Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 602: Trêu Đùa Đến Từ Nữ Ma Đầu

Chương 602: Trêu Đùa Đến Từ Nữ Ma Đầu
Chương 602: Trêu Đùa Đến Từ Nữ Ma Đầu
Giang Hạo suy tư một lát, cũng không thể nói ra được đáp án.
Lúc trước Hồng Vũ Diệp hình như không có nói trừng phạt cụ thể.
Lời thường xuyên nói nhất là lấy đi một thứ từ trên người hắn, nhưng mà sau khi mạo phạm hình như cũng không phải là loại trừng phạt này.
"Nói đi, ngươi không phải nói ghi nhớ mỗi một lời nói của ta sao?" Hồng Vũ Diệp lại cười nói.
Dường như đang mong đợi người trước mắt trả lời.
Giang Hạo cúi đầu yên lặng.
Hắn không biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể dùng yên lặng để đáp lại.
Lúc này, Hồng Vũ Diệp đột nhiên kêu: "Tới đây."
Giang Hạo kiên trì đi lên, mồ hôi lạnh đã thấm ướt phía sau lưng.
Hắn cũng không quá e ngại đối với trừng phạt, chỉ sợ quá trình này, bởi vì không thể biết được trừng phạt cụ thể, cũng không cách nào biết rõ hỉ nộ của người trước mắt. Như thế mới là dày vò nhất.
Lúc đi đến trước mặt Hồng Vũ Diệp, Giang Hạo thấy đối phương nâng ngón trỏ lên, đang chỉ về phía trán của hắn.
Giờ phút này, hắn dường như đã biết được kết quả của mình.
Thậm chí đã chuẩn bị xong tâm lý.
Như thế cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn việc bảo hắn nói ra trừng phạt.
Đông ~
Cảm xúc mát lạnh xuất hiện ở trên trán, Giang Hạo thậm chí còn chuẩn bị trước cho việc bị bay ngược.
Hắn còn cắn răng thít chặt phía sau lưng, phòng ngừa việc đau đớn quá mức.
Bất kỳ tu vi gì đều không có chút tác dụng nào ở chỗ của Hồng Vũ Diệp, cho nên hắn căn bản không cần vận chuyển tu vi.
Lúc này thân thể của hắn vô thức nghiêng về sau.
"Ngươi đang làm gì thế?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên lên tiếng.
Ngón tay của nàng đã thu về.
Giang Hạo nhìn lại phía trước, chỉ thấy nữ tử trước mắt giống như cười mà không phải cười mà nhìn chằm chằm hắn.
Trong đôi mắt mang theo một chút trêu tức.
Giống như đang nhìn thứ gì đó rất buồn cười.
Giang Hạo: "…"
Vẫn luôn không bị đánh bay, trong lòng hắn có chút lo lắng.
"Tụ hội kết thúc?" Hồng Vũ Diệp thu tay lại, cũng không hỏi thêm gì nữa mà là đổi vấn đề.
"Đúng, đã kết thúc." Giang Hạo gật đầu trả lời.
"Nói một chút đi." Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên, nói.
Giang Hạo bắt đầu nói lại mọi chuyện.
Chỉ là Hồng Vũ Diệp chẳng có chút hứng thú gì về nhiệm vụ liên quan tới Đan Nguyên tiền bối.
Nhưng phía sau lại có chút hứng thú về Đốt Tiên.
"Tiền bối biết Đốt Tiên?" Giang Hạo lập tức hỏi.
"Ngươi muốn hắn chết sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
““Tinh" vẫn có không ít trợ giúp đối với chúng ta." Giang Hạo nói.
Đây chính là người Minh Nguyệt Tông, tin tức Đông Bộ đa số đến từ hắn, không có hắn ở đó, như vậy sẽ hoàn toàn mất đi tin tức về Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông.
Hắn đương nhiên thì không thể chết.
"Vậy thì bảo hắn đừng tới quá gần Đốt Tiên, nhất là không thể để cho Đốt Tiên dự trữ đủ lực lượng." Hồng Vũ Diệp ngừng lại một lúc mới nói tiếp:
"Nếu như hắn thử rất nhiều lần, có lẽ đã không còn kịp nữa rồi."
Trong lòng Giang Hạo kinh hãi, không kịp?
Nhưng mà Hồng Vũ Diệp không tiếp tục mở miệng, xem ra là càng tiếp xúc với Đốt Tiên thì sẽ càng rót lực lượng vào cho trận pháp.
Dần dần, sẽ có thể kích hoạt.
Đến lúc đó, vạn kiếp bất phục.
Giang Hạo chỉ có thể hi vọng "Tinh" không phải kẻ lỗ mãng.
Hồng Vũ Diệp đều không có hứng thú với mấy chuyện phía sau.
Lúc Giang Hạo nói chuyện, có hỏi một câu liên quan tới Nhân Hoàng: vũ khí của Nhân Hoàng là gì.
"Hiên Viên Kiếm." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói:
"Nhưng Hiên Viên Kiếm không ở Đông Bộ."
"Vậy thì ở đâu?" Giang Hạo vô thức hỏi.
Hồng Vũ Diệp hứng thú nói: "Ngươi muốn sao?"
"Cũng không muốn." Giang Hạo lắc đầu:
"Kiếm như này đương nhiên sẽ có chủ nhân của nó, vãn bối không cần, cũng không muốn nổi."
"Tại sao lại không được? Ngươi tuổi còn trẻ, ba mươi ba tuổi Kim Đan sơ kỳ, đã rất lợi hại rồi." Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
Giống như đang nói một chuyện vô cùng nghiêm chỉnh.
Giang Hạo cúi đầu, suy tư một lát mới mở miệng:
"Muốn đội vương miện thì nhất định phải chịu được sức nặng của nó. Chí của vãn bối không ở chỗ này."
"Muốn đội vương miện, nhất định chịu được sức nặng của nó?" Hồng Vũ Diệp lặp lại một câu, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.
Hồi lâu sau nàng mới nói: "Tương truyền, Nam Bộ là cố hương của Nhân Hoàng, hắn vẫn lưu lạc tại cố hương, bội kiếm của hắn và hắn vẫn luôn im hơi lặng tiếng."
Nam Bộ? Giang Hạo trong lúc nhất thời có thể hiểu được tâm tình của Quỷ Tiên Tử, tại sao lại là Nam Bộ.
Rốt cuộc là Nam Bộ địa linh nhân kiệt, hay là nhiều tai nạn?
Sau khi nói xong chuyện tụ hội, Giang Hạo mới bắt đầu nói về vấn đề của đội thuyền:
"Vãn bối phát hiện có không ít người có mục đích khá là giống nhau, giữa bọn hắn đều xảy ra xung đột trong âm thầm. Mà trong đó có người đang lợi dụng vãn bối, muốn mượn đao giết người. Phía sau chắc là sẽ có càng nhiều phiền toái tìm tới cửa, nếu như quấy nhiễu tiền bối, hi vọng tiền bối thông cảm. Đây là bố trí tính cách của Tiếu Tam Sinh, không cách nào tránh khỏi. Nhưng mà thân phận này cũng có thể mang đến không ít chỗ tốt, có thể mê hoặc những người khác, từ đó biết được càng nhiều chuyện hơn."
"Tính cách của Tiếu Tam Sinh?" Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo cười không nói.
Giang Hạo gật đầu nói phải, vô cùng chắc chắn.
Nếu như là chính hắn, đương nhiên sẽ không xảy ra xung đột cùng những người này.
Sẽ an tĩnh chờ đợi cập bến đảo Loạn Thạch.
---
Một bên khác trên thuyền.
Bảy tám người ngồi quanh một cái bàn, cầm đầu trong đó là một vị nam tử tóc trắng.
Hắn có dáng vẻ trung niên, mái đầu bạc trắng.
"Người của Khổ Ách Thiên Vương đã bị ta đẩy ra khỏi thuyền lớn, lần này Tiếu Tam Sinh xem như giúp chúng ta đại ân, nếu không ta cũng không biết nên động thủ như thế nào." Bạch Ưng mỉm cười nói.
Hắn vốn đang tìm cơ hội để động thủ với đám người Hỏa Chinh.
Trên boong thuyền, cũng là hắn cố ý hỏi thăm về bạn gái của Tiếu Tam Sinh, để cho Hỏa Chinh tiếp tục hỏi thăm.
Sau đó dẫn tới xung đột, rồi cùng động thủ lúc Tiếu Tam Sinh động thủ.
Triệt để đánh bay đám người Hỏa Chinh.
"Còn cập bờ hai lần nữa, bọn hắn còn có khả năng đi lên." Một vị phu nhân trong đó lên tiếng.
"Không ngại, phía sau muốn lên cũng không dễ dàng, hơn nữa có Tiếu Tam Sinh ở đây, chúng ta có thể lặp lại chiêu cũ." Đôi mắt Bạch Ưng khẽ động:
"Người này không kiêng nể gì cả, không chút tâm cơ nào, đúng lúc để cho chúng ta sử dụng. Lúc hắn ra tay sẽ dọn sạch chướng ngại cho chúng ta, có thể nói một công đôi việc. Hắn mà biết được chắc sẽ còn muốn cảm ơn chúng ta. Nếu không thì với tu vi của hắn, muốn quét ngang tất cả mọi người trên chiếc thuyền này tuyệt đối là chuyện không thể."
"Nếu như bị hắn phát hiện thì sao?" Đột nhiên có người hỏi.
"Phát hiện?" Bạch Ưng lắc đầu nói: "Dùng thực lực của hắn chắc là không thể phát hiện ra, dù hắn có phát hiện ra thì đã sao? Hắn muốn đối địch với chúng ta sao? Phản Hư sơ kỳ không đủ mang đến uy hiếp cho chúng ta, đến lúc đó hắn chỉ có thể ăn thiệt ngầm, tiếp tục trở thành đao của chúng ta. Làm như thế, danh vọng của hắn sẽ có thể lớn mạnh hơn, cần gì phải liều sống liều chết với chúng ta?"
"Vậy người phía sau chiếc thuyền này thì sao?" Phu nhân hỏi.
"Có quan hệ gì với chúng ta?" Bạch Ưng híp mắt lại:
"Người động thủ là Tiếu Tam Sinh của Vạn Vật Chung Yên, có liên quan gì đến Đại Thiên Thần Tông chúng ta?"
Mọi người gật đầu, nói như vậy thì Tiếu Tam Sinh thật sự chính là phúc tinh của bọn hắn.
"Có phiền phức, đó là làm thế nào để khiến Tiếu Tam Sinh xảy ra xung đột cùng những người khác?" Một vị trẻ tuổi hỏi.
"Tiếu Tam Sinh dương như rất có hứng thú đối với hai người bình thường kia, có lẽ có khả năng nhờ vào đó để khiêu khích." Một thiếu nữ lên tiếng.
"Hiệu quả của người bình thường có hạn, trọng điểm là hắn có bạn gái, nữ tử này hình như vô cùng quan trọng đối với hắn. Chỉ cần truyền chút tin nhảm ra ngoài là được, nói trên người nàng có giấu trọng bảo, hoặc là nói bản thân nàng chính là lô đỉnh tuyệt thế, chắc chắn sẽ có người đi dò xét." Bạch Ưng cười nói.
Giống như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Những người khác cũng là đồng ý, kể từ đó, người cạnh tranh sẽ nhiều thêm một chút.
Nhiệm vụ của bọn hắn cũng có thể hoàn thành tốt hơn.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận