Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 428: Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga

Chương 428: Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Chương 428: Cóc Ghẻ Muốn Ăn Thịt Thiên Nga
Minh Nguyệt Tông.
Trên một con đường núi có chút nhỏ hẹp.
Thềm đá nơi này mang theo đạo uẩn, giống như là đang hun đúc cho tiên khí trở nên bất phàm, hơn nữa mỗi một bước đều mang đến cho người ta một loại cảm giác trầm ổn.
Bước đi mà tâm đều bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bụi hoa xung quanh lại càng bất phàm, khí tức tương hỗ, linh khí lưu chuyển lặp đi lặp lại.
Thường xuyên có Tiên Hạc bay vút qua.
Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp sóng vai mà đi, bước trên thềm đá.
"Câu thơ vừa rồi cũng là phụ thân ngươi dạy ngươi?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
"Đúng vậy, khi còn bé nghe phụ thân nói." Giang Hạo gật đầu.
Đúng là như vậy, chỉ là không phải là phụ thân bên này.
"Rất hay sao?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
"Không phải là rất hay, chỉ là sẽ mang tới một ít cảm xúc đối với một số thư sinh, mà người tu hành thì sẽ cảm thấy là giả bộ, thậm chí là không hiểu được." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn người bên cạnh: "Ngươi không để ý?"
Giang Hạo gật đầu, cũng không nhiều lời.
Ngàn người ngàn mặt, hắn chỉ cần trụ vững bản tâm là được.
Thời gian dần trôi, tu vi của hắn sẽ càng ngày càng cao, tuổi thọ cũng sẽ càng ngày càng dài.
Sẽ gặp phải rất nhiều rất nhiều người.
Có người chỉ là gặp thoáng qua, có người chỉ là gặp mặt một lần.
Mà những người này sẽ thường xuyên oán ngươi, nói ngươi chỉ vì một câu của ngươi.
Cần phải để ý đến bọn hắn sao?
Chỉ là khách qua đường, thoảng qua như mây khói mà thôi.
Loại người này biết rất nhiều, bọn hắn sẽ sẽ thành xương khô chôn vùi theo thời gian.
Nếu có thể liếc mắt nhìn tới kết cục của bọn hắn thì cần để ý cái gì chứ?
Chuyện mình cần làm chính là nghịch dòng mà lên, đứng ở phía trên vô số xương khô.
Không trở thành một trong những xương khô kia.
Tiếng bước chân vang lên, Hồng Vũ Diệp tiếp tục đi về phía mỏm núi.
Trên đường đi, nàng lại cười nói:
"Nếu có người vẫn muốn tìm ngươi làm thơ thì sao?"
"Vãn bối thật sự không biết." Giang Hạo cười khổ nói.
Hồng Vũ Diệp không lên tiếng nữa, chỉ là đi từng bước một lên trên thềm đá.
Giang Hạo đi song song.
Trong chốc lát.
Bọn hắn đi tới bên trên ngọn núi, nơi này hình như là một chỗ tu luyện thuật pháp.
Có không ít người đang cùng nhau nghiên cứu thảo luận.
Loại hoàn cảnh tu luyện này chính là một loại trợ lực đối với không ít người.
Giang Hạo quan sát bốn phía, tầm mắt đặt ở một chỗ hẻo lánh.
Là Sở Xuyên đang tu luyện.
Mặc dù hắn đã Trúc Cơ, nhưng cũng không dừng việc tu luyện, hình như muốn trở nên càng mạnh.
Lúc này, có mấy người đi về phía Sở Xuyên, chuyện này khiến Giang Hạo tò mò.
Bắt đầu quan tâm về phía bên kia.
Lúc này, Sở Xuyên đang tu luyện quyền pháp cũng nhìn thấy có người đi tới.
Ba nam hai nữ.
Hắn dừng việc tu luyện lại, nhìn năm người.
"Ngươi chính là Sở Xuyên?" Vị nam tử cầm đầu có chút ghét bỏ mà hỏi.
"Đạo hữu là?" Sở Xuyên khách khí nói.
"Nghe nói ngươi là đồng hương của Sở Tiệp sư muội?" Dư Sa cười lạnh nói:
"Với bộ dạng nghèo kiết xác này của ngươi, không phải là muốn lừa gạt linh thạch của Sở Tiệp sư muội đó chứ? Tuổi nàng còn nhỏ, không rành thế sự, loại người như ngươi có ý định gì, chúng ta lại không biết sao?"
Sở Xuyên nhướng mày, lạnh lùng nói:
"Ta có ý định gì rồi?"
"Ý định gì, ngươi không phải là tự mình biết rồi sao?" Dư Sa cất bước đi đến bên cạnh Sở Xuyên, khí tức trên người hắn khuếch tán.
Trong nháy mắt khí tức cường đại đặt ở trên người Sở Xuyên.
"Ngươi đừng có mà cho rằng mình còn trẻ như vậy mà Trúc Cơ là một chuyện rất lợi hại?" Dư Sa cười lạnh nói:
"Nhìn bộ dáng này của ngươi chính là một lòng tăng cao tu vi, các phương diện khác đều rối tinh rối mù. Ngàn dặm xa xôi tới đây lại chỉ để gặp đồng hương, nói ra chính ngươi cũng không tin tưởng nổi mà đúng không? Ah ~ Ngươi sẽ không phải là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga đó chứ?"
Sở Xuyên có chút tức giận mà nhìn về phía người trước mắt, giống như có thể động thủ bất cứ lúc nào.
Chẳng qua là vào lúc này, tay Dư Sa khoác lên trên bả vai hắn, trong lúc nhất thời lực lượng của hắn bị áp chế.
"Bị ta nói trúng rồi? Thẹn quá hoá giận?" Dư Sa chế giễu nói:
"Ngươi không soi gương xem, nhìn một bản thân mình là cái dạng gì, ngươi cho rằng Sở Tiệp sư muội là ai? Là hòn ngọc quý trên tay Minh Nguyệt Tông, là trăng sáng trên cao, ngươi thì tính là cái gì? Cũng xứng tới gần nàng?"
"Vậy ngươi tính là thứ gì?" Sở Xuyên hỏi lại.
"Nông thôn dã phu, không cần chọc giận ta. Chờ đến đại hội luận đạo, ta sẽ thỉnh cầu áp chế tu vi đánh với ngươi một trận, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu rõ cái gì là tuyệt vọng, cũng sẽ hiểu rõ mình chẳng là cái gì." Dư Sa châm chọc nói.
Nói xong mấy cây này, Kim Sa thu khí tức, quay đầu rời đi.
Lúc này, vị tiên tử phía sau nhìn Sở Xuyên, có ý tốt hỏi một câu:
"Tông môn các ngươi một tháng cho bao nhiêu linh thạch?"
Sở Xuyên nhìn thiếu nữ trước mắt, có chút không hiểu, ánh mắt của đối phương mang theo một chút linh động, nhu thuận đáng yêu.
Chỉ là hắn nói không nên lời đối với vấn đề này.
Đành phải giữ yên lặng.
Thiếu nữ bất đắc dĩ, quay người rời đi.
Năm người Minh Nguyệt Tông rời đi, người xung quanh liền bắt đầu chỉ trỏ.
Dường như là đang chế giễu, lại giống như là muốn xem kịch vui.
Cuối cùng, Sở Xuyên trở lại vị trí trước kia, tiếp tục tu luyện.
Trong mắt hắn mang theo lửa giận, quyền pháp lẫm liệt hơn trước đó nhiều.
Loại nhục nhã khi bị chèn ép này không chỉ không khiến hắn suy sụp, ngược lại còn kích phát khát vọng trong nội tâm của hắn.
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, không có trực tiếp xảy ra xung đột là được.
Bởi vì nếu như xảy ra xung đột, khuất nhục mà Sở Xuyên phải tiếp nhận sẽ gấp mấy lần hiện tại.
Thậm chí trong mắt người khác thì chẳng khác gì chó nhà có tang.
Như thế, có thể làm cho hắn mạnh lên càng nhanh, thế nhưng nội tâm sẽt bị thôn phệ đôi chút.
Cuối cùng hắn không còn là hắn nữa.
"Hạt giống không tệ." Hồng Vũ Diệp nói.
"Là không tệ, chỉ sợ không khắc chế được mình, dẫn tới họa sát thân." Giang Hạo nói khẽ.
Nhưng mà nơi này là Minh Nguyệt Tông, hết sức thích hợp với Sở Xuyên.
Bởi vì Sở Tiệp, nhất định sẽ có người nhằm vào hắn, mà những người kia cũng không dám hạ sát thủ thật.
Thứ nhất là bởi vì Sở Tiệp, thứ hai là nơi này là Tiên môn.
Tiên môn chung quy vẫn là Tiên môn, không thể tùy ý chém giết khách đến thăm được.
Người vừa rồi hoàn toàn không có ý động thủ, hắn cũng cần tìm lý do hợp lý để động thủ.
Mà đại hội luận đạo chính là cơ hội.
"Ngươi dạy thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Tàng khí tại thân, tùy thời mà động." Giang Hạo trả lời.
“Giống như ngươi khi đối mặt với ta?" Hồng Vũ Diệp cười như không cười nói.
Trong lòng Giang Hạo run lên, vội vàng nói:
"Vãn bối không dám."
Hồng Vũ Diệp cười ha ha.
Cũng không hỏi nhiều.
Mà là đi về phía không người.
---
Thiếu nữ đi theo đám người Dư Sa rời đi cũng không đi tới chỗ khác cùng bọn hắn, mà là đi tìm người Thiên Âm Tông, sau đó đi vào một lầu các.
Nơi này có ánh trăng phù chiếu, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần, có đạo uẩn vờn quanh, sao trời làm bạn.
Giống như Tiên cảnh.
Nơi này là chỗ ở của một mình Sở Tiệp.
"Sở Tiệp sư muội." Thiếu nữ Đào Vân kêu lên.
Cửa lớn mở ra, một bạch y thiếu nữ xuất hiện, lúc nàng đi ra có tinh quang quay quanh.
"Đào Vân sư tỷ tìm ta?" Sở Tiệp cười nói.
"Đúng thế." Đào Vân gật đầu.
Lúc này nàng nhìn thấy trâm cài tóc trên đầu Sở Tiệp.
"Cái này là đồng hương ngươi tặng cho ngươi sao?" Đào Vân hỏi.
"Ừm." Sở Tiệp gật đầu nói:
"Ta lo lắng hắn không có linh thạch, cũng không dám đi mua pháp bảo, cái này chỉ là trang trí, không đắt."
"Không đắt sao?" Đào Vân vốn có lời muốn nói, nhưng sau khi nghe câu không đắt thì trong lúc nhất thời lại nói không nên lời.
Thật ra năm trăm đúng là không đắt.
Thế nhưng…
Chỉ là đối với mấy người như nàng mà thôi.
Do dự một chút, nàng mới nói: "Sở Tiệp sư muội, ngươi nói xem, có khi nào năm trăm linh thạch kia thật ra là một con số vô cùng lớn đối với đồng hương kia của ngươi hay không?"
"Không thể nào?" Sở Tiệp suy tư một lúc rồi nói:
"Sư huynh sư tỷ mua thứ gì đều cần mấy ngàn, thậm chí là nhiều hơn. Năm sáu trăm linh thạch đều không đủ cho bọn hắn mua thứ gì cả."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận