Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1333: Đào Tiên Sinh Là Người Biết Quan Tâm Chú Ý

Chương 1333: Đào Tiên Sinh Là Người Biết Quan Tâm Chú Ý
Tiên tử thô kệch một đường hướng về phía Thiên m Tông. Lúc đến gần sông Tử Tịch liền không tiếp tục đi quá giới hạn, mà là yên tĩnh chờ đợi. Nàng không xác định được người kia sẽ xuất hiện hay không, nhưng vẫn yên tĩnh chờ đợi.
Chỉ trong chốc lát, nam tử với dáng vẻ thư sinh chợt xuất hiện dưới tàng cây.
Trong nháy mắt cảm nhận được người này, tinh thần của tiên tử thô kệch khẽ chấn động. Nàng hoàn toàn không cách nào thấy rõ đối phương đến như thế nào, tựa như là lâm vào trong ánh sáng và bụi trần. Chưa từng xuất hiện hoặc là biến mất, chỉ là từ đầu tới đuôi đều ở nơi đó.
Giang Hạo tới, trong nháy mắt phát hiện ra tiên tử này liền cảm thấy nghi hoặc. Người này cũng không dám ngỗ nghịch Tiếu Tam Sinh, như vậy lúc này tới xác suất lớn là muốn làm chút gì đó hoặc là nói chút gì.
"Tiên tử tìm ta?" Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay, ôn hòa mở miệng.
Tiên tử thô kệch thi lễ gặp mặt, sau đó chân thành nói: "Quấy rầy tiền bối."
Ngay sau đó nàng nhắc nhở:
“Chuyện tiền bối khiêu chiến đã bị truyền ra ngoài, không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người chú ý. Nơi này sẽ trở thành một vòng xoáy, vòng xoáy lớn bao nhiêu hoàn toàn phải xem người mà tiền bối khiêu chiến có bao nhiêu hấp dẫn. Đương nhiên, cũng phải xem có bao nhiêu người cảm thấy hứng thú đối với tiền bối."
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, tò mò hỏi: "Đây là mật báo sao? Mặt khác, người hi vọng nơi này hình thành vòng xoáy không phải là các ngươi sao?"
“Đúng vậy." Tiên tử thô kệch nghiêm túc nói: "Đây là chức trách của chúng ta, cũng là lý tưởng, cho nên ta nhất định sẽ truyền tin tức đi, để cho nơi này trở thành nơi thị phi, tốt nhất là có thể hủy diệt một phương. Mà lại đây nói với tiền bối, là vì hành vi cá nhân.Vãn bối hi vọng tiền bối có thể biết được nguy hiểm bên trong đó, nếu như có thể rời đi thì không thể tốt hơn."
"Ta có ân với ngươi?" Giang Hạo hỏi.
Không có ân huệ vì sao lại có ý tốt nhắc nhở?
Tiên tử thô kệch không có trả lời. Mặt khác, nàng đến đây cũng đã chuẩn bị tâm lý xong.
Tiếu Tam Sinh tùy ý làm bậy, giết người toàn bằng tâm tình, giết chết người trước mắt cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Giang Hạo cũng không động thủ, chỉ là cười khinh bỉ một tiếng, sau đó biến mất tại chỗ.
Thấy thế, tiên tử thô kệch cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nàng chuyến này đến đây chính là vì nhắc nhở Tiếu Tam Sinh một chút. Cụ thể vì cái gì thì nàng cũng nói không rõ.
Có lẽ là bởi vì câu tiên tử kia đi.
Một câu thăm hỏi thật đơn giản lại là lời mà nàng chờ đợi nửa đời cũng không nghe được .
Cho nên ngoại trừ đối mặt với Tiếu Tam Sinh, nàng không phải là một vị tiên tử, cũng không ai sẽ cảm thấy nàng là tiên tử, hành lễ càng sẽ không lấy tư thái đối với tiên tử.
Nàng nhớ mang máng sự ghét bỏ trong mắt những người kia, nỗi căm hận từ nhỏ đã đi theo nàng.
Lần lượt vũ nhục, lần lượt ức hiếp, tiếng cười không ngừng, để thế giới của nàng vốn đã âm u lâm vào vặn vẹo.
Cho đến khi nghe được câu tiên tử kia của Tiếu Tam Sinh, làm nàng cảm thấy buồn cười ra vẻ trào phúng, xác thực như là một vệt ánh sáng đâm vào nội tâm hắc ám của nàng, truyền đến tâm tính nữ hài ở sâu trong vặn vẹo.
Một câu tiên tử bình thường, ngoại trừ xưng hô thì không có bất kỳ hàm nghĩa gì, nhưng xác thực là điều mà nàng vẫn luôn không cách nào có được.
Giang Hạo trở lại trên sườn núi, quan sát sông Tử Tịch.
Hắn có để ý tới nhắc nhở của tiên tử thô kệch, cũng may chỉ có chín tháng.
Cũng không phải là người người đều có thể chạy tới. Cũng không phải là chín tháng không đủ.
Sau khi đại thế mở ra, thời gian chín tháng đã có thể tới gần các bộ.
Tốc độ của tiên nhân cũng không chậm.
Vấn đề là, tin tức truyền đi cũng cần thời gian. Ngắn thì một hai tháng, lâu là mấy năm.
Nhưng mà có thể xác định, Tiên Tộc sắp tới.
Đông Cực Thiên đều sắp xuất hiện, Tiên Tộc sẽ có cường giả đến. May mà, người của Đan Nguyên tiền bối cũng sắp tới, chắc là cũng không phải hạng người hời hợt.
Tốt nhất là Kiếm Đạo Tiên. Nhận biết, không có nguy hiểm quá lớn, còn cường đại.
Về sau chính là cần mau chóng tăng cao tu vi, tăng lên lý giải đối với đao.
Ngoại trừ thu thập bọt khí, chính là toàn tâm lĩnh ngộ Thiên Đao Thất Thức.
Lần này là cường địch trước nay chưa từng có, không dám có chút khinh thị. Nếu không nhất định sẽ bại, hậu quả khó mà đoán trước.
Lúc này, ba người Nhiếp Tẫn đều đã chạy tới. Nhiếp Tẫn thoáng qua một cái chính là cảm kích sự bảo hộ của Giang Hạo.
Nói: "Nếu không có sư huynh tọa trấn trung tâm, chúng ta vừa rồi đã bị giết, Tiếu Tam Sinh hỉ nộ vô thường, toàn bộ đều nhờ sư huynh tọa trấn."
Chân Hỏa đạo nhân nói theo: “Đúng là như thế, trong nháy mắt vừa rồi ta đều cảm giác như mình phải chết, toàn bộ đều nhờ thân ảnh vĩ ngạn của sư huynh chèo chống trong lòng ta, lúc này mới chống đỡ được."
Nam Tình tiên tử cũng là nhẹ nhàng thở ra:
"Nhiệm vụ này ngoại trừ sư huynh ra, sẽ không người nào có thể hoàn thành."
Giang Hạo: "..."
Tiếu Tam Sinh chỉ là nhìn các ngươi một chút, còn sống thì có liên quan gì tới ta?
Nhưng mà, người khác thích nói, hắn cũng không có đạo lý ngăn cản, chỉ có thể nói đều dựa vào mọi người.
Nghe thế, bọn hắn càng là ca ngợi hắn.
Đây đúng là lần làm người dẫn đội thoải mái nhất. Không chỉ không cần làm gì, tâm tình mỗi ngày cũng không tệ.
Những người này sẽ không quấy rối, sẽ không cố ý làm khó dễ, mưu trí lại khôn ngoan.
Đúng là rất tốt.
"Đúng rồi, sư huynh sợ là không biết, ta nghe nói tông môn cảm thấy chỉ một đội chúng ta không quá đủ, muốn phái những người khác tới hỗ trợ ứng đối dòng sông." Nhiếp Tẫn nhắc nhở.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, tin tức của đối phương thật đúng là linh thông. Mình hoàn toàn không có tin tức, đối phương liền đã biết được.
Người đến tốt nhất là mạnh hơn bọn họ, sau đó lấy bọn hắn làm chủ.
"Là tu vi gì?" Giang Hạo hỏi.
"Nghe nói là Luyện Thần và Phản Hư." Nhiếp Tẫn nói.
Giang Hạo gật đầu: "Đến lúc đó bọn hắn đến, chúng ta sẽ toàn lực phối hợp."
"Sư huynh anh minh, nhưng chúng ta vẫn sẽ chỉ nghe sư huynh." Nhiếp Tẫn cho thấy tâm ý.
Những người khác cũng giống như thế.
Giang Hạo cũng liền nghe một chút.
Đến lúc đó làm sao ổn định, bọn hắn sẽ hướng về bên đó.
Giang Hạo nhìn bảng.
【 Danh tính: Giang Hạo 】
【 Tuổi tác: Bảy mươi tám 】
【 Tu vi: Chân Tiên hậu kỳ 】
【 Công pháp: Thiên m Bách Chuyển, Hồng Mông Tâm Kinh 】
【 Thần thông: Cửu Chuyển Thế Tử (duy nhất), Mỗi Ngày Nhất Giám, Không Minh Tịnh Tâm, Tàng Linh Trọng Hiện, Thần Uy, Khô Mộc Phùng Xuân, Nhật Nguyệt Hồ Thiên, Kim Cương Bất Hoại, Sâm La Vạn Tượng 】
【 Khí huyết: 70/100(có thể tu luyện) 】
【 Tu vi: 71/100(có thể tu luyện) 】
【 Thần thông: 2/3(không thể thu hoạch được) 】
"Chín tháng đủ sao?" Giang Hạo không quá xác định.
Thiếu sáu mươi bọt khí màu lam, muốn tấn thăng có chút khó khăn.
Nhưng Hồng Vũ Diệp nói khiêu chiến Đông Cực Thiên, trọng điểm không phải tu vi, mà là đao. Cho nên cũng không cần chấp nhất cái này.
Sau đó, Giang Hạo không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu lĩnh hội Thiên Đao Thất Thức.
Ba tháng sau.
Đầu tháng sáu.
Hải ngoại.
Xích Long tìm được Đào tiên sinh.
"Tiền bối, đã lâu không gặp." Đào tiên sinh mở miệng cười nói.
"Phong thái của Đào tiên sinh ngày càng tăng lên." Xích Long nói.
Hắn chợt nói đến chuyện khác: “Chuyện Đào tiên sinh muốn làm đã không sai biệt lắm, ta khẳng định không tiện ra mặt, đều phải xem chính Đào tiên sinh. Đương nhiên, không cần quá lo lắng chuyện bọn hắn xuất thủ. Long tộc vừa mới xuất hiện, cũng không có ý định gây thù với quá nhiều người. Bây giờ bọn hắn cũng đang tìm kiếm người, muốn cầu cạnh ngươi."
"Đa tạ tiền bối." Đào tiên sinh cười nói: "Vậy tối nay tiền bối ở lại lầu các nghỉ ngơi đi."
Lầu các này đương nhiên là lầu các mà Xích Long thường xuyên đi.
Nghe vậy, Xích Long vui vẻ: "Đào tiên sinh đúng là người biết quan tâm chú ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận