Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 148: Dùng Thực Lực Tuyệt Đối Nghiền Ép

Chương 148: Dùng Thực Lực Tuyệt Đối Nghiền Ép
Bạch Quỳnh lập tức sững sờ tại tại chỗ.
Từ lúc đối phương xuất hiện cho đến lúc dừng tay, chẳng qua chỉ là một hai cái hô hấp.
Kim Đan hậu kỳ đánh nhau với nàng lâu như vậy, cứ hời hợt bị giết như vậy.
Không có chút gợn sóng nào.
Duy nhất có, chính là sự giãy dụa và hoảng sợ của người kia.
Mà thấy rõ là Giang Hạo, Bạch Quỳnh có chút khó có thể tin nổi.
Tu vi của người này rốt cuộc là bực nào?
Lúc này Phương Kim và Lam Cẩn đều dừng chiến đấu.
Bọn hắn lui trở về, đối với việc Giang Hạo đến, đều có chút ngoài ý muốn.
Tại sao lại tới ở thời điểm này?
Nguyên Thần đã xuất hiện, không còn kịp nữa rồi.
"Lúc này mới ra ngoài, ngươi đang chờ ta sao?" Bản thể của Tả Lam đứng ở dưới ánh trăng, trên người phát ra lực lượng cường đại.
Nguyên Thần.
Giang Hạo nhìn đối phương, trong lòng thở dài.
Hắn không muốn động thủ cùng Nguyên Thần, mặc dù đối phương không phải là Nguyên Thần chân chính.
Nhưng thực lực bản thân đã vượt ra khỏi Kim Đan.
Đây chính là kẻ địch có thực lực mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Hắn không có có lòng tin.
Nhưng Hồng Vũ Diệp không động thủ, vậy cũng chỉ có thể kiên trì.
Hắn không biết nếu mình chiến bại thì Hồng Vũ Diệp có ra tay hay không, cho nên chỉ có thể dựa vào làm việc để sống sót.
"Ta tới vì Thạch Bản." Giang Hạo nhìn Tả Lam, nói.
Dáng vẻ của Tả Lam tầm hai mươi bảy hai mươi tám, sắc mặt trắng bệch, ngũ quan lập thể ngay ngắn.
Thân thể cao lớn, có khí huyết mạnh mẽ phun trào.
"Kim Đan viên mãn?" Tả Lam nhìn Giang Hạo, châm chọc nói:
"Ngươi lấy cái gì để đoạt Thạch Bản trong tay của ta đây? Vừa vặn, ta cũng muốn mang ngươi về. Ngươi xuất hiện cắt ngang kế hoạch của chúng ta, hơn nữa thủ đoạn của ngươi có chút kỳ lạ. Người sau lưng chúng ta cũng muốn đạt được chút gì đó từ chỗ của ngươi. Ngươi đang tìm ta, thật ra ta cũng đang tìm ngươi."
Lại bị để mắt tới, Giang Hạo thở dài trong lòng, dò hỏi:
"Người sau lưng ngươi là ai?"
"Ngươi đi gặp một lần chẳng phải là sẽ biết hay sao?" Tả Lam nhìn Giang Hạo, khinh mạn nói:
"Vận may của ngươi thật tốt, thật ra ta rất muốn giết ngươi. Nhưng mà ta cũng chỉ lưu ngươi một cái mạng mà thôi."
Giang Hạo yên lặng nghe, thật ra hắn muốn đánh lén, thế nhưng phân thân của Tả Lam đang ở xung quanh hắn.
Không có không gian để đánh lén.
Bây giờ chỉ có thể đối kháng chính diện.
Bây giờ hắn cũng không vội chuyện đối phương có muốn mở miệng hay không.
Thắng, quyền chủ động sẽ ở trong tay.
Thua, hỏi ra cái gì, đều không có chút ý nghĩa nào.
"Động thủ." Tả Lam không động thủ, nhưng hắn lại nhìn chằm chằm vào đám người Phương Kim, tiếp tục nói:
"Ta hiện tại không có hứng thú đối với người của Minh Nguyệt Tông các ngươi, cho nên các ngươi có thể dẫn người rời đi."
"Ai tin loại lời này thì tin, ta đây thì không." Phương Kim chưa từng lưỡng lự, dự định ra tay.
Hai người Bạch Quỳnh cũng dự định động thủ.
Lúc này còn một Kim Đan viên mãn, hai Kim Đan sơ kỳ cùng vây công Giang Hạo.
Phương Kim vung trường kiếm lên.
Bạch Quỳnh cố gắng mở Lôi Đình Đại Trận lần nữa.
Lam Cẩn cắn răng, không có dự định gây trở ngại.
Nhưng mà, ngay vào lúc bọn hắn muốn động thủ, một ánh đao đột nhiên xẹt qua trước mắt.
Thiên Đao thức thứ ba, Lưu Tinh.
Oanh!
Ánh đao như ánh trăng, thân như sao băng.
Giang Hạo chớp mắt đã đi đến trước mặt Kim Đan viên mãn, chém một đao qua, sao băng rơi xuống.
Phốc!
Kim Đan viên mãn bị một đao chém giết, mà đạo ánh sáng này cũng không dừng lại, lại xuất hiện ở trước mặt Kim đan sơ kỳ.
Bóng đao xẹt qua như sao băng.
Chỉ chớp động hai lần, hai Kim Đan sơ kỳ đã bị chém giết trong nháy mắt.
Thức thứ ba của Thiên Đao chính là sự kết hợp thân pháp và đao pháp.
Dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt kẻ địch, sau khi chém giết liền đi đến bên cạnh một người khác.
Một đao này có thể trảm bảy người liên tiếp.
Chẳng qua là khi chém tới người thứ tư, Giang Hạo vận chuyển toàn lực Hồng Mông Tâm Kinh.
Hắn đi tới trước mặt Tả Lam Nguyên Thần.
"Tàng Linh Trọng Hiện."
Lực lượng Kim Đan viên mãn xuất hiện từ trong thân thể của Giang Hạo.
Gia trì thức thứ ba của Thiên Đao.
Ngay tại lúc đó, tử khí hiện ra, lan khắp toàn thân, cũng bao trùm đao trong tay của hắn.
Chém!
Giang Hạo vận dụng lực lượng mạnh nhất của hắn, chém ra một đao.
Bởi vì sao băng quá nhanh, lúc Giang Hạo đi tới trước mặt Tả Lam, Tả Lam cũng vừa mới phản ứng lại.
Đối mặt với một đao hoàn toàn vượt qua Kim Đan này, hắn không dám khinh thường, lập tức dùng pháp bảo phòng ngự.
Oanh!
Răng rắc!
Ầm!
Tử khí quét ngang, một đao nghiền nát pháp bảo phòng ngự, trảm vào cánh tay trái của hắn.
Phịch một tiếng, Tả Lam bị đánh bay ra ngoài.
Máu tươi không ngừng tràn ra từ cánh tay.
Hắn bị một đao của Kim Đan viên mãn đánh cho trọng thương.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Từ lúc Giang Hạo xuất đao cho đến lúc Tả Lam bị thương chẳng qua chỉ trong một hô hấp.
Quá nhanh, nhanh đến mức bọn hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này, Giang Hạo cũng không dừng lại, sau khi hắn đánh bay Tả Cương thì rơi xuống bên cạnh phân thân của Tả Lam.
Không hề do dự, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay của hắn, tử khí bao trùm theo, sau đó nhất kích mà xuống.
Oanh một tiếng!
Phân thân của Tả Lam thậm chí còn không kịp phản ứng, đã bị Giang Hạo phá vỡ đầu, tiện tay đánh giết.
Tử khí bắt đầu lan tràn khắp bốn phía, Giang Hạo bước ra một bước, xuất thủ lần nữa.
Trảm Nguyệt.
Ánh trăng hiện ra.
Lần này Tả Lam bắt đầu phản kích, hắn cầm Bát Diện Kiếm tới đối kháng.
"Ngươi không phải Kim Đan? Không, ngươi chính là Kim Đan. Ta không tin một Kim Đan viên mãn như ngươi lại là đối thủ của ta."
m vang!
Trong lúc nhất thời, lực lượng phát ra, đao quang kiếm ảnh.
Toàn thân Giang Hạo bị tử khí bao trùm, dùng lực lượng cường thế trấn áp đối phương.
Một đao Trảm Nguyệt bức lui đối phương, chợt khởi động thức thứ hai của Thiên Đao, Trấn Sơn.
Phịch một tiếng, công trình và cây cối xung quanh hóa thành đá vụn và mảnh gỗ vụn chỉ trong nháy mắt. Tả Lam bị Trấn Sơn đánh trọng thương, trọng kiếm trảm về phía Giang Hạo.
Thiên Đao thức thứ ba, Lưu Tinh.
Giờ khắc này, Giang Hạo hóa thành sao băng tan biến tại chỗ, hắn tới trước mặt Tả Lam, chém ra một đao, Bát Diện Kiếm bị chặt đứt ngay tại chỗ.
Sau đó, hắn lại biến mất lần nữa, lại xuất hiện ở phía sau lưng Tả Lam, đao thứ hai dùng thế lôi đình chém ngang cổ của Tả Lam.
Phốc!
Máu tươi chảy ngang.
Tả Lam ôm cổ, sợ hãi nói: "Làm sao có thể? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thân là Nguyên Thần, hắn lại Kim Đan bị nghiền ép.
Lúc này Lưu Tinh lóe lên, một thanh trường đao đâm vào ngực của hắn.
Đằng trước, đằng sau, mặt bên.
Mấy thanh đao đâm xuyên Tả Lam.
Chờ Lưu Tinh kết thúc, Tả Lam đã trọng thương quỳ xuống đất. Giang Hạo đứng ở trước mặt hắn, nâng bao cổ tay lên, khởi động Trấn Sơn.
Chém!
"Aaaa!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Máu tươi rơi khắp mặt đất, lúc này Tả Lam đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Thân thể của hắn giống như bị cắt vô số đao.
Thấy thế, Giang Hạo thu tử khí, chậm rãi thu đao.
Nhìn Bán Nguyệt đã tràn ngập vết nứt, hắn thở dài trong lòng.
Tổn thất ba ngàn linh thạch.
Lúc này thân thể của hắn cũng bởi vì quá tải mà tạm thời mất sức trong thời gian ngắn.
Chỉ là bởi vì có bí tịch Vô Danh nên mới không có biểu hiện ra ngoài.
Quả nhiên, đối đầu với Nguyên Thần quá miễn cưỡng.
Sau này không thể làm chuyện lỗ mãng như vậy.
Cũng may lần này còn không phải là Nguyên Thần thật sự, nếu không mình nhất định sẽ bị thương nặng.
Đương nhiên, lần này hắn vẫn còn giữ lại một con át chủ bài.
Đó chính là còn chưa rút Thái Sơ Thiên Đao ra.
"Bây giờ có thể trả lời vấn đề của ta được chưa?"
Giọng nói lạnh lùng của Giang Hạo vang lên.
Giờ khắc này, ba người Phương Kim mới bị kéo về hiện thực.
Lam tiên tử nhìn Giang Hạo đứng dưới ánh trăng với vẻ mặt hoảng sợ. Bóng lưng kia phảng phất là tồn tại khủng bố đứng trên vô số thi thể, khiến cho nàng theo bản năng mà trốn ra sau lưng sư huynh sư tỷ.
Đối phương bình tĩnh, lạnh lùng, đầy thủ đoạn, khiến cho lòng nàng sợ hãi.
Nhất là thực lực, đã phá vỡ nhận biết vốn có của nàng.
Nào có Kim Đan có thể giết Nguyên Thần chính diện như vậy…
Trong lúc nhất thời, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao sư huynh sư tỷ lại nói thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Nếu như mình lúc trước đắc tội người này, vậy… hậu quả đúng là khó mà lường được.
Nghĩ đến đây, nàng cũng có chút cảm thấy may mắn vì mình theo chân sư huynh sư tỷ ra ngoài.
Sự kinh hãi của Phương Kim và Bạch Quỳnh tuyệt không ít hơn Lam Cẩn.
Sự mạnh mẽ của Giang Hạo đúng là quá đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận