn hắn lập tức thu lại tất cả món đồ có liên quan tới Thiên m Tông: phục sức, pháp bảo, công pháp…
Tất cả đều che giấu.
Chỉ hi vọng đừng xảy ra vấn đề.
Nửa tháng sau.
Bọn hắn phát hiện có mấy đạo khí tức cực lớn tới gần.
Các chủ Thiên Hoan Các nhíu mày lại, nói:
"Cẩn thận."
Mỗi người đều làm xong chuẩn bị để bỏ chạy.
Mạch chủ không phải là đối thủ, bọn hắn chỉ có thể bỏ chạy, phân tán lực chú ý của đối phương.
Chỉ là, rất nhanh đã có tín hiệu truyền đến, là Thiên m Tông.
Các chủ Thiên Hoan Các có chút kinh ngạc. Người của tông môn sao lại tới đây?
Rất nhanh hắn liền phát hiện, người đến là Khổ Ngọ Thường. Hắn mang theo cường giả của Đoạn Tình Nhai tới gần.
Không đợi đám người Bạch Dịch mừng rỡ, Phong phủ của Chấp Pháp Phong cũng tới. Lại qua một lát, Đình chủ của Chúc Hỏa Đan Đình cũng chậm rãi xuất hiện.
Trong lúc nhất thời, Các chủ Thiên Hoan Các chau mày.
Không bình thường, điều này không bình thường chút nào. Tại sao lại có nhiều người tới như vậy?
Nhưng mà, đây còn không phải là toàn bộ.
Không bao lâu sau, người của Băng Nguyệt Cốc, Yên Vân Phong, Hoành Lưu Bộc, Lôi Hỏa Phong đều tới, hơn nữa toàn bộ đều là mạch chủ.
Tình hình như vậy khiến Các chủ Thiên Hoan Các sững sờ tại chỗ.
Cho nên món đồ mà hắn hộ tống một đường rốt cuộc cao minh đến cỡ nào vậy? Lại được tông môn coi trọng như vậy?
Bạch Trưởng lão thật sự dám trực tiếp phái ra nhiều Mạch chủ như vậy sao?
Bây giờ nghĩ lại, tông môn bọn họ làm sao dám làm to chuyện với Đại Thiên Thần Tông? Nếu nói phía sau chuyện này không có thân ảnh của Chưởng giáo, hắn mới không tin.
Cho nên, vật này là Chưởng giáo muốn?
Nghĩ tới đây, Các chủ Thiên Hoan Các cảm thấy có chút may mắn.
Nhưng mà hắn cũng lo lắng, thanh thế như vậy, chẳng phải nói rõ người để mắt tới cũng cực kỳ ghê gớm hay sao.
Nhưng mà, sau khi một đạo tin tức truyền đến, tất cả mọi người lại ẩn vào trong bóng tối.
Bảy ngày sau.
Bạch Dịch nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đi tới từ phía chân trời, chỉ trong hô hấp đã đi tới trước mặt bọn hắn.
Lúc nhìn về phía đối phương, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức huyền diệu tản ra, tựa như dung hợp cùng thiên địa.
Là Bạch Chưởng môn.
Đám người cúi đầu hành lễ.
Bạch Chỉ nhìn về phía Các chủ Thiên Hoan Các, Các chủ thì nhìn về phía Bạch Dịch.
Người kia không dám nói thêm cái gì, lấy hộp ra.
Sau khi cầm được đồ, Bạch Chỉ cũng không mở nó ra, chỉ là thực hiện phong ấn. Sau đó, nàng nhìn về phía Bạch Dịch, nói:
"Ngươi muốn cái gì?"
"Đệ tử chỉ là phối hợp hoàn thành nhiệm vụ, công lao chân chính là…"
Bạch Dịch còn chưa nói xong đã bị đánh gãy.
"Ngươi chỉ cần nói muốn cái gì là được, không cần để ý chuyện công trạng." Bạch Chỉ nói.
"Đều do tông môn định đoạt." Bạch Dịch cung kính nói.
Nghe vậy, Bạch Chỉ bình thản mở miệng:
"Ngươi có hai lựa chọn, một trong đó là mở mạch thứ mười ba."
Lời này vừa ra, Các chủ Thiên Hoan Các lập tức chấn kinh, hắn làm sao cũng không nghĩ tới tông môn lại cho thù lao như này. Nhưng mà hắn cũng có chút mong đợi, bởi vì công lao của mình cũng không kém.
Bạch Dịch ngây ngẩn cả người, đây không phải là tiễn hắn đi chết sao? Nhưng mà không đợi hắn từ chối, Bạch Chỉ lại nói:
"Nhưng mà, tu vi của ngươi đang còn có chỗ khiếm khuyết, không đủ để trở thành Mạch chủ chân chính. Chờ sau khi ngươi Vũ Hóa mới có thể chính thức mở ra một mạch. Sau khi Đăng Tiên mới có thể tham dự bàn chuyện tông môn.Mặt khác, tông môn cũng sẽ cho ngươi trợ giúp nhất định. Ngươi có thể nói ra mình muốn truyền thừa gì, có thể chọn một truyền thừa của môn phái xung quanh. Các mạch trong tông môn sẽ giúp ngươi đi diệt đối phương, hóa thành chất dinh dưỡng giúp ngươi mở truyền thừa một mạch. Trước khi thực lực đầy đủ, ngươi cũng có thể chiếm cứ một phương, hóa thành đạo trường của ngươi, chiêu mộ đệ tử, có tài nguyên cơ sở của một mạch."
Bạch Dịch nghe mà cảm thấy chấn kinh, rất nhanh hắn không dám suy nghĩ nhiều:
"Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?"
"Chính ngươi muốn." Bạch Chỉ trả lời một câu, liền quay người rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã biến mất vô tung vô ảnh.

Cuối tháng sáu.
Phía dưới gốc Bàn Đào Thụ
Giang Hạo ngồi xếp bằng, rũ mắt thở dài, trong đôi mắt ẩn chứa ưu sầu.
Sau một lát, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vạn dặm không mây.
Trời hôm nay nóng hơn trước đó rất nhiều, nhưng lại không cách nào mang đến nhiệt độ cho Giang Hạo.
Hắn tấn thăng.
Đăng Tiên cấp tám.
Nhưng mà… Hắn lần nữa nhìn về phía giám định.
【 Trạng thái: Thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc và Đồng Tâm Chưởng của Hồng Vũ Diệp Đồng, đồng thời dính vào vòng xoáy nhân quả của Thiên Cực Ách Vận Châu, Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, Thiên Cực Mộng Cảnh Châu. Có công đức mênh mông của Sơn Hải Công Đức Đỉnh gia thân, bảo trì sự cân bằng với vòng xoáy nhân quả. Nếu như không làm gì thì hai mươi mốt năm sau công đức sẽ hao hết, dùng Sơn Hải Ấn Ký gia trì Công Đức Đỉnh có thể tăng cường lực lượng. 】
Trực tiếp ít đi hai năm, thời gian giao hẹn với Mộc Long Ngọc là tháng bảy ba năm trước. Nói cách khác, cần chờ hai mươi hai năm nữa.
Hắn đã không đợi nổi hai mươi hai năm.
Có Sơn Hải Ấn Ký, tranh thủ một hai năm chắc là không có vấn đề gì. Nhưng mà nếu như tấn thăng một lần nữa thì sao?
Sẽ tiêu hao bao nhiêu công đức đây?
Ba năm?
Năm năm?
Chỉ dựa vào Sơn Hải Ấn Ký là không đủ.
Hắn không có khả năng chờ tới thời khắc cuối cùng thành tiên, làm vậy sẽ chỉ giảm xuống xác suất thành công. Công đức dư lại càng nhiều sẽ càng có lợi đối với hắn.
Phải làm thế nào mới có thể có được càng nhiều thời gian? Tiếp tục tìm Thánh Chủ?
Cũng không phải là không được, nhưng mà mình hấp thu thần hồn cũng có giới hạn, cuối cùng khó nói được là có thể bổ sung hay không.
Nhưng mà không còn cách nào khác.
Chỉ có thể tiếp tục suy nghĩ biện pháp trong mười mấy năm này.
Sau đó, hắn lấy trận pháp ra, mở thần thông Không Minh Tịnh Tâm, bắt đầu lĩnh hội. Bất kể như thế nào thì hắn vẫn phải học những thứ này.
Dù không có thời gian, cũng không thể lãng phí thời gian được, phía sau sẽ từ từ nghĩ biện pháp.
Lĩnh hội trận pháp mấy năm, còn cần làm những chuyện khác.
Lý giải càng nhiều, lĩnh hội càng sâu, càng có trợ giúp đối với việc thành tiên.
"Nếu như không có chuyện hạt châu Thiên Cực, có lẽ thành tiên sẽ rất dễ dàng đối với ta."
Hắn vốn cho rằng bản thân sẽ yên lặng thành tiên, không bị người biết được.
Hiện nay lại phải nhấc lên sóng to gió lớn.
Trước kia hắn phải tích góp để tấn thăng, hiện tại chỉ cần đi hải ngoại, cực có khả năng mấy tháng sau sẽ có cơ hội tấn thăng. Nhưng lại không vội.
Hắn cần chờ, chờ thực hiện đủ Công Đức Đỉnh, như vậy sẽ càng có chỗ tốt đối với việc tấn thăng.
Hắn đột nhiên buông thư tịch trong tay xuống, lấy số quả mà Lâm Tri cho ra.
Ấn ký phía trên xuất hiện phản ứng.
Không bao lâu nữa, người người để mắt tới mấy người Lâm Tri sẽ tới. Bản thân còn phải chào hỏi một chút.
Đi ra ngoài một chuyến thôi mà những này người đã chọc tới nhiều phiền toái như vậy. Sau khi phóng sinh, vẫn không thể để bọn hắn trở về, ít nhất là không thể trở về trong mấy trăm năm.
Người làm tốt điểm này, chỉ có Sở Xuyên…
---
Bách Hoa Hồ.
Hồng Vũ Diệp đứng ở trong đình, ngắm nhìn phương xa.
Một chút thời gian sau, nàng thu hồi tầm mắt, đi từng bước một ở trong trăm khóm hoa. Gió nhẹ lay động tóc nàng, đón nàng đi vào bên hồ.
Nơi này có một đàn cá đang bơi lội.
Lúc này, một chút mồi cá rơi xuống, bọn chúng tranh nhau há miệng. Hồng Vũ Diệp chỉ là nhìn qua, không có quá nhiều động tác.
Sau một lát, một thân ảnh màu trắng tiến vào Bách Hoa Hồ.
"Gặp qua Chưởng giáo." Bạch Chỉ cúi đầu cung kính nói.
"Đồ đâu?" Hồng Vũ Diệp đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Chỉ không dám chần chờ, vội lấy đồ ra: "Thuộc hạ lo lắng bên trong có khí tức khuếch tán, không dám mở ra kiểm tra."
Nàng cho đến nay vẫn chưa kiểm tra, cũng không xác định được có phải là chính phẩm hay không. Nhưng mà, nàng đã thử cảm giác mấy lần, đều cảm thấy cao minh. Trước đây chưa bao giờ thấy qua, mở ra cũng không thể xác nhận được cái gì.
Hồng Vũ Diệp cũng không mở miệng, chỉ là tiếp nhận cái hộp rồi từ từ mở ra.
Một hạt châu màu xanh nước biển đập vào mi mắt.
Bạch Chỉ thấy rõ, nhưng mà sắc mặt cũng không dễ nhìn.
Mặc dù hạt châu này nhìn cũng không tầm thường, nhưng mà không đáng để gọi là thần vật?
Sai rồi rồi?
Hồng Vũ Diệp vươn tay cầm lấy hạt châu, quan sát tỉ mỉ một chút rồi nói:
"Bạch Chỉ, ngươi cảm thấy đây là thật hay giả?"
Nghe vậy, Bạch Chỉ lập tức chảy mồ hôi lạnh, sợ hãi nói:
"Thuộc hạ không biết."
Hồng Vũ Diệp quan sát hạt châu, một lúc sau nàng mới mở miệng: "Thiên Hương Đạo Hoa như thế nào rồi?"
"Vẫn luôn rất tốt, gần đây mặc dù có người nhằm vào nơi đó, nhưng đều đã bị chúng ta giải quyết, cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn. Hơn nữa, khí tức có khả năng đã nồng hơn một chút, chắc là có trưởng thành." Bạch Chỉ lập tức trả lời.
Hồng Vũ Diệp mỉm cười, lực lượng bao trùm hạt châu.
Sau đó một cái hộp trong suốt xuất hiện, bên trong có một hạt châu bao trùm nước biển.
"Luận công ban thưởng."
Giọng nói rơi xuống, hạt châu rơi vào trước mặt Bạch Chỉ.
Người kia không biết làm thế nào.
Đây là giao thần vật cho Giang Hạo? Vì sao?
Vì Giang Hạo hay là vì người ở sau lưng hắn?
Nhớ tới chuyện Nhân Hoàng Điện trước đó, nàng cảm thấy đại khái là người sau lưng Giang Hạo. Đây là muốn hợp tác cùng đối phương?
Hay là có lý do khác?
Cũng có thể do người sau lưng Giang Hạo quá mạnh, cũng có đầy đủ giá trị.
Chưởng giáo hiện tại không chỉ muốn giữ Giang Hạo lại, còn muốn giữ cả người sau lưng hắn lại?
Có thể là như vậy.
Nàng nhận lấy đồ vật, sau đó hỏi:
"Chưởng giáo, nên ban thưởng cho những người khác như thế nào?"
"Đây là chuyện của ngươi." Hồng Vũ Diệp nói.
Bạch Chỉ nhận mệnh.
Mạch thứ mười ba đều có thể mở, đã nói rõ cấp bậc ban thưởng lần này. Nhưng mà nàng đang do dự không biết nên đưa đồ vào lúc nào.
Trước đây đều là cố ý ép một đoạn thời gian, tìm kiếm cơ hội thích hợp.
Nhưng mà hiện tại khả năng có liên quan tới người sau lưng Giang Hạo.
Trở lại Bạch Nguyệt Hồ, nàng lập tức gọi Chu Thiền tới.
---
Trời vừa sáng.
Giang Hạo liền thấy con thỏ đang treo ngược trên Bàn Đào Thụ, rất là hưởng thụ.
Lúc này nó giật giật cái mũi, giống như ngửi thấy mùi của Giang Hạo, lập tức mở mắt ra.
"Chủ nhân, đã lâu rồi không có treo lên cây, lúc nào chúng ta lại treo một lần?" Con thỏ lập tức hỏi.
Giang Hạo: "…"
Không cần thiết phải treo nữa.
"Chủ nhân, treo một lần đi." Con thỏ rơi xuống trên mặt đất, cầu khẩn.
"Để bạn bè trên đường của ngươi treo giúp ngươi đi." Giang Hạo bình thản trả lời.
"Vậy chủ nhân lúc nào mới tìm nữ chủ nhân? Để nữ chủ nhân hỗ trợ treo."
Thấy Giang Hạo đi ra ngoài, con thỏ vội vàng đuổi theo. Giang Hạo không có tham dự vào cái đề tài này.
Chỉ là đi cạnh bờ sông.
Mặc dù hắn lúc này không có thời gian, nhưng mà cũng không có suy nghĩ nhiều.
Những chuyện cần thiết đều đã suy nghĩ rồi, phía sau cứ làm theo là được.
Trên đường đi, con thỏ cứ khuyên hắn tìm nữ chủ nhân.
Nói tìm nữ chủ nhân sẽ dễ dàng có tiểu chủ nhân, có tiểu chủ nhân sẽ có thể đi theo nó cùng nhau làm quen với bạn bè trên đường, đến lúc đó bạn bè trên đường đều biết chủ nhân. Sau khi rời khỏi đây, bạn bè trên đường đều sẽ cho chủ nhân một chút tình mọn.
Nghe ý tứ này của nó, bản thân hắn tìm đạo lữ sẽ có chỗ tốt cực lớn.
Linh Dược Viên.
Lúc đến Giang Hạo nhìn thấy Chu Thiền sư tỷ, lúc này bên cạnh nàng là Triệu Khuynh Tuyết, chắc là đi theo để học tập công việc trong tông môn.
"Giang sư đệ." Chu Thiền cười chào hỏi.
"Chu sư tỷ." Giang Hạo thi lễ gặp mặt.
"Sư đệ quá khách sáo rồi, nghe nói ngươi đã Nguyên Thần, còn là thủ tịch dự tuyển Nguyên Thần sơ kỳ." Chu Thiền có chút hâm mộ nói:
"Ta ngay cả thủ tịch dự tuyển Kim Đan đều không tranh được."
Hiện nay Chu Thiền sư tỷ đã Kim Đan hậu kỳ, theo lý thuyết nếu nàng muốn tranh thì sẽ có khả năng tranh được. Nàng bây giờ đã khởi thế, năm nay sẽ có thể tiến vào Kim Đan viên mãn, hơn nữa thực lực còn không khác Hàn Minh là bao. Cho nên, dù là mới vừa tiến vào Kim Đan viên mãn, nàng cũng có cơ hội tranh đoạt thủ tịch dự tuyển. Đến nay vẫn còn không phải, cực có khả năng là nàng không tranh.
"Sư tỷ nói đùa, chí của sư tỷ không ở chỗ này mà thôi." Giang Hạo khách khí nói.
"Sư muội ta muốn hỏi thăm tình hình của Lâm Tri sư đệ một chút." Chu Thiền chỉ chỉ Triệu Khuynh Tuyết ở phía sau.
Đối mặt với Giang Hạo, Triệu Khuynh Tuyết cực kì cung kính hành lễ: "Gặp qua Giang sư huynh."
Giang Hạo gật đầu đáp lại: "Lâm Tri sư đệ đã trở về từ lâu rồi, bình yên vô sự."
"Không có việc gì liền tốt." Chu Thiền sư tỷ cười lấy ra một vài thứ, nói:
"Cái này cho Lâm Tri sư đệ."
Linh thạch, đan dược, cùng một chút phù lục.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, nhưng mà vẫn nhận lấy.
Chu Thiền vội vàng giải thích nói: "Chính ta đưa, sư đệ chớ có suy nghĩ nhiều, không có liên quan gì tới Lâm sư đệ. Chủ yếu là Triệu sư muội cảm thấy lần này là nàng liên lụy tới Lâm sư đệ, cảm thấy thẹn trong lòng. Nàng nói rằng sau khi Lâm sư đệ nhìn thấy cánh rừng đã nói là không an toàn, không nên tiến vào. Sau khi đi vào lại nhắc nhở hai lần. Nhưng mà Triệu sư muội vẫn cảm thấy có thể thử một chút, sau đó liền gặp phải nguy hiểm. Nếu như không phải vận khí tốt, bọn hắn có lẽ đã không trở về được."
Giang Hạo gật đầu, hắn thật ra cũng chưa từng suy nghĩ nhiều.
Hắn hiểu rõ con người Chu Thiền sư tỷ .
"Sư tỷ đến chắc là vẫn còn có chuyện khác đúng không?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng thế." Nghe thấy Giang Hạo nói, khóe miệng Chu Thiền lộ ra nụ cười: "Vẫn là đến tặng đồ."
Nói xong, nàng đưa một cái hộp đơn giản tới: "Sư đệ chắc là cũng hiểu."
Nghe vậy, Giang Hạo liền hiểu.
Là đồ của Bạch Trưởng lão, chắc là một phần của Cửu Thiên Chiến Giáp. Sau khi nhận đồ, hắn nhân tiện nói một câu cảm ơn.
Lại là một món trọng bảo.
Sau đó Chu Thiền liền rời đi, Giang Hạo đưa mắt nhìn các nàng đi xa.
"Chủ nhân, ngươi cảm thấy nàng như thế nào? Ta cảm thấy không tệ, nhận biết chủ nhân từ rất sớm, cũng đã nói chuyện với chủ nhân."Nhưng mà tu vi kém, làm tứ phòng đi." Giọng nói của con thỏ truyền tới.
Tứ phòng?
Giang Hạo thoáng có chút kinh ngạc.
"Nếu không phải vì nàng quen thuộc với chủ nhân, ta cảm thấy cùng lắm chỉ có thể làm mười hai phòng." Con thỏ nói.
Giang Hạo suýt nữa bật cười.
Con thỏ thật đúng là dám nghĩ.
Hắn không để ý đến đối phương, mở hộp ra muốn nhìn một chút xem lần này sẽ là cái gì.
Sau khi hắn mở hộp ra, đập vào mắt là một hạt châu. Trong nháy mắt nhìn thấy nó, hắn cảm nhận được Công Đức Đỉnh trong mi tâm xuất hiện chấn động, hình như đạt được gia trì.
Cái này…
Bạn cần đăng nhập để bình luận