Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 988: Tuyệt Không Để Lại Người Sống

Chương 988: Tuyệt Không Để Lại Người Sống
Sau khi Liêu Ứng Vinh hô lên, hắn liền động. Hai người khác không chần chờ chút nào, đều hành động theo. Vẻ mặt của bọn hắn càng thêm dữ tợn, sát ý trong mắt giống như thực chất. Lực lượng của thân thể như lửa thiêu đốt.
Soạt!
Bọn hắn biến mất tại chỗ, phóng tới bên cạnh kim quang kia.
Lúc này sau khi nam tử Thiên Linh tộc nhìn thấy Giang Hạo động thủ, đã hiểu rõ nguyên do.
Trốn!
Đây là suy nghĩ trong đầu hắn.
Nhất định phải truyền tin tức này trở về.
Lấy ưu thế của hắn hiện tại, có cơ hội.
Mình đang đứng ở thế bất bại.
Vào lúc hắn nghĩ như vậy, đột nhiên có ba công kích lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xông tới.
Oanh!
Lực lượng cường đại đụng vào bên trên kim quang, mạnh hơn công kích trước đó nhiều.
Nam tử Thiên Linh tộc kinh hãi, khi thấy là ba người Liêu Ứng Vinh lại nhẹ nhàng thở ra. Những người này vừa rồi còn không thể phá vỡ công kích của hắn, hiện tại càng không thể.
Hắn toàn lực ổn định phòng ngự.
Chỉ là…
Oanh!
Oanh!!
Oanh!!!
Công kích của ba người Liêu Ứng Vinh căn bản không có dừng lại mà gia tăng gấp bội.
Lực lượng càng thêm cuồng bạo, như là hỏa diễm thiêu đốt không hết.
Nam tử Thiên Linh tộc có chút kinh ngạc.
Mình đã trấn áp toàn lực, tại sao kim quang lại càng lay động nghiêm trọng hơn thế?
"Chết đi cho ta!"
Liêu Ứng Vinh nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể trực tiếp thiêu đốt.
Lấy sinh mệnh làm đại giới.
Nam tử trung niên thấy cảnh này thì có chút hoảng sợ. Bởi vì hắn phát hiện cũng không phải chỉ có một mình Liêu Ứng Vinh như thế, hai người khác cũng như vậy.
Phát điên, bất chấp hậu quả, không nhìn tử vong.
Trong ánh mắt của bọn hắn lộ ra một loại tín niệm, giết, giết chết người trước mắt.
Dù là chết!
Oanh!
Oanh!!
Công kích càng thêm đáng sợ, lúc này cánh tay của Liêu Ứng Vinh chỉ còn lại xương khô. Nhưng mà hắn lại không thèm để ý chút nào, dường như cũng không phải là cánh tay của hắn, cũng không có bất kỳ sự thống khổ nào.
Hắn chỉ muốn giết chết người trước mắt.
Giờ khắc này, nam tử trung niên bên trong kim quang có chút luống cuống.
"Tên điên, tên điên!” Hắn nổi giận gầm lên một tiếng rồi bắt đầu phản kích.
Nhưng mà dưới sự điên cuồng của ba người, kim quang dần vỡ nát dưới cánh tay tự bạo.
Giờ khắc này, nam tử trung niên không có phòng ngự. Mà đối mặt với ba người điên, hắn cảm thấy sợ hãi.
"Không …"
Lực lượng bộc phát, dù Liêu Ứng Vinh có bị trọng thương cũng muốn cắn một cái vào nam tử trung niên.
"Chết đi cho ta!!! "
Ba người vận dụng tất cả lực lượng oanh kích xuống.
Qua một lúc sau, nam tử trung niên bị ba người bao phủ, thân thể sụp đổ. Giết rồi lại giết, chỉ sợ đối phương không chết hoàn toàn.
Điên cuồng đến cực điểm.
Giang Hạo cầm hạt châu trong tay, có chút ngoài ý muốn.
Lúc ngưng tụ những tinh quang thiên phú này, những tinh quang này trực tiếp trở thành một hạt châu màu xanh lam.
Xem ra là thủ đoạn mà bản thân Thánh Đạo để lại.
Nhưng mà vòng tròn vẫn còn ở đó.
Hắn không thèm để ý đến chuyện ba người Liêu Ứng Vinh đang điên cuồng.
Thành viên Thánh Đạo vốn là điên cuồng, mỗi một người đều vậy, hơn nữa bọn hắn đều không sợ chết.
Chỉ cần làm việc và vẫn luôn làm.
Chết thì chết thôi.
Ai nấy đều muốn tự bạo.
"Các ngươi còn có thể dẫn đường không?" Giang Hạo thấy tất cả lắng lại liền hỏi.
Hắn cũng đang chú ý, tên Thiên Linh tộc kia đúng là chết rồi.
Tinh Bàn trong tay đều nát.
Pháp bảo trữ vật cũng không thấy, những người này động thủ quá điên cuồng, có chút đáng tiếc.
Lúc này, thân thể Đồng Thủ n rút lại một vòng, bả vai Tả Tĩnh nhiều thêm một lỗ thủng. Toàn bộ bàn tay của Liêu Ứng Vinh đã biến mất.
Ba người đều bị thương cực kì nghiêm trọng.
Nhưng mà sau khi Giang Hạo mở miệng, bọn hắn liền đứng lên, cúi đầu cung kính nói: "Có thể!"
"Nhưng mà trước hết phải móc bảo vật của vị kia ra đã." Tả Tĩnh yếu ớt nói.
"Bảo vật?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
"Đúng vậy, trong vòng tròn có bảo vật của vị kia, lúc trước Tỏa Thiên còn chưa hoàn thành, nhất định phải sử dụng loại bảo vật này mới có thể khóa thiên phú lại.
Chỉ là đã qua lâu như vậy, nó hình như đã dung hợp với khí tức nơi này, cho nên cảm giác không ra." Tả Tĩnh nói.
Ngạch?
Giang Hạo ngăn cản bọn họ, nói: "Ta tới cho."
"Không được." Ba người trăm miệng một lời: "Loại chuyện này cứ để chúng ta làm là được."
Giang Hạo nhướng mày, nói:
"Ta không thể cầm sao?"
"Có thể." Liêu Ứng Vinh lập tức gật đầu, chỉ là lúc hắn đang định giải thích thì đối phương đã bắt đầu đào rồi.
Một thanh đao cực kỳ ghê gớm xuất hiện trong tay hắn.
Lúc này, Giang Hạo vì mau một chút, nên bắt đầu dùng Thiên Đao để đào bảo vật.
Nơi này cũng không phải là khoáng mạch, cho nên đào sẽ không có bọt khí.
Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, bảo vật chắc là sẽ có tro bụi? Dù sao cũng là chôn dưới đất.
Không bao lâu sau, một vòng tròn màu vàng bị đào lên.
Cái vòng tròn này sinh trưởng cùng một chỗ với đất, tràn đầy tro bụi.
Vòng vàng có đường kính khoảng một mét, to bằng cổ tay.
Giang Hạo thấy thế thì lấy khăn lau ra và bắt đầu lau.
Ba người bên cạnh thấy vậy thì ngây người.
Bọn họ vốn cảm thấy để cho người này đào đã không thích hợp rồi, hiện tại lau càng làm cho bọn hắn thấy xấu hổ.
"Để chúng ta làm cho." Liêu Ứng Vinh nói.
Giang Hạo lặng lẽ lườm đối phương một chút, người kia lập tức không dám động lung tung.
Mà sau khi đượco lau, một số bọt khí rơi xuống theo.
【 Tu vi +1 】
【 Khí huyết +1 】
【 Linh kiếm +1 】
【 Lực lượng +1 】
【 Tinh thần +1 】
Nhìn bọt khí hòa tan vào thân thể, Giang Hạo bùi ngùi mãi không thôi.
Đã qua hai mươi ngày, cuối cùng cũng có sự tăng lên.
Giang Hạo dành ra một chút thời gian để lau, sau đó mới thu hồi khăn lau với vẻ không nỡ.
Lần này thu hoạch rất tốt.
Không nhắc tới bọt khí màu trắng và màu lục, chỉ riêng bọt khí màu lam thôi đã có mười bốn mười lăm cái rồi.
Rất nhiều.
Dù sao đây chỉ là một bảo vật nhỏ.
Hi vọng thần vật chỗ sâu sẽ lớn hơn một chút, càng lớn càng tốt.
Sau đó, hắn thuận tay ném vòng tròn nhỏ cho Liêu Ứng Vinh.
Ngoài ra, còn có hạt châu thiên phú nữa.
"Hiện tại, các ngươi đã có được đồ mà mình muốn, vậy có thể giúp ta làm việc được chứ?" Giang Hạo hỏi.
"Nghĩa bất dung từ."
"Xông pha khói lửa."
"Ngàn chết không chối từ."
Một người một câu, kiên định không thay đổi…
---
Thiên Linh tộc.
Lúc này, Tộc trưởng đang đứng trên lầu các quan sát tình huống.
Nhìn về phương xa có thể thấy được rất nhiều người không thể tiến vào tổ địa. Đây là tình huống mà bọn hắn đã dự liệu từ trước.
Mọi chuyện đều tiến hành theo kế hoạch của bọn hắn.
"Đồng Vũ hình như chết rồi." Tam trưởng lão đi tới, nói.
"Chết rồi?" Tộc trưởng có chút ngoài ý muốn, sau đó lắc đầu nói: "Chết thì chết thôi.” “
Chỉ là có chút đáng tiếc, hắn có lẽ thật sự là người của chúng ta." Tam Trưởng lão cảm khái.
"Cho dù là kế hoạch gì cũng đều sẽ có người phải hi sinh, tình huống bên trong như thế nào rồi?" Tộc trưởng hỏi.
Vào lúc hắn hỏi thăm, đột nhiên phía dưới bộc phát tiếng nổ.
Một tiếng ầm vang, tinh quang trận pháp vỡ vụn tại chỗ, rất nhiều người đều bị đánh bay ra ngoài.
Sau đó, một nữ tử đi lên từ phía dưới, cúi đầu e ngại nói: "Tộc trưởng, xảy ra chuyện. Lý Đống chết rồi, người Thánh Đạo đã lấy đồ đi."
Nghe vậy, Tộc trưởng khẽ nhíu mày, nói: "Tại sao lại như vậy? Là không áp chế được, hay là các ngươi không truyền lực lượng đi vào?"
"Chuyện này…" Nữ tử cúi đầu, e ngại nói: "Tất cả đều không có vấn đề, nhưng mà chính là thất bại."
Tộc trưởng trầm mặc chốc lát rồi nói: "Bên phía Đọa Tiên tộc có truyền đến tin tức không?"
"Người của bọn họ đã bắt đầu ẩn nấp và âm thầm tiến hành săn giết. Mặt khác, bọn họ đã trấn áp món thần vật kia, bọn hắn nói chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn." Nữ tử cung kính nói.
"Món thần vật kia liên quan đến sự nở rộ của Tiên chủng Đọa Tiên tộc, bọn họ sẽ không lấy ra đùa giỡn." Tam trưởng lão nói theo.
Tộc trưởng rũ mắt, sau đó nói:
"Tiếp tục phái người đi vào, mặt khác tìm một cơ hội, mở ra kế hoạch thứ hai. Không thể để cho người Thánh Đạo còn sống mà mang đồ đi được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận