Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 520: Thời Gian Kinh Diễm, Thời Gian Phai Mờ

Chương 520: Thời Gian Kinh Diễm, Thời Gian Phai Mờ
Chương 520: Thời Gian Kinh Diễm, Thời Gian Phai Mờ
Hoàng thành.
Thời gian dần trôi qua, phần lớn mọi người cũng bắt đầu tụ tập đến nơi này.
Người nhận được thiếp mời gần như đều tới. La Trung cũng là một thành viên trong đó.
Sau khi hắn mua được thiếp mời từ trong tay Giang Hạo, liền không ngừng chạy tới đây, trên đường đi không quá thuận lợi, cầm cố không ít thứ, cuối cùng đã chạy tới.
Hoàng thành là trung tâm đô thành Nam Nguyên.
Tòa thành này cực lớn. Bên trong không chỉ có hoàng tộc, còn có các đại quyền quý.
Lúc này La Trung đi trên đường phố, nơi này người đến người đi, có đủ loại chỗ tu luyện và các cửa hàng bình thường. Cho dù có tu luyện hay không thì đều cần cuộc sống bình thường.
Phần lớn người Hoàng tộc đều là người bình thường, đương nhiên là cần những vật này.
"Cũng không có vấn đề gì."
La Trung nhìn thiếp mời trong tay, trong lòng có chút vui mừng. Chỉ là có chút không hiểu, tại sạo vị sư đệ kia chỉ muốn hắn thông báo lại những gì nhìn thấy.
Mặc dù đại hội thông gia của Hoàng tộc hiếm thấy, nhưng cũng không quá hiếm lạ. Nào có người không muốn linh thạch, chỉ muốn gặp nghe.
Trên đường đi, hắn có ghi chép một số kiến thức, đến lúc đó sẽ giao cho đối phương. Dĩ nhiên, quan trọng nhất là kiến thức tại hoàng tộc, dù cuối cùng không thể đạt được ước muốn, cũng sẽ ghi chép những gì mình chứng kiến.
Thế nhưng trước đó, hắn cần ăn một chút gì đó để bổ sung tiêu hao đi đường. Thức ăn chính là mấy loại thịt mang theo linh khí.
Chỉ là hắn thiếu linh thạch nghiêm trọng, hắn chỉ có thể tìm một tiểu điếm nhỏ. Những thứ kia đắt, dù khó ăn, thế nhưng lại có thể bổ sung huyết khí. Chỉ là hắn không mua ăn, sợ vượt qua giá cả dự đoán, như này sẽ khiến cho hắn xấu hổ.
Lúc rời đi, hắn đi ở trên không trong một ngõ hẻm.
Đột nhiên cảm nhận được một chút sóng linh khí, bản năng cảnh giác khiến cho hắn làm ra phản ứng, sau đó nghe được một số lời nói.
"Người Thượng Quan gia còn chưa tìm được đối tượng phù hợp?"
"Quả thật có chút chậm, thế nhưng loại chuyện này không thể gấp, nếu không sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở."
"Bọn hắn làm việc đúng là chậm, cứ như vậy còn muốn trở thành hoàng tộc mới?"
"Nói không chừng, ánh mắt của ta có chút không xem được quá xa, bất kể như thế nào, lần này nhất định phải cam đoan kế hoạch chúng ta thành công. Hoàng tộc ở bề ngoài thì đang hợp tác với chúng ta, nhưng mà sau lưng chắc là cũng đang làm chuyện khác."
Chỉ mấy câu ngắn ngủi này đã khiến cho trong lòng La Trung nhảy một cái.
Hắn hình như đã nghe được thứ gì đó không tầm thường.
Không dám chần chờ, liền muốn rời khỏi.
Chỉ là vừa mới cất bước. Một cái tay đã khoác lên trên bả vai hắn, ngay sau đó là giọng nói bình thản mà lạnh lùng: "Đạo hữu muốn đi đâu?"
---
Trong tháng sáu.
Trong khi Bích Trúc chờ đại, đã chờ được Lâm Tướng quân.
Lúc Xảo Di nói đại ca muốn gặp nàng, nàng đã nghĩ mấy trăm năm rồi không có gặp đại ca. Đáng tiếc đối phương hình như có chút bận, hai ngày rồi lại qua hai ngày, vẫn không thể rút ra khỏi công việc.
Nhưng mà gặp Lâm tướng quân cũng tốt, tránh khỏi việc phía sau chính mình phải chủ động tiếp xúc.
"Công chúa, người tới." Xảo Di nhỏ giọng nhắc nhở.
Bích Trúc gật đầu, cũng không nói cái gì, tự rót cho mình chén trà.
Không bao lâu sau, trước cổng vườn hoa xuất hiện một vị tướng quân, hắn tới liền trực tiếp đi đến trước mặt Bích Trúc, cung kính hành lễ:
"Gặp qua công chúa."
"Lâm tướng quân lần này sao lại tới?" Một tay Bích Trúc chống cằm, cười hỏi.
"Vẫn là vì Thượng Quan thế tử." Lâm Tướng quân do dự chốc lát rồi nói:
"Công chúa có điều kiện gì có thể nói."
"Bất kỳ điều kiện gì đều được sao?" Bích Trúc hỏi.
"Phần lớn đều có thể." Lâm Tướng quân không dám nói quá chắc chắn.
"Có Tuyết Thần Đan không?" Bích Trúc hỏi.
Lâm tướng quân: "…"
"Xem ra là không có." Bích Trúc lắc đầu thở dài.
"Công chúa đây là đang làm khó xử người khác." Lâm Tướng quân nói khẽ.
Lần này hắn không dám có chút bất kính nào, đại hội sắp bắt đầu, chỉ có vị công chúa trước mắt này là lựa chọn tốt nhất.
Nhất là Thượng Quan gia cho hắn đủ chỗ tốt, đương nhiên là phải tận tâm tận lực. Thế nhưng dù tận tâm tận lực thế nào cũng không có khả năng lấy Tuyết Thần Đan ra được. Bởi vì toàn bộ Hoàng thành một viên đều không có, đây cơ hồ là đan dược trong truyền thuyết.
"Đúng là có chút khó khăn, ta đây nghĩ xem mình còn cần thứ gì." Bích Trúc không nhanh không chậm nói.
"Công chúa có thể từ từ suy nghĩ." Lâm Tướng quân nói.
Nếu Bích Trúc công chúa bắt đầu ra điều kiện, vậy tất cả liền dễ nói. Chỉ sợ giống như lần trước, không nhắc đến điều kiện gì cả.
"Ta nhớ Thượng Quan gia có một thứ tên là Mâu Nguyền Rủa, có thể đưa ta cái này không?" Bích Trúc cười hỏi.
"Cái này…" Lâm Tướng quân trầm mặc một lát, mới mở miệng:
"Cần phải đi hỏi ý kiến hỏi một chút, xem bọn hắn nói thế nào. Còn có yêu cầu gì nữa không, công chúa có thể nói ra cùng một lúc."
"Ta tạm thời không nghĩ ra được gì, cho nên các ngươi nghĩ giúp ta đi. Lại cho ta thêm hai thứ, một thứ cần đến từ phía Đông, một thứ đến từ hải ngoại." Bích Trúc ngồi lại ngay ngắn, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
"Chỉ cần hoàn thành, công chúa sẽ đồng ý?" Lâm Tướng quân hỏi.
"Vậy phải xem đồ các ngươi tặng có thành ý hay không đã, có thành ý cũng không phải là không được." Bích Trúc mở to đôi mắt sáng ngời, vừa cười vừa nói.
"Được, mạt tướng sẽ đi thương lượng." Lâm Tướng quân hành lễ, liền bắt đầu rời đi. Đây coi như là tiến triển lớn.
"Công chúa thật sự muốn đồng ý?" Xảo Di thấy đối phương rời đi thì vô thức hỏi.
"Đồng ý cái gì?" Bích Trúc hỏi ngược lại.
"Hôn sự." Xảo Di nói.
Bích Trúc cười nói: "Ta muốn đồng ý với bọn hắn còn không đến mức này, đừng nhìn bọn họ đến cửa bái phỏng mấy lần, thật ra chỉ là muốn vào tổ địa mà thôi."
Xảo Di nghi hoặc: "Ra vào tổ địa không phải cần đính hôn trước sao?"
Bích Trúc mỉm cười, vươn tay chậm rãi nắm chặt, nói:
"Ta chính là đệ nhất thiên tài từ trước tới nay của hoàng tộc, thời gian kinh diễm, thời gian phai mờ, đừng nói là vượt qua, thậm chí không người nào có thể trông thấy bóng lưng của ta. Chỉ cần không cho thế tử kia đi ra khỏi tổ địa, không phải là tốt rồi sao?"
Xảo Di bất đắc dĩ. Công chúa lúc nào cũng nói mình như vậy?
Lúc mấy chục tuổi? Hơn ba trăm, thế mà vẫn không thay đổi chút nào.
---
Hải Vụ Động.
Giang Hạo mang theo người đang đào mỏ. Đào mãi đến cuối tháng sáu, hắn liền dừng việc đào quáng lại, một mình đi ra quặng mỏ. Những người khác thấy quản sự ra ngoài thì có chút kinh hoảng.
"Quản sự sao đột nhiên lại đi ra?"
"Không biết, có phải là nơi này có nguy hiểm hay không?"
"Không đến mức đó chứ, chắc là nơi này không có bí mật gì, cho nên liền không lưu lại."
Nói xong, mọi người lại có chút hưng phấn, thậm chí mong muốn chúc mừng một chút.
Giang Hạo cũng bỏ qua bọn hắn. Đào quáng tuy tốt, thế nhưng phải nhìn thời điểm.
Nếu như tin tức Trịnh Thập Cửu lấy được không có vấn đề gì, nguy hiểm như vậy sắp đến. Hắn cần chuẩn bị sẵn sàng, về chuyện có lan đến bên này của hắn hay không đang còn là ẩn số.
Lại chờ đợi hai ngày, Giang Hạo chờ được tụ hội.
"Xem ra thật sự sắp bắt đầu."
"Rõ ràng là chuyện Hoàng thành, không nghĩ tới Thiên m tông cũng sẽ bị cuốn vào."
Giang Hạo yên lặng, chuyện này mặc dù có liên quan tới Thiên m Tông, nhưng mà mình còn ở bên ngoài vòng vây, chỉ cần cẩn thận một chút thì sẽ không có trở ngại gì.
Vì lý do an toàn, hắn tìm đến A Tra.
"Nhân loại, ngươi muốn làm gì?" Đối phương hết sức gạt bỏ.
"Tiền bối vì sao lại cảnh giác như thế?" Giang Hạo tò mò.
"Ngươi cũng không phải người tốt, có thể có chuyện tốt gì?"
"…"
"Bị ta nói trúng rồi đúng không, ngươi thẹn quá thành giận?"
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lúc nhất thời không biết nên đánh giá A Tra như thế nào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận