Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 528: Kẻ Ngốc

Chương 528: Kẻ Ngốc
Chương 528: Kẻ Ngốc
Hải Vụ Động.
Giang Hạo đi ở trong đường hầm, bây giờ thương thế trên người hắn đã khỏi hẳn, không chỉ như thế, trạng thái còn tốt hơn nhiều so với trước đó. Hiệu quả của Hải Uẩn Thần Đan vượt xa suy nghĩ của hắn.
Đúng là không thể tưởng tượng được, nguyền rủa bị phá vỡ, chỉ trong mấy hơi thở liền không lưu bất kỳ tai họa ngầm gì.
Không chỉ như thế, thương thế trên người cũng khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Nguyên Thần cũng đang không ngừng ngưng tụ, thần thông Thần Uy lại được tăng cường một lần nữa.
Sơn Hải Bất Hủ Thuẫn cũng lập tức khôi phục nguyên dạng.
Hắn lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của thần đan. Lần thứ nhất ăn Xích Vũ Thần Đan không có một chút phản ứng nào, hắn còn tưởng rằng thần đan cũng chỉ như thế.
Bây giờ hắn mới phát hiện, vừa rồi ăn Hải Uẩn Thần Đan đúng là quá lãng phí.
Ngàn vàng khó mua.
Hắn lắc đầu thở dài một cái, dự định đi ra ngoài trước rồi lại nói.
Bởi vì không biết đường, chỉ có thể tự động tìm tòi.
Nhưng cho dù có Vô Danh Bí Tịch trợ giúp, vẫn rất khó tìm được lối ra.
Cũng may hắn nghĩ đến một cái biện pháp, để một xúc tu đi ở phía trước dẫn đường.
Chỉ cần mình không bị phát hiện, liền có thể đi theo đối phương một đường hướng ra ngoài.
Thoạt nhìn hết sức thuận lợi, trên thực tế đúng là hết sức thuận lợi.
Nhưng vì tiến độ không được nhanh cho lắm, hắn thỉnh thoảng sẽ chặt đứt xúc tu, sau đó ngăn cản một ít. Chờ thời gian không sai biệt lắm, lại tiếp tục để xúc tu dẫn đường.
Ầm ầm!
Bên trong thông đạo, hắn nghe thấy tiếng nổ vang rền, ngay sau đó là thủy triều sục sôi.
Bên trong có khí tức lực lượng.
Không đơn giản một chút nào.
"Xem ra bên trong bạo phát đại chiến, không biết sẽ đánh thành cái dạng gì."
Theo lý thuyết sẽ có trợ giúp tiến vào, thế nhưng con đường này của hắn cũng không nhìn thấy.
May mắn là, ngoại trừ Đồng Thiên ban đầu, cũng không có người nào khác đuổi ra từ bên trong.
Hồi lâu sau.
Giang Hạo cuối cùng nhìn thấy dấu chân, bên trong đường giao nhau có rất nhiều người vừa lui vừa đánh.
Trên người mỗi người đều mang theo một chút thương thế, còn có một số người trực tiếp bị xúc tu thôn phệ.
Thấy thế, Giang Hạo lấy Bán Nguyệt ra, gia nhập vào trong đó.
"Ủy khuất cho ngươi rồi."
Giang Hạo nhìn Bán Nguyệt sắp đứt gãy nửa, cảm thán.
Bán Nguyệt dùng lâu như vậy, đúng là nên thay rồi.
Chẳng qua là pháp bảo cấp bậc Kim Đan có chút đắt.
Có Giang Hạo gia nhập, áp lực những người này chợt giảm, chỉ là bọn hắn cũng không biết là có người đang giúp đỡ.
Trong sương mù, bọn hắn sao có thể cảm nhận được có người gia nhập.
Chỉ là cảm thấy xúc tu trở nên yếu đi.
"Mọi người giữ vững tinh thần đến, công kích trở nên yếu đi rồi."
"Chỉ cần qua được đoạn này, liền có thể đi ra, chịu đựng."
Những người khác hét lớn một tiếng, bắt đầu toàn lực bùng nổ.
Chỉ là người cổ vũ lòng người kia lại nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Dường như là muốn để người khác giúp hắn ngăn cảm xúc tu.
Giang Hạo cảm thấy, bên trong có thể "Thấy" có tám chín người đang chạy trốn. Chỉ có kẻ ngốc mới đứng ở phía trước.
Mà Giang Hạo chính "Kẻ ngốc" này.
Vì để không bị chú ý, hắn chỉ có thể rút lui theo phần lớn.
Nhưng cho dù có sự gia nhập của hắn, vẫn phải chết không ít người.
Người có thể cứu hắn thật ra đều cứu được, chủ yếu là đám người này không quá lanh lợi, cứu được cũng không đến mức mang đến phiền toái cho hắn.
---
Bên ngoài Hải Vụ Động.
Không ngừng có cường giả tiến vào, kém nhất đều là Nguyên Thần.
Đám người Trịnh Thập Cửu đứng ở ngoài rìa, nhìn vào bên trong.
Dưới sự cố gắng của A Tra, bọn hắn đã ra ngoài.
Nhưng mà mãi không thấy Giang Hạo đi ra.
Mặc dù mấy lần tìm sư huynh sư tỷ, nhưng sự trợ giúp của bọn họ đều đi vào liền không có trở ra.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đầu trọc Kim Đan cúi đầu, trải qua lần này, khiến cho hắn đột nhiên hiểu rõ một chuyện.
Trên đời này vẫn có người tốt.
Hoặc có thể nói, hắn lần đầu cảm nhận được ánh sáng của nhân tính, ánh sáng này bắt nguồn từ Giang Hạo. Không chỉ liều mình cứu giúp ở trong nguy hiểm, còn cưỡng chế cứu hắn lúc hắn muốn chịu chết.
Trong những năm tu luyện, hắn gặp rất nhiều người, mỗi người hắn thấy đều tràn đầy hắc ám.
Từ khi tu luyện, hắn thừa nhận cực khổ và hắc ám, tất cả đều đang nói cho hắn biết, lòng người rất đáng sợ. Trên đời này không có ai sẽ cứu hắn, chỉ có tự cứu.
Nhưng mà Giang Hạo đã lật đổ nhận biết trong lòng hắn.
Một số người ở đây cảm thấy cực kỳ phức tạp, thế nhưng phần lớn chính là vui mừng.
Bọn hắn không quan tâm quá nhiều đến việc quản sự chết hay không, nhiều lắm là cảm khái một chút.
Dù sao, mình còn sống.
Những người khác chết cũng đã chết.
Lúc này, mấy người Trịnh Thập Cửu thấy có người chạy ra.
Dường như vừa thoát khỏi vòng vây ở bên trong.
Không bao lâu sau, hắn liền bị người Thiên m Tông mang đi tra hỏi.
"Ta tới để cầu viện, người của chúng ta đều đi ra từ bên trong, nhưng thời khắc cuối cùng lại bị yêu thú ngăn chặn, hi vọng tông môn có thể trợ giúp."
Mỗi một người đi ra đại khái đều là lí do thoái thác này.
Người của tông môn cũng đã tiến vào.
Bên trong, Giang Hạo vốn đang suy nghĩ nên rời đi như thế nào, hiện tại đi ra ngoài quá bắt mắt.
Đột nhiên, hắn cảm thấy có người tới.
Rất mạnh.
Oanh!
Công kích mạnh mẽ, đánh tan sương mù.
Mọi người vui mừng, trợ giúp của tông môn tới.
Giang Hạo cũng nhẹ nhàng thở ra, sau đó cùng đám người rút lui.
Lần này, không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người lui ra ngoài.
Trịnh Thập Cửu cũng phát hiện ra hắn.
Sau khi chào hỏi với người của cứ điểm, hắn liền rời đi.
Hải Vụ Động không thể ở lại lâu.
Nếu như người của Thiên m Tông và hải ngoại thắng thì còn tốt, một khi thua có thể sẽ lan đến bên ngoài.
Cho nên sau khi xác định không có việc gì, hắn liền định trở về.
Nói đến đây, đã lâu rồi không có trở về.
Cũng không biết trong nhà như thế nào rồi.
Đến Hải Vụ Động từ tháng một, bây giờ là đầu tháng bảy.
Năm tháng.
Mấy người Trịnh Thập Cửu và Tân Ngọc Nguyệt cũng rời đi cùng hắn.
Bốn người là một đội, cho nên hiện tại cùng nhau trở về để bàn giao nhiệm vụ.
Hải Vụ Động xuất hiện dị biến, đây không phải là chuyện mà mấy người có tu vi như bọn hắn có thể tham dự.
Sống sót ra ngoài đã tính là hoàn thành nhiệm vụ rồi.
"Nhiệm vụ lần này có chút vượt qua dự liệu." Lúc ngự kiếm, Tân Ngọc Nguyệt cảm khái nói.
"Vẫn là nhiệm vụ chiêu mộ đệ tử trước đó thoải mái hơn." Trịnh Thập Cửu mở quạt ra, cười nói.
"Đã nhiều năm như vậy, đệ tử mà các ngươi mang về như thế nào rồi?" Nhạc Du tò mò hỏi.
Tân Ngọc Nguyệt xấu hổ cười một tiếng:
"Ta thì không có gì ngoài ý muốn, đều là đệ tử bình thường."
Trịnh Thập Cửu chỉ bất đắc dĩ thở dài, không có mở miệng.
Chắc là cũng như Tân Ngọc Nguyệt.
"Ta mang về bốn người, người trổ hết tài năng chỉ có người lúc trước thiên phú không đủ." Nhạc Du có chút cảm khái nói.
"Ta cho là hắn không kiên trì được bao lâu, lại không nghĩ rằng nghị lực hắn kinh người như thế, tâm như sắt thép. Là người thích hợp với Hoành Lưu Bộc chúng ta nhất."
Sau đó, bọn hắn nhìn về phía Giang Hạo, tò mò không biết người hắn về sẽ như thế nào.
Người kia nhớ lại một lúc mới nói:
"Ta mang về ba người, một người gả cho chân truyền, một người thành chân truyền, người còn lại vẫn là Luyện Khí tầng một.”
Những người khác: "…"
Mỗi một người đều là truyền kỳ.
Hai người trước thì không nói, người cuối cùng đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Đã qua bao nhiêu năm rồi, vẫn là Luyện Khí tầng một.
"Ta nhớ hình như đồng hương của Luyện Khí tầng một này đều đã Trúc Cơ rồi thì phải?" Trịnh Thập Cửu nói.
Mấy người thổn thức, sau đó vừa đi vừa nói chuyện phiếm đến Chấp Pháp Phong.
Sau khi bàn giao nhiệm vụ, bốn người liền rời đi.
Trên đường đi, Giang Hạo gặp Liễu Tinh Thần.
Vừa về đến liền gặp được, luôn cảm thấy không có chuyện tốt.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận