Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1230: Nhìn Thấy Một Góc Đại Đạo 2

Chương 1230: Nhìn Thấy Một Góc Đại Đạo 2
Nhan Nguyệt Chi nhìn nội dung, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ tới đây lại là cơ duyên do vị tiền bối kia để lại, hơn nữa còn là cho Thiên Văn Thư Viện. Đáng tiếc, nhiều năm như vậy mà chưa từng có người tiến đến. Đúng là tiện nghi cho nàng rồi.
"Khó trách những tà tu kia không cách nào tiến đến, dưới uy năng của vị kia thì dù bọn hắn có nhiều có đông thì cũng không làm nên được chuyện gì."
Nhan Nguyệt Chi quan sát rất nhiều đồ vật trên giá sách, lại cúi đầu đưa ánh mắt đặt ở dưới giá sách. Trước kệ sách có chín cái khoảng trắng, mỗi một khoảng đều có sức mạnh dao động. Càng vào trong thì càng là huyền ảo.
Do dự một chút, nàng cất bước đi tới trước khoảng trắng thứ nhất.
Trong nháy mắt nàng tiến vào, toàn bộ động phủ bị phong bế lại, không cách nào ra vào. Nhưng mà ngồi ở trong khoảng trắng có thể yếu ớt phát hiện ra tình huống bên ngoài. Cũng không phải là phong bế hoàn toàn.
"Cũng tốt."
Nhan Nguyệt Chi nhắm mắt, bắt đầu cảm giác tất cả nơi này, nhìn xem những tà tu kia rốt cuộc muốn làm gì. Xác định tình huống xung quanh xong lại hoàn thành thí luyện.
Những chuyện khác nàng có lẽ sẽ lạ lẫm, nhưng mà thí luyện… lúc đi hậu viện, nàng đều cần trải qua thí luyện.
Vạn sự vạn vật đều có đầu nguồn, biến hóa bao nhiêu cũng không rời khỏi bản chất.
Có lẽ nàng sẽ có ưu thế nhất định ở chỗ này.
Hai ngày sau.
Nhan Nguyệt Chi tỉnh lại từ bên trong thăm dò.
Trong cảm giác mơ hồ, nàng đã nhận ra một chỗ cực kì chói mắt. Nơi đó có chứa bảo vật nào đó. Hơn nữa, xung quanh bảo vật có rất nhiều tà tu, ngoại trừ bọn hắn thì xung quanh còn có lít nha lít nhít những thi thể mục nát. Bọn hắn đang rung chuyển lực lượng xung quanh bảo vật, muốn cướp đoạt món bảo vật kia.
Nhưng ở trong cảm giác, những người kia chẳng qua chỉ là ánh sáng đom đóm, còn ánh sáng của bảo vật lại sáng tựa trăng trên trời cao.
Đây là lần thứ nhất Nhan Nguyệt Chi sâu sắc hiểu rõ ánh sáng đom đóm sao có thể tranh giành với ánh sáng trên trời cao được. Những người kia quá nhỏ bé.
"Khó có thể tưởng tượng nổi chuyện sau này sẽ có người mang món bảo vật kia đi."
Nhan Nguyệt Chi lắc đầu, dự định tiến vào thí luyện.
Chỉ là, nàng vừa mới nhắm mắt lại đột nhiên phát hiện ra có người đang tới gần.
Ánh sáng kia hiển thị rõ ràng sự bất lực, thương cổ không gợn sóng, không thăm dò được bất kỳ chút khí tức nào. Chỉ có thể biết được là có người đến, chứ hoàn toàn không biết gì cả về đối phương.
"Là ai?"
Người có thể như vậy, tuyệt đối không đơn giản.

Dưới không trung.
Giang Hạo ngự kiếm mà tới.
Dãy núi Băng Lâm cực kì lạnh giá, lại không thấy khí tức sinh mệnh.
Giang Hạo nhìn pháp lực dao động phía dưới một chút, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Có người tới trước ta một bước? Cũng may là đồ vật vẫn còn ở đó."
Lần này hắn tới vì Phương Thiên Kích, mặc dù còn chưa hướng vào trong, nhưng hắn có thể cảm nhận được món đồ kia vẫn còn một cách rõ ràng.
Không người nào có thể mang nó đi.
Cũng không biết linh thạch còn ở đó hay không. Suy nghĩ kỹ một chút, Giang Hạo cũng không thèm để ý nữa. Linh thạch vụn mặt mà thôi, không đáng giá nhắc tới. Nhưng mà những thứ kia cũng không ít.
Sau khi nhắm mắt cảm giác vị trí của Phương Thiên Kích, Giang Hạo vươn tay ra, Thiên Đao xuất hiện trong tay. Hiện tại hắn là Tiếu Tam Sinh, nào có chuyện một mình tiến vào nói chuyện, đương nhiên là phải trực tiếp xốc đỉnh núi lên.
Thiên Đao xoay tròn, một vầng minh nguyệt xuất hiện, Sơn Hải Ấn gia trì. Sau đó một đao chém xuống. Ánh trăng từ trời cao mà đến, chiếu rọi toàn bộ dãy núi.
Oanh!
Toàn bộ núi tuyết lập tức chấn động.
Sau đó tiếng ầm ầm vang lên, phong bạo phun trào, khí lưu cường đại quét sạch tám phương. Tiếng ầm ầm không ngừng truyền đến, đỉnh núi bị cuốn lên. Toàn bộ núi tuyết bị một đao cắt ra, tạo thành những đường nứt gãy khác nhau.
Ầm ầm!!!
Núi tuyết rơi xuống từ trên cao, không gian trống trải hiện ra rõ ràng.
Trong núi tuyết, một thanh Phương Thiên Kích màu xanh đập vào mi mắt. Trên đó có không ít dấu vết của sự gian nan vất vả, giống như đã trải qua vô số năm tháng tang thương. Mà xung quanh Phương Thiên Kích đang có thân ảnh của mười mấy người, vô số xác thối đi theo xung quanh.
"Như thế đúng là thuận tiện hơn rất nhiều." Giọng nói của Giang Hạo truyền ra.
Từng tà tu phía dưới đều đã hư thối đến độ không còn thấy rõ dáng vẻ, bọn hắn nhìn thấy Giang Hạo thì lập tức tức giận: "Chuột con ở đâu ra?"
"Chuột con?" Giang Hạo mỉm cười nói: "Các vị tiền bối có cao kiến gì?"
Trong ánh mắt của hắn, mặc dù những người này có chút tương đối cao minh, nhưng đều không thể thể hiện rõ ràng uy năng hoàn chỉnh. Hắn giám định một người mạnh nhất.
Thực lực Chân Tiên sơ kỳ, mình vẫn có lực đánh một trận.
"Ta thấy ngươi có mấy phần năng lực, đến giúp chúng ta rút món thần vật kia ra rồi đưa đến trong tay chúng ta." Một tà tu mở miệng nói
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Không nên nha.
Thực lực mà hắn biểu hiện ra cũng không có yếu như vậy. Chỉ cần bọn hắn có chút đầu óc thì đều không nên nói lời như vậy, trừ phi có cạm bẫy. Nhưng nhìn kỹ lại, Giang Hạo phát hiện đầu óc của những người này đều đã mục nát. Như thế liền bình thường.
"Nếu như ta từ chối thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Vậy sẽ trở thành đá kê chân dưới đại đạo của ta." Một tà tu cao lớn mở miệng.
Giang Hạo nghe vậy thì cẩn thận cảm nhận một chút, xác định không có đạo khí, không khỏi hỏi: "Các vị tiền bối lĩnh ngộ đại đạo chưa?"
"Đương nhiên." Đối phương trả lời.
"Nhưng tại sao ta lại không cảm nhận được chút khí tức đại đạo nào?" Giang Hạo vừa nói vừa bày m Dương Thủ Hoàn ra, sau đó mở Nhật Nguyệt Hồ Thiên ra để đề phòng cho bất kỳ tình huống nào.
"Khí tức đại đạo như nào là do ngươi quy định sao?" Tà tu cao lớn khinh thường nói: "Ngươi biết đại đạo ba ngàn không? Ngươi không biết nên cũng không cách nào quy định được, dựa vào cái gì mà nói trên người của ta không có đạo khí? Dựa vào cái gì mà các ngươi nói đúng thì chính là đúng? Các ngươi không phát hiện được, tại sao không thể là các ngươi kiến thức thiển cận, không biết diện mạo thực sự của đại đạo?"
Giang Hạo nghe vậy thì sững sờ.
"Dựa vào cái gì ta nói không có thì chính là không có?" Giang Hạo lâm vào trầm tư.
Đúng vậy, đạo rốt cuộc là cái gì?
Mỗi người ngộ đạo đều có nhận biết của mình.
Đại đạo ba ngàn, không người biết được đạo đến tột cùng là dạng gì.
Xuân đi thu tới là đạo, đông chết xuân sinh là đạo, vong tình chí công là đạo, nhân đạo cầu sinh cũng là đạo. Thiên địa trải rộng đại đạo, một ngọn cây một cọng cỏ cũng là đại đạo. Mà một bước đi một cái dấu chân sao lại không phải là đạo chứ?
Bản thân mình vốn đang ở trên đại đạo, thế mà lại đang không ngừng lĩnh ngộ đại đạo từ những chỗ khác.
Giờ khắc này, Giang Hạo cảm giác con đường phía trước đang ở ngay dưới chân, một con đường hướng về nơi xa xôi bắt đầu kéo dài. Đại đạo vẫn luôn ở dưới chân, mình đã đi ở trên đại đạo từ lâu, chỉ là chưa thể trông thấy thực sự mà thôi.
Trong nháy mắt ngộ ra, Giang Hạo cảm nhận được ánh sáng chiếu vào trên đường, sương mù trước mắt bị lau đi, có thể thấy rõ con đường phía trước, nhìn thấy một góc của đại đạo huyền ảo.
Oanh!
Đạo khí lưu chuyển tựa như dòng lũ lao nhanh không thôi.
Lúc này, tà thi phát hiện ra chuyện không hợp lý, bắt đầu điên cuồng xông tới.
Đối với chuyện này, trong mắt Giang Hạo không xuất hiện chút cảm xúc nào. Hắn vươn tay, ánh sáng huyền hoàng hội tụ ở giữa ngón tay, đạo khí phun trào. Ngay sau đó bắt đầu viết ra một cái ký hiệu ở trên không trung.
Huyền Hoàng Chú.
Lần này chú thuật xuất hiện không có gây nên bất kỳ động tĩnh gì, tựa như là văn tự vốn có trong thiên địa.
Sau khi một bút cuối cùng rơi xuống, những tà tu kia đã xông tới trước mặt.
Giang Hạo nhẹ nhàng phất tay, phù văn xung quanh bắt đầu tán đi.
Một chữ một người dung nhập vào trong thân thể của tất cả tà tu và xác thối. Lực lượng bắn ra, tà tu xông tới trực tiếp bị cố định trên không trung, lực lượng cũng bị đông lại.
Trong nháy mắt, không người có thể động đậy.
Tà thi cao lớn trước đó nhìn Giang Hạo với vẻ không thể tin nổi, trong lòng khẩn trương. Hắn tin tưởng vững chắc đạo của bản thân mình không có sai.
Trong lòng hắn nổi giận gầm lên một tiếng, một cỗ đạo khí xuất hiện.
Trong nháy mắt cảm nhận được đạo khí, hắn lập tức vui mừng, đạo đúng rồi.
Nhưng mà không đợi hắn cao hứng, đạo khí liền bị ma diệt, ý thức cũng biến mấ theot. Cùng lúc đó, Giang Hạo rơi xuống phía trước Phương Thiên Kích dưới ánh mắt của mọi người.
"Muốn chết, tiểu tử không biết điều. Đụng vào nó đi, sau đó chết cùng chúng ta.” Một số tà tu ác độc nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận