Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 987: Thánh Đạo, Tỏa Thiên

Chương 987: Thánh Đạo, Tỏa Thiên
Trong căn phòng rộng lớn vẫn có rất nhiều cánh cửa tồn tại.
Mà ở bên trong lại có chút khác biệt với bên ngoài, phía trên có một vòng xoáy, lực lượng tinh thần đang hội tụ xuống. Trong phạm vi một dặm phía dưới có tinh quang điểm sáng, trôi nổi không chừng, như ẩn như hiện khó mà bắt giữ.
Chỉ có những gì liên quan đến Tỏa Thiên mới có thể bắt giữ những điểm sáng này.
Mà người biết điều này chỉ có người Thánh Đạo.
Nhưng mà ba người Liêu Ứng Vinh thân là Thánh Đạo lại gặp trắc trở khắp nơi, căn bản là không có cách nào đạt được món đồ bên trong.
Trong ánh mắt của nam tử Thiên Linh tộc lộ ra vẻ khinh thường.
Hắn lúc này đã hoàn toàn khống chế thế cục.
Giang Hạo nhìn đối phương, lông mày nheo lại.
Thiên Linh tộc này khác với ba người Liêu Ứng Vinh. Tu vi của hắn cũng là Vũ Hóa viên mãn, nhưng mà lực lượng phun trào lại cực hớn.
Ở trong giai đoạn có thể tấn thăng bất cứ lúc nào, chỉ là xung quanh có lực lượng vô hình áp chế, khiến hắn không cách nào đột phá.
"Nhìn như Vũ Hóa nhưng thật ra đã bước nửa bước vào Đăng Tiên, Thiên Linh tộc đúng là biết chọn người. Nhưng mà, hắn không thể tấn thăng, nói cách khác, dù mình có đủ tu vi thì cũng không tấn thăng được sao?" Giang Hạo thầm tính toán.
Đương nhiên, hắn vẫn cảm thấy mình có cơ hội xoay chuyển.
Chỉ là một loại suy đoán.
Người người đều cảm thấy Vũ Hóa chính là cực hạn, lúc chuyện này trở thành nhận thức chung thì chỉ cần áp chế ít đi một phần sẽ có thể biến thành Đăng Tiên cấp một có thể tiến vào.
Khi đó người Thiên Linh tộc lại tiến vào liền có ưu thế tuyệt đối.
Mà người Vũ Hóa cấp một ở bên ngoài cũng không nhiều. Dù là có người thử tiến vào, cũng cơ bản không phải là Đăng Tiên cấp một.
Mặt khác, cũng không cần có người tiến đến, chỉ cần người ở bên trong tấn thăng Đăng Tiên thì sẽ là thần không biết quỷ không hay.
Người bên ngoài nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới Đăng Tiên cấp một có thể tiến vào.
Cho nên đây là lý do mà Giang Hạo bảo Đăng Tiên cấp một hoặc là cấp hai có thể thử tiến vào.
Có thể tiến vào thì bọn hắn sẽ có ưu thế, bị phát hiện cũng không quan trọng, ít nhất cũng có thể lăn lộn.
Thiên Linh tộc cũng đừng hòng chiếm được ưu thế.
Về việc mọi chuyện có thể phát triển dựa theo suy đoán của hắn hay không thì không biết được.
Hiện nay vẫn là Vũ Hóa viên mãn.
"Thủ n và ta công kích, Tả Tĩnh đi lấy đồ." Liêu Ứng Vinh trầm giọng nói.
Hai người gật đầu.
Sau đó ba đạo lực lượng bộc phát.
Quanh người Liêu Ứng Vinh có kiếm ý lạnh thấu xương, mà thân thể Đồng Thủ n bị lực lượng bao trùm, xuất hiện hư ảnh cực lớn.
Hai người bọn họ nhanh chóng công kích, va chạm vào kim quang của Thiên Linh tộc.
Ầm ầm!
Kim quang chấn động, nhưng lập tức bị bên trong người ổn định.
Tả Tĩnh đưa tay cướp đồ.
Thấy thế, nam tử Thiên Linh tộc cười ha ha.
"Vô dụng thôi, dù thử một trăm lần thì kết quả cũng như như cả thôi."
Giọng nói rơi xuống, Tinh Bàn trong tay hắn phun trào, lực lượng cường đại tới từ trời cao, sau đó rơi xuống bên trong vòng tròn.
Không chỉ như thế, lực lượng viên mãn thuộc về hắn chấn động tứ phương, đẩy lui tất cả công kích xung quanh.
Liêu Ứng Vinh và Đồng Thủ n không hề từ bỏ, tiếp tục công kích.
Ầm ầm!
Bọn hắn công kích cực kì nhiều.
Mặc dù nam tử Thiên Linh tộc đối kháng hai bên có chút áp lực, nhưng vẫn không bị ảnh hưởng gì. Tiếng cười của hắn càng ngày càng lớn, có một loại cảm giác nở mày nở mặt.
"Thánh Đạo cũng không gì hơn cái này."
Lại là tiếng nổ của lực lượng truyền đến.
Ba người Liêu Ứng Vinh lại bị đánh lui.
Lần này, bọn hắn liếc nhìn nhau, xông thẳng về phía vòng tròn, muốn trực tiếp trộm lấy thiên phú bên trong.
Bọn hắn đã nhìn ra, Thiên Linh tộc không cách nào đi ra khỏi ánh sáng bên trong. Chí ít là hắn ta không dám.
Giờ khắc này, ba người liên thủ xung kích vòng tròn, bắt đầu cướp đoạt đồ vật bên trong.
Nam tử trung niêm Thiên Linh tộc hừ lạnh một tiếng, Tinh Bàn trong tay phun trào, lực lượng cường đại nghiêng xuống.
Tay Liêu Ứng Vinh đã tiến vào vòng tròn, chỉ là có tinh quang ngăn cản hắn tiến lên.
Hai phe giao thủ, giằng co cực gắt.
Trong lúc nhất thời, Liêu Ứng Vinh nổi gân xanh, nổi giận gầm lên một tiếng, bắt đầu tiến lên. Dù thân thể hắn đã có một chút máu tươi bắt đầu tràn ra nhưng hắn cũng không có dừng lại.
Mà Đồng Thủ n và Tả Tĩnh đều đang mở đường cho Liêu Ứng Vinh, cố gắng ngăn cản càng nhiều kim quang.
Trong lúc nhất thời, lực lượng phong bạo quét sạch xung quanh, đẩy tất cả mọi thứ ra ngoài.
Giang Hạo quan sát cuộc đọ sức, chau mày.
Nơi này chậm trễ thời gian hơi dài, hơn nữa…
Hắn ngẩng đầu, cảm giác phía trên đang không ngừng có lực lượng xông tới. Trừ khi là dùng lực lượng áp đảo để lấy thiên phú đi, nếu không thì ba người này sẽ không cách nào thành công.
Chỉ có thể dây dưa và hao tổn với đối phương.
Nhưng mà, nếu như không lấy được đồ, bọn hắn chắc chắn sẽ không dẫn đường cho mình.
Giang Hạo thở dài một tiếng.
Lúc này, phía trước là lực lượng phun trào, một chút thiên phú bị lất ra, nhưng lại nhanh chóng bị tinh quang chấn vỡ.
Trong lúc nhất thời, lực lượng kinh khủng ầm vang AlzeSblẩ liệt.
Ầm ầm!
Ba người Liêu Ứng Vinh phun ra từng ngụm máu tươi, bị đẩy lui ra ngoài.
Cho dù là Thiên Linh tộc cũng bị đánh lui một chút.
Lúc này, thiên phú mang theo lực lượng cuồng bạo hỗn loạn, còn có một loại tiên ý.
Đây là thiên phú của Tiên Tộc? Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa, nó còn mang theo tiên ý, khó trách lại bị trấn áp ở chỗ này.
Là muốn làm hao mòn tiên ý này.
"Đáng chết." Liêu Ứng Vinh gầm thét:
"Mau lui lại, một khi loại ý này bộc phát, người tới gần thực lực không đủ sẽ bị ăn mòn. Thiên phú hỗn loạn sẽ khiến cho thân thể ngươi xuất hiện biến hóa không biết." Hắn đang rống với Giang Hạo.
Ba người bọn họ đã bị đánh lui, đi tới vị trí coi như là an toàn. Nhưng mà Giang Hạo dường như không có chút ý định lui lại nào, không chỉ như thế, hắn còn đang đi lên phía trước.
Giang Hạo thầm cảm khái.
Mặc dù người Thánh Đạo có chút lợi hại, nhưng mà ngủ say quá lâu, đã không còn nắm giữ quyền chủ động.
Hơn nữa, nơi này đã được sắp đặt trước, Thiên Linh tộc sẽ vững vàng áp chế Thánh Đạo.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài thêm, không biết sẽ phải lãng phí bao nhiêu thời gian, rất có thể sẽ bỏ lỡ thời gian làm việc an ổn của hắn.
Nếu đã như vậy, không bằng ra tay một chút, lấy thiên phú Tiên Tộc đi cũng không tính là chuyện xấu.
Tiện tay mà thôi.
"Mau trở lại, đây là thiên phú Tiên Tộc, mang theo sự không cam lòng và oán hận của bọn hắn. Tu vi của ngươi quá yếu lại không có năng lực như chúng ta, sẽ bị ăn mòn." Tả Tĩnh cũng lên tiếng.
Giang Hạo đi từng bước một về phía trước, làm như mắt điếc tai ngơ đối với những lời nhắc nhở ở phía sau.
Một số tinh quang thiên phú nhanh chóng xông về phía hắn, một khi bị ăn mòn thì khó mà đoán trước được sẽ xảy ra chuyện gì.
"Đáng chết." Liêu Ứng Vinh giận dữ, muốn ra tay.
Chỉ là có chút không còn kịp nữa rồi.
Chỉ là, không đợi hắn kịp di chuyển, tinh quang thiên phú lại đột nhiên dừng ở trước mặt Giang Hạo. Sự cuồng bạo của thiên phú trước đó giống như đã bị tuần phục.
Biến cố bất thình lình này khiến cho Liêu Ứng Vinh có chút kinh ngạc, thậm chí là không hiểu nổi.
"Ngươi không phải người Thánh Đạo? Cần gì phải tới chịu chết?" Nam tử Thiên Linh tộc đứng bên trong kim quang quan sát Giang Hạo rồi lạnh lùng nói.
"Bọn hắn đã làm chậm trễ thời gian, ta đành phải tới lấy những vật này đi." Giọng điệu của Giang Hạo bình thản, giống như đang nói một chuyện bình thường.
"Ngươi lấy đi? Ngươi cho rằng ngươi là Thánh Đạo tại thế sao?" Nam tử trung niên châm chọc.
Giang Hạo mỉm cười, không có để ý, lúc này, hắn một đường đi vào phía trước vòng tròn.
Chẳng biết tại sao, tất cả tinh quang thiên phú xung quanh đã trở nên an ổn, giống như đang chờ đợi bị thu vào. Thiên phú bạo phát cũng dần dần lắng lại, vây quanh Giang Hạo, không có bất kỳ động tĩnh gì. Tính cả lực lượng phong bạo xung quanh cũng đều ngừng lại.
Nam tử trung niên Thiên Linh tộc lập tức nhăn mày. Hắn đã nhận ra được sự khác thường, nhưng cũng không lo lắng gì cả.
Lúc này, Giang Hạo vươn tay, theo động tác của hắn, tinh quang thiên phú xung quanh giống như nhận được triệu hoán, tất cả đều xông qua.
Liêu Ứng Vinh thấy cảnh này, con ngươi lập tức rụt lại.
Hắn nhìn Giang Hạo đưa tay vào vòng tròn, ngay sau đó một cỗ lực lượng quen thuộc bắt đầu được triển khai. Lực lượng này khiến không gian xung quanh chấn động, thậm chí xuất hiện vặn vẹo, càng bị thiên địa bài xích. Đây là…
Lúc này, trong mắt của hắn không còn gì khác, chỉ có thân ảnh của Giang Hạo.
Vào lúc thân ảnh này động thủ, tất cả tinh quang thiên phú bên trong vòng tròn đều đang cuộn trào, hội tụ vào trong lòng bàn tay hắn.
Lôi đình vô hình lao nhanh trong không gian, dường như muốn ngăn cản thuật pháp của người này.
Mà tinh quang của Thiên Linh tộc cũng rơi xuống, muốn đẩy lui Giang Hạo.
Nhưng mà, tất cả tinh quang rơi vào Giang Hạo đều vỡ vụn ầm ầm, không cách nào rung chuyển.
Cho dù là nam tử Thiên Linh tộc cũng đều há to miệng, có chút khó có thể tin nổi, hắn đã nhận ra.
Lúc này, trong mắt ba người Liêu Ứng Vinh tràn đầy sự rung động, sau đó là vẻ khó có thể tin nổi, cuối cùng nước mắt tràn ra hốc mắt.
Cuối cùng, bọn hắn cắn chặt răng, trợn mắt.
Giờ khắc này, sát ý vô tận xuất hiện ở trên người ba người bọn họ, sát ý này khiến cho bọn hắn trở nên dữ tợn.
"Giết hắn."
Liêu Ứng Vinh phát ra tiếng gầm thét tê tâm liệt phế, sát ý trùng thiên tràn ngập cả phòng.
Sinh mệnh giống như đều đang thiêu đốt.
Không chết không thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận