Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 315: Thiên Đạo Trúc Cơ

Chương 315: Thiên Đạo Trúc Cơ
Chương 315: Thiên Đạo Trúc Cơ
Ngay khi Thiên Tuyệt Cổ độc mất đi hiệu lực, trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh.
Đều là chuyện lần đầu tiên gặp mặt Hồng Vũ Diệp. Hắn rất nhanh đã mạnh mẽ áp chế, tâm tư nóng nảy mới nhờ vậy mà bình tĩnh trở lại.
Suýt nữa thất thố.
Hắn cũng không rõ tại sao lại như vậy. Cho dù lâu ngày không gặp Hồng Vũ Diệp, cũng không nên như vậy chứ?
Lúc này, hắn mới dám quay đầu nhìn về phía sau.
Đập vào mắt là một nữ tử lãnh đạm.
Mặc váy tiên màu đỏ trắng, thắt lưng màu đỏ, mái tóc đen thả xuống bên thắt lưng.
Mắt ngọc mày ngài, làn da trắng như tuyết.
Nhìn thấy đối phương, Giang Hạo cúi đầu cung kính nói:
"Ra mắt tiền bối."
"Dấu vết mị thuật trên người ngươi không phải nhẹ." Hồng Vũ Diệp cười mà như không cười nói:
"Vừa rồi, trong đầu ngươi xuất hiện ai vậy?"
"Tiền bối có ý gì?" Giang Hạo nhất thời có phần chột dạ.
Chuyện khác bị phát hiện cũng không sao, mình không để ý.
Nhưng nhớ tới chuyện lần đầu tiên gặp mặt Hồng Vũ Diệp, một khi bị người ta phát hiện, hắn sẽ không có chỗ dung thân.
"Trên người ngươi có dấu vết của mị thuật, đến nay vẫn chưa tiêu tan ra, tuy nhiên vừa có hiệu quả." Hồng Vũ Diệp giải thích.
Vừa có hiệu quả? Tim Giang Hạo đập khá nhanh, hóa ra vừa rồi hắn nhớ tới Hồng Vũ Diệp là do mị thuật.
Đến bây giờ, mị thuật Mị Thần lại vẫn còn có thể ảnh hưởng tới hắn?
Nhớ lại quả thật cũng thấy đáng sợ.
May mà mình miễn dịch mị thuật của người khác.
"Cho nên trong đầu của ngươi vừa xuất hiện ai vậy?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
Giang Hạo cảm giác trong lời nói của đối phương có phần giễu cợt.
Cho nên hắn không trả lời.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh, nói:
"Ngươi bước vào Thi Giới bao lâu?"
"Thêm mấy ngày nữa là bốn tháng rồi." Giang Hạo đáp lại.
"Đã đào quặng bao lâu?"
"Ba, hơn ba tháng."
Trong kho có chứa quá nhiều khoáng thạch, nói quá ít sẽ không giải thích được.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp liên tục cười lạnh:
"Ngươi phải thích đào quặng tới mức nào chứ?"
Giang Hạo cung kính cúi đầu, vẻ mặt thành thật nói:
"Vãn bối không phải thích đào quặng, mà đào quặng có thể kiếm được linh thạch, có thể mua các lá trà Thiên Thanh Hồng cho tiền bối."
"Vì ta à?" Hồng Vũ Diệp nheo mắt lại:
"Vậy ngươi kiếm được bao nhiêu linh thạch rồi?"
"Hai, hai nghìn. Khoáng thạch ở đây chưa thể bán ra." Giang Hạo đáp lại.
Hồng Vũ Diệp mỉm cười:
"Ngẩng đầu nhìn ta."
Giang Hạo nghi ngờ ngẩng đầu nhìn qua.
Khi nhìn thấy gương mặt đẹp của đối phương, hắn lập tức cảm giác được một khí tức, khí tức này giống như sấm sét trên trời cao, sóng lớn dưới biển sâu lập tức đánh tới trên người hắn.
Ầm một tiếng.
Giang Hạo cảm giác cả người bay đi.
Sau đó là một tiếng động nặng nề vang lên.
Lưng Giang Hạo đập mạnh vào phía trên vách tường.
Hơi đau.
"Miệng đầy những lời dối trá." Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói.
Tuy nhiên nể tình Giang Hạo nói chuyện còn có thể nghe được, nàng không hỏi thăm nữa.
Chỉ bình thản nói:
"Nếu ngươi muốn mua lá trà cho ta, lại tiếp tục đào đi. Đến lúc đó, ta muốn uống Thiên Thanh Hồng, ngươi tốt nhất đừng nói linh thạch không đủ.
Nếu không... . ."
Hồng Vũ Diệp lạnh lùng liếc nhìn Giang Hạo, cười nói:
"Nếu không, ta mang ngươi đi uống trà ta vừa uống."
Giang Hạo cúi đầu, không dám nói lời nào.
Vạn lần không.
Tuy nhiên, Thiên Thanh Hồng có thể mua ở đây, hắn không định mua ở tông môn.
Mua không được cũng chỉ có thể mua một ít pháp bảo, đến lúc đó ngụy trang thành bán pháp bảo mua Thiên Thanh Hồng.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp đi ra ngoài.
Giang Hạo thấy vậy, cất quặng đi theo.
Tuy nhiên hắn hơi tò mò, Hồng Vũ Diệp vào bằng cách nào, là dựa vào lực lượng của bản thân sao?
Nếu là vậy, hắn cảm thấy mình càng không thể thoát khỏi ma trảo của nàng.
Che đậy thiên cơ không có hiệu quả, bước vào không gian đặc biệt của Địa giới cũng không có hiệu quả.
Như vậy, có gì có thể ngăn cản nàng?
Tất cả sự vật hắn biết đều không có cách nào kìm chế được đối phương.
"Ngươi gặp phải mị thể trời sinh?" Trên đường, Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
Giang Hạo gật đầu, đáp lại: "Là ở trên một mỏ quặng."
"Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn hỏi.
"Là như vậy." Giang Hạo kể ra chuyện của Mị Thần.
Chủ yếu là nói ra chuyện của Thượng An và Mị Thần.
Nếu nói tới Thượng An, hắn lại thuận tiện nói về Địa Cực Phệ Tâm Châu.
Hồng Vũ Diệp nghiêm túc nghe xong tất cả, sau đó hỏi: "Cuối cùng thì sao? Ngươi không đi qua à?"
"Có qua." Giang Hạo còn nỏia chuyện cuối cùng.
Hồng Vũ Diệp không có phát biểu bất kỳ ý kiến gì, hình như chỉ nghe thử.
Lúc này, bên ngoài là ban đêm.
Ban đêm, dưới ánh trăng chiếu xuống, rừng cây xung quanh giống như được phủ lên một tấm vải trắng bạc mỏng manh.
Hồng Vũ Diệp đi tới một bãi đất trống, sau đó bên người nàng xuất hiện thêm bộ bàn ghễ bằng gỗ.
"Hoa của ta có tốtkhông?" Sau khi ngồi xuống, nàng hỏi Giang Hạo.
"Rất tốt." Giang Hạo đáp lại.
Tuy không biết con thỏ chăm sóc thế nào, nhưng cứ nói là tốt.
Sau đó, hắn bắt đầu pha trà giúp Hồng Vũ Diệp, thật may là hắn sớm có sự chuẩn bị.
Không phải lá trà gì đắt.
Dù sao, khi đó hắn cũng không có mấy linh thạch.
Hồng Vũ Diệp cười lạnh, tuy nhiên vẫn chưa mở miệng.
Chờ Giang Hạo pha trà xong, thuận tiện rót cho nàng một chén, nàng mới mở miệng:
"Nói về chuyện gặp mặt của ngươi đi. Trong lúc ta không tới, đã có mấy lần gặp mặt?"
"Hai lần." Giang Hạo ngồi xuống, tiếp tục mở miệng:
"Lần trước là mấy ngày trước."
"Nói một chút về quá trình đi." Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên nói.
"Lần này cũng không có chuyện gì lớn..." Giang Hạo kể lại đại khái cuộc gặp mặt lần trước.
Danh sách cùng với thù lao, Hồng Vũ Diệp chỉ nghe thử, không có ý định tham dự.
Chờ nói đến thiên tài xuất chúng, nàng mới hơi bất ngờ.
"Triệu hoán?" Nàng nhìn Giang Hạo cười nói:
"Ý của ngươi, ngươi là thiên tài xuất chúng?"
Trong lòng Giang Hạo chợt kinh ngạc:
"Vãn bối chưa bao giờ nói qua lời như vậy."
Hắn rõ ràng không nói ra suy đoán của mình, vì sao Hồng Vũ Diệp biết?
"Ta thoạt nhìn giống một người mù sao?" Hồng Vũ Diệp nhấp một ngụm trà nói:
"Trên người ngươi có triệu hoán rõ ràng như vậy, ngươi không nhìn thấy không có nghĩa là nó không tồn tại."
Giang Hạo: "..."
"Nói cách khác, Thiên Bi Sơn triệu hoán ngươi nhiều lần, ngươi đều không để ý tới.
Sở dĩ không để ý tới, là vì đào quặng à?" Hồng Vũ Diệp có phần kinh ngạc:
"Ngươi rốt cuộc phải thích đào quặng bao nhiêu chứ?"
"Vì mua lá trà cho tiền bối." Giang Hạo nói trái với lương tâm.
Hồng Vũ Diệp cười ha hả:
"Nói tiếp."
Sau đó, Giang Hạo nói đến có người xông vào Hạo Thiên tông, cũng nói ra suy đoán của mình.
"Người xông vào Hạo Thiên tông kia là sư phụ của Thượng An đạo nhân sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Chắc vậy." Giang Hạo gật đầu.
"Tiếp tục." Hồng Vũ Diệp không cho ra ý kiến gì khác.
Sau đó, hắn lại nói tới chuyện Minh Nguyệt tông chắc hẳn muốn tạo thế cho đệ tử có thiên phú kinh người kia.
Chính là để thiên địa quan tâm.
"Không." Hồng Vũ Diệp lắc đầu nói: "Không chỉ là vậy. Nếu Minh Nguyệt tông thật sự tìm nhiều người như vậy, mục đích chủ yếu không phải để thiên địa quan tâm.
Hoặc nói bị quan tâm không phải là chuyện chủ yếu, bọn họ muốn là, Thiên Đạo Trúc Cơ."
"Thiên Đạo Trúc Cơ?" Giang Hạo hơi bất ngờ.
Hắn lần đầu tiên nghe được cái tên này.
Hồng Vũ Diệp đặt chén trà xuống, giọng điệu bình thản nói:
"Minh Nguyệt tông triệu tập rất nhiều cường giả thiên tài, chắc là muốn dẫn dắt hiện tượng kỳ lạ trong nhật nguyệt cho đệ tử kia, lấy đại thế của thiên địa áp chế bản thân mình, sau đó mượn rất nhiều số mệnh của cường giả, trước mắt bao nhiêu người dung nạp đại thế hoàn thành Trúc Cơ, thành tựu Thiên Đạo Trúc Cơ."
Giang Hạo: "..."
Sau đó, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, ma xui quỷ khiến mở miệng hỏi:
"Tiền bối cũng là Thiên Đạo Trúc Cơ?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận