Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1267: Giang Hạo: Sai Rồi, Ta Chân Tiên Sơ Kỳ 1

Chương 1267: Giang Hạo: Sai Rồi, Ta Chân Tiên Sơ Kỳ 1
Nam Bộ.
Hoàng thành.
"Ha ha ha!"
Trong sân bị tuyết trắng chồng chất, Bích Trúc ngửa mặt lên trời cười to.
"Nhanh, cũng sắp hoàn thành rèn luyện sơ bộ rồi, thương thế cũng tốt hơn rồi, ha ha ha! Trời cũng giúp ta, ta quả nhiên là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc, ha ha ha ~ "
Giọng nói không chút kiêng kỵ vang vọng khắp sân. Bên cạnh, Xảo Di và Văn Tuyết công chúa không ngừng quan sát, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.
Chủ yếu là lúc Bích Trúc cười không có khí thế, giống như là một người bình thường đang nổi điên.
Văn Tuyết cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Nàng biết khoảng thời gian gần đây thiên địa phát sinh biến hóa, cũng biết rất nhiều người đều mạnh lên trong khoảng thời gian này. Nàng cũng thay đổi và mạnh lên rất nhiều.
Nàng thường xuyên đến nơi này, cũng không phải là bởi vì tuyết nơi này chơi vui. Mà là nàng phát hiện trong toàn bộ Hoàng thành dường như chỉ có Bích Trúc hoàng tỷ nói chuyện với nàng. Nàng cũng không được người chào đón cho lắm. Nhưng mà ở chỗ này thanh tịnh, tuyết cũng băng lãnh, lúc tu luyện trạng thái cũng không tệ. Cho nên tới nơi này cũng không có gì là không tốt.
Chỉ là ngẫu nhiên phải xem Bích Trúc hoàng tỷ nổi điên.
Xảo Di cũng là như thế. Mặc dù biết, thế nhưng lại không biết thế nào, cảm giác cứ là lạ.
Đột nhiên.
Một tiếng chim kêu truyền khắp tứ phương, ngay sau đó một chùm sáng màu xanh phóng lên tận trời. Thanh minh chi ý quét ngang toàn bộ hoàng thành, kinh động tất cả mọi người.
Dù là Bích Trúc đang cười điên cuồng đều ngừng tiếng cười, nhìn về phía chùm sáng.
Chim Tam Thanh xuất thế.
Bích Trúc có chút cảm khái: "Không biết tiểu Hoàng muội có phát hiện sủng vật của mình đã bị đổi hay không."
Chim Tam Thanh cũng không phải là chim bình thường. Mặc dù không bằng dị thú, nhưng chim Tam Thanh lại rất thích hợp làm bạn trưởng thành. Cũng không biết hai người có thể trưởng thành đến tình trạng gì. Đại khái sẽ mang theo Hoàng tộc tìm về tôn nghiêm.
Tại Nam Bộ, mặc dù không thể diệt Hoàng tộc, nhưng trong mắt các thế lực lớn thì căn bản là không có Hoàng tộc.
Quá yếu.
"Đây mới là đệ nhất thiên tài Hoàng tộc." Văn Tuyết đi tới nhắc nhở: "Hoàng tỷ phải nhìn cho rõ ràng, ngươi vừa rồi không có một chút khí thế nào."
Bích Trúc cũng không thèm để ý, mà chỉ nói: "Không phải thiên tài sao có thể tụ tập được tuyết."
"Tuyết này tới vì hoàng tỷ?" Văn Tuyết hỏi.
Bích Trúc cẩn thận suy tư, lắc đầu nói: "Không tính là vậy."
Đây là Cố Trường Sinh giúp nàng, hơnn nữa cũng không quá lớn. Cũng may là đủ cho ba người các nàng dùng.
Văn Tuyết trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
"Linh thú của đệ nhất thiên tài Hoàng tộc đã ra ngoài, xem ra sẽ không có người có thể rung chuyển địa vị của nàng." Văn Tuyết có chút cảm khái.
Hoàng tộc lúc trước đã hình thành thì không thay đổi hiện tại sắp bắt đầu thay đổi. Chỉ là không biết cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì.
"Không biết nàng có hứng thú đối với hoàng vị hay không." Xảo Di đột nhiên mở miệng nói.
"Không biết." Bích Trúc lắc đầu: "Nhưng mà không có quan hệ gì với chúng ta cả."
"Đúng vậy, Bích Trúc hoàng tỷ đã hơn bốn trăm tuổi, chắc là đợi không được ngày đó." Văn Tuyết nói.
"Hiện tại Hoàng tộc có thể sống sáu trăm tuổi." Bích Trúc nói nghiêm túc.
Văn Tuyết cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy hoàng tỷ chắc là cũng không chờ được."
"Ta mới mười tám tuổi." Bích Trúc quật cường trả lời.
"Năm ngoái ngươi cũng nói như vậy."
"Năm ngoái nhớ lầm."
Văn Tuyết không có nói tiếp nữa.
Bích Trúc đổi đề tài: "Hôm nay là thời gian tốt đẹp, ngày mai chúng ta đi bái liệt tổ liệt tông, để bọn hắn phù hộ chúng ta ra ngoài bình an vô sự."
Nghe vậy, Xảo Di hơi kinh ngạc: "Công chúa muốn ra ngoài sao?"
"Muốn." Bích Trúc gật đầu.
Không ra ngoài không được.
Các cường giả Nam Bộ sắp ra ngoài, nàng cần ứng đối rất nhiều chuyện.
Sản nghiệp của nàng sẽ bị cường giả để mắt tới, cần nghĩ biện pháp.
Cũng may mình đã thành tiên, còn có Cố Trường Sinh tiền bối hỗ trợ, có thể ứng đối không ít vấn đề. Nếu như thực sự không được thì Nam Bộ còn có Tỉnh.
Chỉ cần đối phương rảnh, dành thời gian ra tay một chút, vấn đề lớn có lẽ cũng có thể giải quyết.
Không được thì còn có những biện pháp khác.
Về phần lợi ích, nhất định là phải cho rồi.
Đại thế mở ra, nàng cũng không muốn đối địch với quá nhiều thế lực trong toàn bộ Nam Bộ, hợp tác cùng có lợi mới là chính xác. Hơn nữa sẽ có thể kiếm càng nhiều.
Đầu tiên, phải đi tìm Cổ tiên sinh một chút, để hắn tính một quẻ.
---
Thiên m Tông.
Đoạn Tình Nhai.
Bên ngoài viện của Giang Hạo.
Nơi này là địa bàn của hắn, xung quanh trận pháp thuộc về viện hắn, ngoài ra còn có Nhất Diệp Chướng Mục, có thể che đậy thiên cơ, đương nhiên cũng có phương pháp ẩn nấp của Vạn Vật Chung.
Thuật pháp cao minh ở chỗ có thể thực hiện liên tục.
Không chỉ là người, còn có phạm vi.
Cho nên, nơi này của hắn sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Hắn dám ra ngoài hành tẩu hoàn toàn là trông cậy vào phương pháp ẩn nấp này.
Hắn đã giám định thuật pháp, đối phương không có để lại bất kỳ chuẩn bị gì phía sau. Hồng Vũ Diệp cũng đưa ra đáp án khẳng định.
Đương nhiên, lấy lý giải của hắn đối với đạo thì cũng đã phân tích qua.
Mặc dù không cách nào hoàn toàn nhìn thấu bản chất, nhưng ít nhiều có thể nhìn ra một chút, cũng không có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào.
Hắn tới đây, chủ yếu là vì gặp người kia. Bởi vì cần nghiệm chứng một chuyện, hắn không muốn bị bất kỳ kẻ nào nhìn thấy chuyện này.
Như thế cũng chỉ có thể tới đây.
Không bao lâu sau, Trình Sầu mang theo một nữ hài đi tới.
"Sư huynh." Trình Sầu cúi đầu cung kính nói.
"Gặp qua sư huynh." Nữ hài có chút e ngại hành lễ.
Giang Hạo nhìn đối phương, những năm này ở chỗ này, làn da vốn ngăm đen của nàng đã trở nên có chút trắng nõn, thân thể gầy yếu cũng đã được tẩm bổ. Không quá rõ rệt, chỉ có thể coi là trạng thái bình thường.
Sau đó, Giang Hạo bảo Trình Sầu lui ra.
Người kia không nói lời nào, nhanh chóng rút lui. Có nhiều thứ hắn biết không thích hợp biết. Nhất là vị sư muội ngoại môn này.
Từ lúc vừa mới bắt đầu sư huynh đã bảo hắn chú ý. Bởi vậy có thể thấy được, trên người đối phương có bí mật. Mà lúc này gọi tới, tám chín phần là nội ứng.
Tại sao một tiểu nữ hài mười mấy tuổi lại là nội ứng, hắn không thể nào hiểu được. Nhưng mà đợi đến lúc mình trưởng thành, có lẽ sẽ có thể hiểu được. Nếu như muốn biết được trước thời hạn thì có thể đi hỏi thỏ gia, nhất định có thể được đến đáp án.
Giang Hạo nhìn qua nữ hài có chút khiếp đảm khẩn trương, ôn hòa mở miệng: "Trong đoạn thời gian gia nhập Đoạn Tình Nhai sống tốt chứ?"
Nghe vậy, tiểu nữ hài lập tức gật đầu: "Rất tốt, đa tạ sư huynh quan tâm."
Giang Hạo gật đầu, hỏi: "Còn không biết ngươi tên là gì."
"Tiểu Nha." Tiểu Nha sợ hãi trả lời, có chút tự ti nói: "Cái tên không dễ nghe, để sư huynh chê cười rồi."
Giang Hạo cũng không cảm thấy thế nào, hỏi: "Là ai đặt cho ngươi?"
"Cha." Tiểu Nha đáp.
Giang Hạo gật đầu, nhớ lại chốc lát rồi nói:
"Lúc trước nghe ngươi nói đến tông môn là vì kiếm chút bạc cho cha mẹ, bạc đã gửi về chưa?"
"Đã gửi về, đa tạ sư huynh." Tiểu Nha cảm kích nói, dường như là thật tâm thật ý cao hứng.
Giang Hạo nhìn qua người trước mắt, trong lúc nhất thời lại phân không ra đối phương là giả hay là thật. Hoặc là đó chính là bản tính của Tiểu Nha hiện ra.
"Bọn họ còn tốt chứ?" Giang Hạo hỏi.
"Rất tốt, cuộc sống rất hạnh phúc." Ánh mắt Tiểu Nha lộ ra vẻ vui sướng.
Giang Hạo trầm mặc.
Đối phương đứng tại chỗ, có chút bất an.
Lúc này m Dương Tử Hoàn bất tri bất giác nhốt chặt xung quanh, Nhật Nguyệt Hồ Thiên triển khai. Như thế hắn mới thở dài một tiếng rồi nói:
"Đáng tiếc, bọn họ đã chết."
Nghe vậy, Tiểu Nha sững sờ, không rõ ràng cho lắm.
"Phơi thây nơi hoang dã." Giang Hạo nhìn qua đứa nhỏ trước mắt, không khỏi hỏi:
"Ta nhớ Đại Thiên Thần Tông cũng không phải là Ma Môn tội ác tày trời như Thiên m Tông, làm việc cũng không nên quá tàn nhẫn mới đúng. Tại sao đến lượt ngươi lại như vậy chứ? Chiếm lấy thân thể đứa nhỏ thì cứ chiếm, nhưng mà cần thiết phải giết cha mẹ của nàng sao?"
Thế đạo này nào có người không giết người, đều là vì chính mình cả.
Vì đạt được mục đích đương nhiên sẽ có rất nhiều người cần giẫm lên thi thể của người khác, thiện và ác vốn là chuyện không dễ nói.
Nhưng mà giết người vô cớ không phải điều mà Giang Hạo muốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận