Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 126: Một Buổi Sáng Phất Nhanh

Chương 126: Một Buổi Sáng Phất Nhanh
Đám người Giang Hạo kinh ngạc.
Mà người tới cũng không kém, nhất là nữ tử mặc váy màu lam. Nàng nhìn Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp, cảm thấy nghi hoặc:
"Các ngươi là ai?"
"Các ngươi là ai?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
Những người này xuất hiện khiến cho hắn cảm giác không tốt lắm.
Không cần thiết thì hắn cũng không muốn nổi lên tranh chấp.
Dù sao người tới cũng không yếu.
Mà Hồng Vũ Diệp không có chút dáng vẻ nào là muốn động thủ cả.
Không muốn thì hắn đi lên còn có ý nghĩa gì?
Nhưng mà cũng không có bộ dáng chỉ đạo hắn làm việc, như này đành dựa vào phán đoán của chính hắn rồi.
"Tặc nhân Phá Lang kia đâu? Bọn hắn đoạt bảo kiếm của ta, các ngươi cùng một bọn với bọn hắn đúng không?" Cô gái áo lam lớn tiếng nói.
Bởi vì đối mặt là Trúc Cơ trung kỳ và hậu kỳ, nàng vô cùng tự tin.
"Lam sư muội, đừng vô lý như thế."
Nam tử bên cạnh trách cứ đối phương một câu, sau đó chắp tay nói với Giang Hạo:
"Tại hạ Phương Kim, nghe sư muội ta nói có người đoạt Linh Kiếm của nàng, cái tên gian ác này hẳn là đang trốn ở thần miếu trong núi. Không biết đạo huynh có nhìn thấy hay không?"
"Nhất định là ở bên trong, ta có thể cảm giác được kiếm của ta đang ngay ở chỗ này." Lam tiên tử mở miệng nói.
Nghe thấy có thể định vị, trong lòng Giang Hạo thở dài một cái rồi lấy Linh Kiếm màu lam trước đó ra, nói:
"Các ngươi nói chuôi kiếm này phải không?"
Thấy Linh Kiếm được Giang Hạo lấy ra, ba người đều giật mình.
Lam tiên tử vốn muốn mở miệng, thế nhưng lại bị Phương Kim ngăn cản.
Hắn nhìn Giang Hạo, nói với vẻ nghiêm túc:
"Đúng là thanh này, không nghĩ tới lại ở trong tay của đạo hữu. Như vậy đi, chỗ này của ta có một viên Thiên Hoàn Đan, chắc là đạo hữu sẽ cần."
Nói xong hắn không do dự, lấy một bình nhỏ ra rồi ném cho Giang Hạo.
Giang Hạo tiếp nhận lọ dược, mở ra kiểm tra một hồi.
Bởi vì cũng không phải là lần đầu nhìn thấy loại đan dược này, cho nên hắn liếc qua cái đã nhận ra.
Đan dược này có giá trị liên thành, giá trị trung bình cũng là bảy ngàn.
Nghĩ tới đây, hắn cũng không tham lam nữa, ném Linh Kiếm qua:
"Vật về nguyên chủ."
Tìm lại được Linh Kiếm, Lam tiên tử nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà đưa một viên Thiên Hoàn Đan, cũng rất thua thiệt.
Chẳng qua nàng vẫn không rõ, tại sao lại không cho nàng mở miệng nói chuyện, không đắc tội nổi hai người kia sao?
"Ba vị còn có việc gì không?" Giang Hạo mở miệng hỏi.
Ba người này đang ngăn ở trước đường đi.
"Đúng là còn có một vấn đề nhỏ." Phương Kim có chút lúng túng nói:
"Chúng ta truy tìm Phá Lang là có một chuyện quan trọng, không biết đạo hữu có biết chỗ của hắn hay không?"
"Ở bên trong miếu." Giang Hạo nói xong liền đi về phía trước.
Đám người Phương Kim thì tránh qua một bên.
Hồng Vũ Diệp chưa từng mở miệng, chỉ rời đi theo Giang Hạo.
"Trúc Cơ trung kỳ nào có dũng khí mà thong dong như vậy?" Lam tiên tử có chút không cam lòng, nói.
"Đừng gây chuyện, nhìn từ biểu hiện của bọn hắn, thật sự là không đơn giản." Bạch y tiên tử vừa cười vừa nói.
"Vào xem một chút đi." Phương Kim nói.
"Có trận pháp, nhưng lúc chúng ta chạy tới thì trận pháp đã mất đi hiệu lực, dường như trận nhãn đã bị phá. Nhưng mà, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." Bạch y tiên tử nói.
Phương Kim gật gật đầu.
Hắn dẫn đầu đi vào bên trong miếu, dù cho tu vi của Phá Lang chỉ là Kim Đan trung kỳ, nhưng hắn cũng không dám có một tia chủ quan.
Chẳng qua là sau khi đi vào, hắn lập tức sững sờ tại chỗ.
"Sư huynh?" Lam tiên tử phía sau kêu lớn một tiếng, là đang xác định có chuyện gì hay không.
"Không có vấn đề gì, các ngươi vào đi." Giọng nói của Phương Kim truyền ra.
"Không có gì tại sao lại ở bên trong lâu như vậy?" Lam tiên tử tò mò nói.
Sau đó nàng và sư tỷ cùng nhau đi vào.
Trong lúc các nàng đi vào, đập vào mắt chính là thi thể tách rời của Phá Lang.
Lam tiên tử sững sờ tại chỗ, có chút khó có thể tin nổi.
"Ngoại trừ tượng đá phía sau xuất hiện tổn hại thì cũng không có nhiều dấu vết đánh nhau. Phá Lang hẳn là bị người vừa rồi giết." Bạch y tiên tử nhíu mày nói:
"Tu vi của người này không phải chỉ là Kim Đan hậu kỳ, nhất định có thể là Kim Đan viên mãn, chỉ có như này mới có thể giết người tùy ý như vậy."
"Kim Đan hậu kỳ cũng có thể làm được, thế nhưng cũng không phải là Kim Đan hậu kỳ bình thường." Phương Kim mở miệng sửa lời.
Bạch y tiên tử cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta không nhất định sẽ làm được, công kích của người này lạnh thấu xương, chắc hắn dùng đao, uy lực cực mạnh."
"Là ai làm?" Lam tiên tử nhìn hai vị sư huynh sư tỷ một chút, nói:
"Sẽ, sẽ không phải là hai người vừa rồi đó chứ?"
"Ngươi nói xem?" Hai người trăm miệng một lời.
——
——
Trở lại bên trong thành, Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra.
"Ngươi không giết bọn hắn diệt khẩu sao?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi.
"Bọn hắn là người của Minh Nguyệt Tông, ta đã thấy ngọc bài thân phận của bọn hắn." Giang Hạo thở dài một tiếng, nói:
"Giết bọn hắn hẳn là sẽ mang đến ảnh hưởng không nhỏ, hơn nữa bọn hắn cũng không nhận ra ta, không cần thiết phải diệt khẩu. Hơn nữa…"
Hơn nữa, những người khác thấy dáng vẻ bình thường của Hồng Vũ Diệp, vậy mình đi theo bên cạnh Hồng Vũ Diệp, có xác suất nhất định cũng là như thế.
Cho dù không có thì cũng không cần quá lo lắng.
Người của Minh Nguyệt Tông hẳn là tới để làm việc, không bao lâu nữa sẽ trở về.
Hai phe lại cách xa nhau, căn bản không ảnh hưởng tới hắn.
"Ngươi không phải Trúc Cơ trung kỳ sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi, giống như cười mà không cười.
Giang Hạo: "…"
Thấy Giang Hạo bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh, Hồng Vũ Diệp mới hài lòng biến mất tại tại chỗ.
Sau đó, một giọng nói truyền đến bên tai Giang Hạo:
"Ngày kia tới Thiên Thổ Thành, hai ngày này ngươi tự mình hành động."
Tự mình hành động?
Giang Hạo nhìn trời một chút, phát hiện hôm nay sắp sáng tinh mơ.
Gần đây không biết có linh mạch gì không?
Hắn muốn đi đào quáng.
Đáng tiếc hắn không dám rời khỏi tòa thành này, một khi cách Hồng Vũ Diệp quá xa, liền có thể bị biết được vị trí.
Tên đệ tử Lạc Hà Tông ái mộ Vân Nhược sư tỷ kia hình như hận thấu xương đối với hắn, gần như là biến thái.
Nếu như biết mình đã ra ngoài, nhất định sẽ dùng toàn lực để tìm kiếm vị trí của mình.
"Nơi này không biết có phiên chợ của tu chân giả hay không."
Giang Hạo muốn ném mấy thứ trên người ra ngoài một chút.
Sau đó lại mua một chút tài liệu chế phù và lá trà.
Phòng ngừa lá trà không đủ.
Về đến phòng, Giang Hạo liền bắt đầu lĩnh hội thức thứ ba của Thiên Đao.
Mặc dù rất khó, thế nhưng cũng không thể lãng phí thời gian được.
Về phần tu vi, cho đến trước mắt có thể xem là vô cùng củng cố rồi.
Nhất là sau khi trở về từ tòa nhà cũ kia.
Không nghĩ nhiều nữa.
Hắn tiếp tục tìm hiểu thức thứ ba của Thiên Đao.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đứng trước cửa sổ nhìn Lạc Thành chậm rãi tỉnh lại, bùi ngùi mãi thôi.
Ngày mai sẽ phải rời đi, hẳn là không có cơ hội trở lại nữa.
Trước đây nơi này còn có "nhà" và gia đình của hắn, bây giờ đã không còn có cái gì nữa rồi.
Lại không có nơi trở về.
Giang Hạo hít sâu một hơi, sau đó dự định dạo chơi trong thành.
Coi như giải sầu một chút.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hơn mười năm, bây giờ có lực lượng của Hồng Vũ Diệp bảo hộ, có thể xem như là an toàn.
Chỉ là hắn vừa mới mở cửa phòng, cửa phòng số ba bên cạnh cũng đúng lúc mở ra.
Là một vị nam tử tuấn lãng.
Chính là Phương Kim gặp phải vào tối ngày hôm qua.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, sau khi khẽ gật đầu thì liền đi xuống lầu.
"Đạo hữu, xin chờ chốc lát." Phương Kim gọi Giang Hạo lại.
“Có chuyện gì không?" Giang Hạo hỏi.
"Muốn mời đạo hữu uống hai chén, nghe nói bên cạnh có Túy Tiên Lâu, không biết đạo hữu có thể đến dự hay không?" Phương Kim hỏi.
Sau khi do dự một chút, Giang Hạo gật đầu đồng ý.
Hắn cần phải lưu ý người của Minh Nguyệt Tông.
Nhiệm vụ bên ngoài của hắn lần này chính là tranh đoạt cùng đệ tử của Minh Nguyệt Tông.
Xem người mạnh nhất của bọn hắn sẽ là cấp bậc gì.
Thất bại thì phải bồi thường ba ngàn linh thạch.
Sau khi bán Thiên Hoàn Đan hắn có một vạn.
Ba ngàn không tính là gì.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy mình có tiền liền trở nên hào phóng.
Tiền tài đúng là làm mê mắt người.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận