Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 154: Để Ta Đi Nằm Vùng?

Chương 154: Để Ta Đi Nằm Vùng?
Giang Hạo tự mình chuẩn bị nước nóng giúp Hồng Vũ Diệp.
Sau khi đưa tay thử nước nóng, xác định là không quá nóng, hắn liền rời khỏi sau tấm bình phong, nói với Hồng Vũ Diệp đang ngồi bên cửa sổ:
"Tiền bối, nước đã chuẩn bị xong."
"Đóng cửa kỹ chưa?" Hồng Diệp hơi hơi đứng dậy, hỏi.
"Đã đóng." Giang Hạo gật đầu.
"Cửa sổ cũng đóng lại đi." Lúc này Hồng Vũ Diệp đi tới sau tấm bình phong.
Chờ sau khi Giang Hạo đóng kỹ cửa sổ, liền nghe thấy giọng nói của Hồng Vũ Diệp:
"Cầm cái ghế dựa ngồi ở trước tấm bình phong, đưa lưng về phía bình phong."
Giang Hạo làm theo.
Sau khi ngồi xuống, hắn liền nghe thấy tiếng cởi quần áo phía sau lưng, sau đó nghe thấy tiếng quần áo được treo ở trên bình phong.
Chuyện này khiến hắn có chút khó chịu.
Tại chỗ của hắn, Hồng Vũ Diệp là người khác phái không giống bình thường nhất.
Mặc dù lúc đối mặt với nàng Giang Hạo có thể cảm thấy mình bình thường, nhưng lại dễ dàng thất thố.
Đây là chuyện hắn không muốn nhìn thấy.
Xoạt!
Đột nhiên có tiếng nước truyền tới, Giang Hạo đang nhìn vách tường đằng trước, có thể tưởng tượng được cảnh có người đạp vào trong nước.
"Đặt lực chú ý lên cửa và cửa sổ." Hồng Vũ Diệp nhắc nhở.
Rơi vào đường cùng, Giang Hạo chỉ có thể phóng thích khí tức Kim Đan viên mãn ra ngoài.
Phòng ngừa có người tới gần.
Thực ra, dùng thực lực của Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo cũng không cảm thấy có ai có khả năng tới gần chỗ tắm rửa của nàng.
Này đang cố ý làm khó dễ hắn.
Ào ào ào!
Lại là tiếng nước truyền đến từ phía sau, Giang Hạo cảm thấy đây là Hồng Vũ Diệp đang giội nước lên thân thể của mình.
Sau đó, có hương hoa truyền ra.
Dưới tình huống không hiểu ra sao như này, khiến cho nội tâm Giang Hạo có chút xao động.
Thế nhưng hắn lập tức hít sâu một hơi để áp chế xao động, cố gắng di chuyển lực chú ý:
"Có chuyện muốn thương lượng với tiền bối một chút."
"Là chuyện gì?" Sau tấm bình phong truyền đến giọng nói mang theo sự lười biếng của Hồng Vũ Diệp.
Giang Hạo có thể cảm nhận được, đối phương dường như vô cùng thích ngâm mình trong bồn tắm:
"Trong lúc vãn bối ra ngoài làm nhiệm vụ, muốn mang một đệ tử trở về. Cho lúc trở về, có thể phải mang thêm một người."
"Đã chọn được người?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Đã chọn tốt." Giang Hạo gật đầu.
"Minh Nguyệt Tông giao cho ngươi?"
Lúc Hàn Kiêu tới, động tĩnh rất lớn.
Bản thân Giang Hạo còn có thể phát hiện ra, Hồng Vũ Diệp biết được cũng không kỳ quái.
Hơn nữa lại nhận người trong thời gian này, tám chín phần là có quan hệ với Minh Nguyệt Tông.
“Bọn hắn cho ngươi chỗ tốt gì?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi.
Lúc này Giang Hạo lại có thể nghe được tiếng nước ào ào ào.
Hắn không có suy nghĩ nhiều, bình tĩnh mở miệng: "Một tiền Thiên Thanh Hồng."
"Còn có gì nữa không?"
"Một tấm thiệp mời."
"Còn nữa không?"
"Không có."
Sau khi câu nói này vừa dứt, tiếng nước bên trong hơi ngừng lại.
Một cỗ khí tức bàng bạc thật lớn như ẩn như hiện.
Chẳng qua khí tức lại lập tức biến mất, sau đó chính là giọng nói mang theo ý cười của Hồng Vũ Diệp, cùng với tiếng nước truyền đếm: “Vậy coi như không có đi."
Trong lòng Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi có nghĩ tới chuyện trực tiếp gia nhập Minh Nguyệt Tông hay không?" Giọng nói của Hồng Vũ Diệp mang theo tò mò:
"Người của Minh Nguyệt Tông chắc là có một ít độ thiện cảm đối với ngươi."
"Tiền bối nói đùa, ta muốn làm vườn cho tiền bối." Giang Hạo lắc đầu nói.
"Mang theo hoa đi cùng không phải là được rồi sao?" Hồng Vũ Diệp hững hờ nói.
Bạch Chỉ Trưởng lão sẽ trực tiếp giết ta, Giang Hạo thở dài trong lòng, sau đó nói:
"Rời khỏi Thiên Âm Tông tương đương với phản tông, sẽ bị đuổi giết. Hơn nữa, ta là đệ tử Ma Môn, phong cách hành sự thiên hướng Ma Môn, khó mà phù hợp với Tiên Môn."
Mặc dù Giang Hạo có thể luôn kiên trì bản tâm, nhưng Ma Môn chính là Ma Môn.
Mười mấy năm qua, bên trong đã thay đổi một cách vô tri vô giác, hắn vẫn chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Hành vi của hắn có sự khác biệt rất lớn so với đám người Phương Kim.
Hắn còn đang nhỏ yếu, vào Tiên Môn không nhất định là chuyện tốt.
Chờ sau này đi.
Tìm một cơ hội tốt.
Rất lâu sau.
Giang Hạo không tiếp tục nghe thấy giọng của Hồng Vũ Diệp, chỉ nghe được nước ào ào ào.
Trong vô thức, hắn bắt đầu suy đoán nữ tử sau tấm bình phong tắm đến đâu rồi.
Tình huống như vậy duy trì rất lâu, tiếng nước cuối cùng rơi xuống rồi tan biến, theo đó là tiếng động khi người rời khỏi mặt nước.
"Tiền bối tắm xong rồi?" Giang Hạo vô thức mà hỏi một câu.
"Ngươi muốn tắm sao?" Hồng Vũ Diệp đi ra từ sau tấm bình phong, nhìn Giang Hạo, giống như cười mà không phải cười.
Mùi thơm quen thuộc truyền tới.
Mặc quần áo thật nhanh, thấy đối phương, Giang Hạo vội vàng nói:
"Không, không phải."
Lúc này Hồng Vũ Diệp đã thay quần áo, váy đỏ trắng trước đỏ đã biến thành bộ váy màu trắng tinh.
Đai lưng màu trắng, váy rơi xuống mắt cá chân, nửa người trên được bao bọc chặt chẽ, đường cong bắt mắt.
"Thu dọn một chút, chuẩn bị rời đi thôi." Hồng Vũ Diệp nói.
Sau đó, Giang Hạo thu dọn một ít đồ.
Sau đó lên tiếng chào hỏi với Trần Tuyền, để hắn hỗ trợ chăm sóc Sở Xuyên.
Hắn hiện tại không mang Sở Xuyên theo cùng.
Mà là để hắn đợi ở chỗ này, chờ đến lúc hắn trở lại tông môn thì sẽ tới đón hắn cùng trở về.
Sân sau có trận pháp còn có linh dược, tu luyện ở đằng sau có thể làm ít công to.
Có người Trần gia giúp đỡ quan sát sẽ không có vấn đề gì.
Hắn cũng để lại cho Sở Xuyên một chút phù triện, phòng ngừa bất cứ tình huống nào.
"Ngắn thì một tháng, lâu là hai tháng rưỡi, ta sẽ đến đón ngươi." Giang Hạo nói với Sở Xuyên.
Sau đó, hắn liền theo Hồng Vũ Diệp rời khỏi Thiên Thổ Thành.
Trên đường đi, Hồng Vũ Diệp bỗng hứng thú hỏi:
"Người bên trong thành liệu có cảm thấy ngươi đang bỏ lại hắn một mình hay không?"
"Chắc là có, thế nhưng bọn hắn sẽ chờ ba tháng." Giang Hạo quay đầu nhìn Thiên Thổ Thành một chút rồi nói:
"Nếu như sau ba tháng ta không trở về, đại khái sẽ cảm thấy ta đã rời đi một mình."
Hồng Vũ Diệp không hỏi thăm nữa, dường như lại mất đi hứng thú đối với chuyện này.
"Tiền bối có lấy được đầu mối gì tứ chỗ Thạch Bản hay không?" Giang Hạo nhìn về phía nữ tử bên người.
Hồng Vũ Diệp khẽ lắc đầu: "Không có, cho nên ngươi phải tự nghĩ biện pháp."
"Vậy Thạch Bản mới kia có tác dụng gì không?" Giang Hạo lấy Thạch Bản ra, dò hỏi.
"Thạch Bản này có chút thú vị." Hồng Vũ Diệp cất bước đi trên đường, cũng không biết một bước là bao nhiêu dặm:
"Bên trong có thể thấy những người khác trao đổi, nhưng mà giống như có một người có quyền hạn cao hơn thì phải. Chỉ là không cách nào xem xét vị trí của những Thạch Bản khác. Theo lý thuyết thì người bên trong biết không ít, chờ sau khi ảnh hưởng của ta đối với Thạch Bản tan biến, ngươi nằm vùng trong đó, tìm ra vị trí của bọn họ, hoặc là tìm ra chỗ của người có quyền hạn cao hơn."
"Nằm vùng?" Giang Hạo có chút nhạy cảm đối với từ nằm vùng.
Bản thân mình gặp rất nhiều người nằm vùng ở bên người.
Không nghĩ tới mình còn có một ngày làm nằm vùng.
May mà không phải là nằm vùng tại Thiên Âm Tông, nếu không…
Nhất định sẽ chết rất thảm.
Thiên Hương Đạo Hoa ở ngay sân nhỏ của hắn, Bạch Chỉ trưởng lão nhất định sẽ điều tra hắn có trong sạch hay không.
Dù cho không điều tra được, cũng có thể dùng Thiên Hương Đạo Hoa dẫn hắn đi vào khuôn khổ.
Tóm lại là một khi có chứng cứ, hắn sẽ rất nguy hiểm.
Còn về dùng Thạch Bản nằm vùng, cho dù bị phát hiện thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Ngạch…
Sau khi suy tính, Giang Hạo cảm thấy nếu như gặp nguy hiểm thì nơi phát ra nguy hiểm chính là vị nữ tữ khiến cho người ta kinh diễm ở bên cạnh này.
"Nếu như không có vị trí, vậy cũng chỉ có thể đi tìm từng tòa thành một." Giang Hạo nhíu mày:
"Chẳng qua là chuyện của Tả Lam, có thể sẽ khiến bọn hắn rời xa U Châu Phủ."
U Châu Phủ vô cùng lớn, ba tháng căn bản là không tìm được bao nhiêu chỗ cả.
Thế nhưng chỉ có thể thử tìm kiếm.
Nếu như thực sự không được, hắn cũng chỉ có thể mở miệng để đối phương đưa mình trở về.
Không quay về chính là phản tông, Thiên Hương Đạo Hoa cũng không còn nữa.
Lý do này chắc là đầy đủ rồi.
Sau đó, bọn hắn đi tới thành trì gần nhất, Thủy Mộc Thành.
Sau khi dừng lại ba ngày, Giang Hạo bất đắc dĩ rời đi, nơi này không có bất kỳ thu hoạch gì.
Sau đó, bọn họ đi tới La Nguyên Thành.
Nơi này có một chỗ Linh khoáng.
Sau khi tới đây, Hồng Vũ Diệp quan sát thật lâu.
"Tiền bối cảm thấy nơi này đặc thù sao?" Giang Hạo tò mò hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận