Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 977: Nữ Ma Đầu Kinh Diễm

Chương 977: Nữ Ma Đầu Kinh Diễm
Cuộn da ghi chép về năm Chân Long, hơn nữa đều là trứng rồng.
Cái thứ nhất ở Long sào Tây Bộ, cái thứ hai ở Thiên Thủy Hàn Đông Bộ, cái thứ ba ở Cổ Kiếm Nhai Bắc Bộ, thứ tư tại Nhân Hoàng Điện Nam Bộ, thứ năm tại Uyên Hải hải ngoại.
Mỗi một nơi đều ghi chép một phần bí pháp đi kèm.
Dùng bí pháp có thể tiến vào bên trong, đồng thời cũng nhất định phải dùng bí pháp mới có thể tìm được vị trí trứng rồng. Nếu không thì khó mà tìm được vị trí trứng rồng thật sự.
Giang Hạo có chút cảm khái.
Trong năm con rồng này, ngoại trừ con thứ nhất được ghi chép có chút rõ ràng ra, bốn con còn lại dường như còn thiếu không ít. Không biết có phải là cần vỏ trứng rồi hay không.
Tóm lại, hiện tại có thể thử đi tìm con rồng thứ nhất.
Chỉ là tìm được rồi có lẽ cũng không biết về lai lịch của Thương Uyên Long Châu, dù sao lão giả cũng không biết. Rồng phía sau có lẽ càng không nhận ra.
Đương nhiên, cũng có khả năng bên trong huyết mạch của rồng sẽ tin tức liên quan.
Lão giả cũng không phải là rồng, cũng không cách nào biết được.
Nhưng mà, điều khiến hắn tò mò hơn là không biết Tiểu Li có phải là một trong năm con rồng đó hay không.
Thương Uyên Long Châu là màu lam, Tiểu Li khả năng chính là Lam Long.
Mà Lam Long tương ứng với Thiên Thủy Hàn ở Đông Bộ.
Đông Bộ và Nam Bộ chênh lệch cũng không gần, cảm giác rất không có khả năng. Hơn nữa cũng không có lôi đình Thiên Cương.
Ban đêm hôm ấy, Giang Hạo cầm cuộn da lau một cái, không có bất kỳ bọt khí nào xuất hiện cả.
Có chút đáng tiếc.

Thiên m Tông.
Trước chỗ ở của Mục Khởi có một rừng cây nhỏ, trăm hoa đua nở xung quanh. Đều là những chuyện sau khi Diệu Thính Liên đến mới có. Nàng hiểu rất rõ về linh dược, cũng am hiểu trồng hoa cỏ.
Vì để cho chỗ ở của mình không đơn điệu nên đã dành thời gian trồng những thứ này.
Lúc này, phía trên hoa cỏ có một nữ tử mặc váy màu vàng nhạt.
Trên người nàng có một ít thương thế, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Trước trán có một ấn ký màu vàng, có thể phát hiện ra một tia lực lượng tinh thần.
"Sao nàng vẫn còn ngủ vậy?" Diệu Thính Liên cảm thấy có chút bất đắc dĩ:
“Dùng nước giội tỉnh đi, nằm gần nhà chúng ta đều khiến người ta không được an lòng."
"Chắc là sắp rồi, khí tức trên người nàng đã hoàn toàn biến mất." Mục Khởi nói.
Hai người trông thật lâu, sau khi khí tức tử sắc xuất hiện tất cả đã bình tĩnh lại.
Bọn hắn biết, thủ đoạn của người kia có tác dụng.
Mục Khởi thầm thở dài, hắn không xác định được rốt cuộc Thánh Chủ có còn đó nữa hay không. Sau này phải càng thêm cẩn thận mới được.
Quả nhiên, không bao lâu sau, Mính Y tiên tử động đậy, sau đó đôi mắt chậm rãi mở ra.
Sau khi khôi phục thần trí, nàng lập tức kiểm tra thân thể.
Đúng là không có vấn đề gì.
Sau đó, nàng phát hiện phía trước có hai người đang theo dõi nàng.
Đương nhiên là Mục Khởi và Diệu Thính Liên.
Trên người nàng không còn sức lực, nhưng vẫn đứng dậy hành lễ thật sâu: "Đa tạ."
"Không cần cám ơn, còn nhớ rõ lời ta nói không? Ngươi phải đồng ý với ta một chuyện." Diệu Thính Liên suy tư một lúc rồi lại nói:
"Hẳn là hai chuyện."
"Cũng có thể." Mính Y tiên tử cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Mặc kệ là ân cứu mạng hay là giá trị phía sau, nàng đều không thể từ chối.
Phải biết, bản thân mình không có việc gì chỉ là nhất thời. Thánh Chủ chỉ là bị áp chế, hắn đã đến. Muốn thoát khỏi nguy hiểm còn phải trông cậy vào hai người trước mắt.
Đừng nói là hai chuyện, nhiều hơn cũng phải đồng ý.
"Nói về chuyện thứ nhất trước, trước đó ngươi có phải đang nhìn chằm chằm vào Giang sư đệ hay không?" Diệu Thính Liên nhìn qua đối phương, nói nghiêm túc:
"Mặc dù ta không biết lý do, nhưng chuyện thứ nhất chính là không thể quấn lấy Giang sư đệ. Cũng không phải nói là không thể ở chung, là không thể dùng mị lực của ngươi cố ý câu dẫn hắn."
Ngạch…
Mính Y tiên tử có chút ngoài ý muốn, nàng có chuyện rất quan trọng cần làm.
Nhưng mà do dự một chút, nàng liền gật đầu: "Được."
Nhưng nàng vẫn không thể hiểu nổi người trước mắt này rốt cuộc là muốn làm gì.
Mục Khởi thầm thở dài, hắn đã mơ hồ đoán được chuyện thứ hai.
"Vậy thì nói về chuyện thứ hai." Diệu Thính Liên nhỏ giọng nói:
"Ta nhớ Yên Vân Phong có một đệ tử thiên tài tên là Lạc Yên, ngươi biết không?"
"Miễn cưỡng cũng có thể nói chuyện." Mính Y tiên tử gật đầu.
Nàng đang suy nghĩ đối phương có phải là đang muốn nhằm vào Lạc sư tỷ hay không.
"Ngươi có thể giúp ta tiếp chuyện với nàng được không? Nếu như không được, có thể giúp ta hỏi nàng một chút xem có ý định tìm đạo lữ hay không. Nếu như có, có
Mính Y tiên tử nghe vậy thì choáng váng.
Trong đầu người này chứa cái gì vậy?
Sao chỉ có tình yêu với tình yêu thế?
Tại sao loại người này lại có thiên phú cao?
Phung phí của trời.

Đảo Lưu Ly.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng vừa mới chiếu vào phòng của Giang Hạo, Mật Ngữ Thạch bản liền xuất hiện chấn động.
Là đêm nay tụ hội.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, hiện tại đúng là đang nhàn rỗi, có thể thuận lợi tham dự tụ hội.
Phía sau có thể phải giúp Tinh tiến vào tổ địa Thiên Linh tộc, cũng không có thuận tiện như vậy.
Giang Hạo duỗi lưng một cái, đi đến ban công, nhìn về phương xa.
Mặt trời mọc từ hướng Đông, nhô lên từ Thâm Hải, vô cùng hùng vĩ.
Vừa mới đi ra, hắn đã thấy một thân ảnh màu đỏ đang đứng ở cạnh ban công.
Hồng Vũ Diệp.
Phòng của hai người bọn họ dùng chung một cái ban công, cho nên gặp mặt cũng không tính là ngoài ý muốn.
Giang Hạo đứng an tĩnh, cũng không có quấy rầy đến đối phương.
Mà đối phương cũng chưa từng quay đầu, giống như chưa từng phát hiện ra bên cạnh có người.
Bọn hắn cứ đứng trên ban công như vậy, nhìn mặt trời dần nhô lên.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo một chút ý lạnh.
Hồi lâu sau, Hồng Vũ Diệp mới mở miệng: "Chỗ ở của ngươi có thể nhìn thấy biển không?"
"Có thể nhìn thấy dòng sông." Giang Hạo đáp.
Chỗ sâu của Nam Bộ không thể nhìn thấy biển.
Hồng Vũ Diệp quay người nhìn về phía Giang Hạo. Vào lúc nàng quay người, ánh nắng rơi xuống trên người, hào quang chiếu đến, khiến nàng có chút loá mắt.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo có chút hoảng hốt.
Qua nhiều năm như vậy, nội tâm của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh.
Truy cầu cũng rất đơn giản, muốn biến cường, muốn sống sót tốt hơn.
Chưa hề nghĩ tới chuyện gì khác.
Cho đến khi Hồng Vũ Diệp xông vào cuộc đời của hắn.
Sau đó, hắn dường như chưa từng an ổn, nhưng vẫn có thể ổn định nội tâm.
Rất ít khi mới xuất hiện sự dao động.
Mà vừa rồi lúc đối phương quay người lại đã khiến cho nội tâm hắn rung đậm, có lẽ là do góc độ, đủ để kinh diễm đến hắn.
Đương nhiên, cũng có thể là do Thiên Tuyệt Cổ Độc.
Chỉ là rất nhanh, hắn liền cúi đầu xuống, không nhìn đối phương nữa.
"Ngươi cảm thấy dòng sông có sánh được với biển cả không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Còn kém nhiều."
"Vậy ngươi cảm thấy Tiếu Tam Sinh là người như thế nào?" Hồng Vũ Diệp chợt hỏi.
Chủ đề nhảy vọt khiến cho Giang Hạo không hiểu.
Nhưng hắn vẫn vừa suy nghĩ vừa nói:
"Là một người khiến cho người ta hâm mộ, vô câu vô thúc, không sợ hãi, không hỏi chuyện bất bình, dám giết người đáng chết."
"Nếu như cho ngươi một cơ hội, ngươi có muốn trở thành Tiếu Tam Sinh không?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo lắc đầu, không chút do dự: "Không muốn."
Hắn chung quy lại vẫn là Giang Hạo, là một người vẫn luôn giãy dụa, một người có chút lý trí, biết tính toán được mất, chú ý cẩn thận.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua nam tử trước mắt, trầm mặc hồi lâu.
Lúc ánh sáng trở nên chói mắt, nàng mới nói:
"Tuy biển cả bao la tráng lệ, nhưng không được yên tĩnh bình thản như dòng sông trong núi.”
Giọng nói vừa dứt, Hồng Vũ Diệp cất bước đi vào trong phòng, sau đó giọng nói truyền đến:
"Giúp ta chuẩn bị nước tắm, mặt khác, chuẩn bị một bộ quần áo thích hợp với ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận