Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1252: Nữ Ma Đầu: Ngươi Cũng Muốn Đi Bích Vân Các?

Chương 1252: Nữ Ma Đầu: Ngươi Cũng Muốn Đi Bích Vân Các?
Nhìn Xích Long tiến vào Bích Vân Các, trong lòng Giang Hạo thở dài. Gặp đối phương không có một lần nào là không thiệt thòi cả, sau này vẫn nên ít gặp thì hơn.
Dạng hiền đệ này, không cần cũng được.
Vẫn nên gặp Thánh Chủ nhiều hơn, hắn là hiền đệ thật sự.
Nhưng mà lúc nhìn thấy Xích Long hướng vào trong, Giang Hạo chợt nhớ tới một chuyện, quên lây long huyết. Có nên hướng vào trong thông báo một tiếng hay không?
Nhìn Hồng Vũ Diệp bên cạnh một chút, Giang Hạo từ bỏ. Mang tiền bối như này tiến vào chỗ như vậy, hơi không cẩn thận sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm. Không bằng ở chỗ này chờ đợi đối phương đi ra.
Xích Long rời đi, Giang Hạo cũng đã tán thân ảnh của Tiểu Li ra, còn thu hồi m Dương Tử Hoàn, nếu không thì Xích Long không ra được.
Nếu như cưỡng ép ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới bảo vật của mình. Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu pha trà cho Hồng Vũ Diệp.
Lúc này, mặt sông khôi phục bình thường, khí tức thuộc về Xích Long cũng sớm đã biến mất.
Nhà đò có chút mờ mịt, tay cầm đàn nhị hồ, nhìn về phía hai người Giang Hạo.
"Tiếp tục kéo đi, đổi một bài khác." Giang Hạo lên tiếng nhắc nhở.
Lão giả gật đầu, tiếp tục kéo đàn nhị hồ.
Lần này giai điệu vô cùng khoan thai, đối phương là cao thủ trên phương diện này. Hồng Vũ Diệp và Giang Hạo uống trà nghe khúc, quan sát mặt biển.
Từ ban ngày đến đêm.
Ban đêm, Bích Vân Các cực kì náo nhiệt, phía trên có thi từ ca phú, có phục sứ hoa lệ, có sự cao nhã mà mọi người vẫn luôn cho rằng.
Một số tiên tử đi lại bên trong đó, mang theo một chút thận trọng. Bọn họ đi cùng một chỗ quả là trai tài gái sắc. Giơ tay nhấc chân đều mang theo sự phong nhã, thỉnh thoảng sẽ cạn phẩm cao nhã.
Tất cả mọi người rất thích bầu không khí này, cũng không ai đi quấy rầy.
Người bên vui vẻ riêng phần mình, người bên ngoài nghe náo nhiệt mà có chút cảm khái.
"Muốn đi vào?" Trên thuyền, Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
Ban đêm xung quanh có không ít thuyền, phần lớn đều là một số người ngắm cảnh uống rượu.
Lúc này ánh sao sáng chói chiếu rọi trên mặt biển.
Giang Hạo lắc đầu: "Quá ồn."
Chỗ quá ồn bình thường sẽ ngư long hỗn tạp. Quá nguy hiểm. Không thích hợp với hắn.
Cho nên mặc kệ là nơi nào, chỉ cần là như vậy, có thể tránh khỏi đương nhiên là nên phòng ngừa.
“Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại phải ngồi ở chỗ này uống trà?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Nhà đò cũng muốn hỏi vấn đề này, hắn đã gảy một ngày rồi, làm sao còn ở chỗ này?
Tốt xấu gì cũng nên chuyển sang nơi khác đi chứ. Nếu không thì hắn cũng muốn đi lên.
"Vì tìm manh mối cho tiền bối, nhìn xem có thể gặp được người Vạn Vật Chung Yên hay không, thành lập một chút liên hệ trước, sau đó sẽ từ bọn họ liên hệ và tìm ra một số người tham dự vào chuyện Nam Bộ, sau đó tìm ra người phía sau màn." Giang Hạo chân thành nói.
Hồng Vũ Diệp nhìn người bên cạnh, nói: "Ngươi nói mà không thèm nháy mắt chút nào."
Giang Hạo cũng không mở miệng, hắn đương nhiên là sẽ không nói mình quên lấy long huyết.
Nếu như không lấy bên phía Xích Long vậy thì phải dùng của Tiểu Li. Tiểu Li quá nhỏ. Hơn nữa, nàng thân là Cấm Kỵ Chi Long, lỡ như khí huyết cao minh bị phát hiện được thì sẽ tăng thêm phiền phức.
Phải hỏi rõ ràng, làm thế nào để phòng ngừa đại đạo hoàn chỉnh bị phát hiện. Không biết rõ ràng thì không thể tùy ý lấy máu.
Giang Hạo rũ mắt, cũng không giải thích quá nhiều.
Có đôi khi càng giải thích càng dễ dàng khiến cho mình lâm vào nguy hiểm.
"Nếu như ngươi đã nói muốn ở chỗ này tìm một người Vạn Vật Chung Yên thì tốt nhất là nên tìm được một người." Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói.
Nghe vậy, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Thấy người trước mắt mang theo một chút kinh ngạc, Hồng Vũ Diệp mỉm cười mở miệng: “Không làm được?"
"Làm được." Giang Hạo kiên trì đáp lời.
Hiện tại chỉ có thể giữ vững tinh thần, xem xem liệu có người Vạn Vật Chung Yên hay không.
"Chuyện là…" Lúc này lão giả nhà đò chậm rãi mở miệng:
“Qua hôm nay, không biết hai vị lúc nào thì thanh toán linh thạch?"
Trong lòng Giang Hạo có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía lão giả.
Người kia một mặt lo lắng:
"Mặc dù người thuê thuyền không phải là các ngươi, nhưng mà người kia đã rời đi, mà các ngươi ở lại nơi này cho nên…”
Ý tứ rất rõ ràng, phải trả tiền.
Lúc Giang Hạo tới đây vô thức cảm thấy đây là thuyền của Xích Long,nào nghĩ đến lại là thuê.
Thuê thì không nói, còn chưa trả linh thạch.
“Bao nhiêu?"
"Hết thảy ba trăm linh thạch."
"Nhiều như vậy?" Giang Hạo thoáng có chút ngoài ý muốn.
"Không có không có, một ngày là mười linh thạch, cung cấp lá trà và đàn khúc, đã thuê ba mươi ngày, nói là cuối tháng sẽ trả." Lão giả nhà đò nói.
Giang Hạo: "..."
Ba trăm mặc dù không nhiều, nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại không cảm thấy thoải mái. Cảm giác như trực tiếp bị hãm hại lừa gạt đi ba trăm linh thạch. Hơn nữa còn không thể lấy lại.
Nếu như chủ động tìm tới Xích Long, đối phương nói không chừng còn giả ngây giả dại, lại muốn linh thạch. Cảm giác như vậy khiến hắn có chút bất đắc dĩ.
Quả nhiên, dạng hiền đệ như Xích Long tốt nhất là vĩnh viễn không gặp nhau. Thanh toán xong ba trăm linh thạch, Giang Hạo lại thuê thêm một tháng.
Nhưng mà lần này không cần lão giả, hắn vẫn cho ba trăm linh thạch, để đối phương nghỉ ngơi một tháng đi. Hoặc là đi chỗ khác kéo đàn nhị hồ.
Không thể không nói đối phương đàn nhị hồ rất êm tai, rất có ý cảnh. Dù là mình không hiểu, cũng có thể cảm giác được.
Một ngày mười linh thạch, thật sự không đắt.
Đương nhiên, trên người hắn mang hơn bốn trăm vạn, muốn thuê bao lâu thì thuê bấy lâu.
Lão giả rời đi, Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp tiếp tục ngồi ở trên thuyền, uống trà nhìn xem bốn phía. Có người có cảnh, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một chút cãi lộn, là điều thú vị nhất.
Cùng lúc đó, Giang Hạo đặt một tấm lệnh bài lên bàn, là lệnh bài thân phận địa vị mà Vạn Vật Chung cho hắn.
Xung quanh có người Vạn Vật Chung Yên đang làm nhiệm vụ quan trọng thì tự nhiên sẽ tới.
Hi vọng có thể tới một người, nếu không mình sẽ có chút nguy hiểm.
Cứ như vậy, Giang Hạo cùng Hồng Vũ Diệp ngồi uống trà, chưa từng rời đi. Bọn họ thường xuyên chú ý xung quanh, trò chuyện về mấy chủ đề có cũng được mà không có cũng không sao.
Ví dụ như có người cãi lộn ở bên bờ, là phế vật của gia tộc nào đó đến Bích Vân Các sau đó bị bắt trở về, Hồng Vũ Diệp sẽ hỏi người bắt tên phế vật này có phải là đạo lữ của đối phương hay không.
Giang Hạo cảm thấy không phải, bởi vì đối phương tức giận là vì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mà không phải vì người kia tới đây. Xác suất lớn là người trong nhà.
Đương nhiên, điều càng thú vị hơn chính là, tên phế vật này cũng không phải là phế vật trong miệng bọn họ. Hắn chỉ thiếu một chút là thành tiên, có chút đáng tiếc.
Chỉ có thể chờ đại thế đến rồi thành tiên. Nhưng mà như thế cũng không tệ, cũng coi như là cơ duyên thành tiên.
Đương nhiên, Hồng Vũ Diệp không thích nghe chuyện người đến bắt không phải đạo lữ, cho nên hắn đoán phải. Như thế, bọn họ liền trò chuyện quanh đề tài này thật lâu.
Bảy ngày sau.
Giang Hạo vấn không nhìn thấy Xích Long ra ngoài.
Đối phương đây là không tiêu hết linh thạch thì sẽ không có ý định ra ngoài sao?
"Các ngươi là người liên hệ?" Chợt có âm thanh truyền đến từ phía sau.
Giang Hạo quay đầu nhìn lại, là một vị tiên tử. Người mặc một bộ váy cổ xưa, thoạt nhìn như là tiểu cô nương của gia đình bình thường. Thế nhưng là trên người lại có khí tức Đăng Tiên.
Cường giả.
Ngũ quan chưa nói tới tinh xảo, nhưng có một loại cảm giác đẹp thanh lịch.
"Chúng ta chỉ nhận nhiệm vụ Nam Bộ." Giang Hạo mở miệng nói.
"Các ngươi không phải là người liên hệ?" Đối phương nhăn mày.
Giang Hạo gật đầu: "Đúng, chúng ta không phải người liên hệ của ngươi, nhưng mà chúng ta sẽ nhận nhiệm vụ, chỉ cần là nhiệm vụ quan trọng ở Nam Bộ thì đều có thể."
Đối phương trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Ngươi rất mạnh?"
Nghe vậy, Giang Hạo cẩn thận suy tư rồi nói:
"Chắc không phải là rất mạnh, nhưng cũng không tính là quá kém, trên không lo thì dưới lo làm quái gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận