Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 618: Bởi Vì Chúng Ta Đều Là Người Xấu

Chương 618: Bởi Vì Chúng Ta Đều Là Người Xấu
Chương 618: Bởi Vì Chúng Ta Đều Là Người Xấu
Qua đỉnh núi Lâm Tẫn liền đến một cốc. Miệng cốc nhỏ, phảng phất như có ánh sáng, đi vào từ miệng cực hẹp, phải đi mấy chục bước, con đường mới mở rộng.
Đất đai bằng phẳng, nhà cửa ngay ngắn, có đồng ruộng phì nhiêu, sông ngòi xinh đẹp, cây mọc từng bãi.
"Nơi này là thế ngoại thiên địa?"
Thị nữ trẻ tuổi sau lưng Mịch Linh Nguyệt vô thức hỏi.
Giang Hạo cũng có chút kinh ngạc.
Nơi này là một thôn xóm bình thường, người làm ruộng đều là bách tính phổ thông.
Trên thân mặc dù đang chảy mồ hôi, nhưng gương mặt lại đầy nụ cười.
Dường như đang chờ đợi một mùa bội thu.
Thế nhưng không biết tại sao, hắn luôn cảm thấy có một chút kỳ quái. Nhưng mà dù quan sát như thế nào, những người này đều là người bình thường, sự vật xung quanh cũng không có gì đặc thù.
Giang Hạo tò mò, quay đầu nhìn về phía nữ tử bên cạnh. Chỉ thấy đối phương cau mày, có chút ghét bỏ.
Giang Hạo nhìn xung quanh như có điều suy nghĩ.
"Chỗ thế ngoại?" Bà lão đi ở phía trước, nói:
"Cũng đúng, nơi này bị giấu rất kỹ, mấy chục năm nay cũng chỉ có mấy người ngoài như chúng ta tiến vào."
"Tiền bối dường như biết vô cùng rõ ràng?" Mịch Linh Nguyệt mở miệng hỏi.
"Cũng không rõ, nhưng mà ta ít nhiều có thể hiểu rõ mục đích của các ngươi." Bà lão quay đầu nhìn về phía Mịch Linh Nguyệt và Giang Hạo, nói:
"Các ngươi là đến tìm Cung phu nhân đúng không?"
Cung phu nhân? Giang Hạo nhướng mày, nghĩ thầm không ngờ người khác lại sắp xếp sẵn mục đích cho mình.
Nhưng mà hắn cũng không thay đổi vẻ mặt.
Muốn nhìn xem Cung phu nhân này rốt cuộc là thần thánh phương nào, đáng để Mịch Linh Nguyệt tìm đến.
"Tiền bối cũng đến tìm Cung phu nhân?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Ai mà không muốn tin tức và truyền thừa trong tay Cung phu nhân chứ?" Bà lão cười khẽ một tiếng rồi nói:
"Nhưng mà không phải ai cũng có thể gặp được đối phương, các ngươi có cái gì khác biệt sao? Thiên phú kinh người hay là lai lịch kinh người?"
"Tiền bối thì sao?" Mịch Linh Nguyệt bình tĩnh hỏi.
Nàng không cần dựa vào những người khác, tại hải ngoại nàng có đủ thân phận.
Đoán Tạo Chi Thủ, đủ để khiến cho vô số người mở cửa sau cho nàng.
"Lúc chúng ta làm việc thường thích dùng tin tức để đổi tin tức." Bà lão cười nói.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, các nàng có thứ Cung phu nhân muốn biết.
Mịch Linh Nguyệt khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói:
"Nghe nói nơi này có người nhà của thành viên Vạn Vật Chung Yên, không biết là ở đâu?"
"Người thân?" Mịch Linh Nguyệt mở miệng trước:
"Đạo hữu muốn tìm người thân của người nào?"
Giang Hạo mỉm cười, không nói ra Thiên Thần đạo nhân.
"Cần vào trong thôn để hỏi thăm, nhưng mà bọn hắn tám phần sẽ không nói." Mịch Linh Nguyệt đáp.
Nàng đương nhiên không phải là cố ý muốn biết, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
"Nếu như ngươi muốn dùng người nhà của Vạn Vật Chung Yên để uy hiếp, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi, vô dụng thôi." Bà lão nhắc nhở.
"Tiền bối chắc chắn như vậy?" Giang Hạo rất là tò mò.
"Ngươi thử một chút thì biết." Bã lão thần bí nói.
Giang Hạo yên lặng một lát.
"Các ngươi là vì bí mật trên người Cung phu nhân hay là vì truyền thừa?" Thiếu nữ bên cạnh bà lão tò mò hỏi.
"Đều không phải." Mịch Linh Nguyệt lắc đầu, sau đó nói:
"Ta chỉ muốn hỏi nàng một số việc."
"Đạo hữu đâu?" Thiếu nữ hỏi Giang Hạo.
"Cung phu nhân là ai?" Giang Hạo cười hỏi.
Câu hỏi đột nhiên này khiến cho người khác đều sững sờ.
Nhất là bà lão, cảm giác có chút mất mặt.
Nàng cảm thấy thanh niên trước mắt này đang cố ý trêu chọc nàng.
"Cung phu nhân từng là Tam tiên sinh của Thiên Hạ Lâu, từ thực lực đến phong thái đều trác tuyệt, lúc trước từng đoạt vị trí Thập Nhị Thiên Vương, chỉ là bị thua.
Thế nhưng nàng thất bại cũng không phải là do thực lực không đủ, mà là vùng biển không có chọn nàng. Sau này nghe nói nàng nhìn trộm được bí mật chỗ sâu vùng biển, còn lấy được một bảo vật từ trong đó, sau đó nàng liền hoàn toàn biến mất." Kinh Phong Vân giải thích.
Hắn cảm thấy Giang Hạo có lẽ thật sự không biết Cung phu nhân là ai.
Dù sao ngay cả người Thiên Hạ Lâu hắn đều không biết, không thể hi vọng hắn biết được tiên sinh trong đó.
Giang Hạo gật đầu, bí mật đáy biển và bảo vật.
Đúng là không đáng để hắn tốn thời gian truy đến cùng. Sau đó, hắn để Kinh Phong Vân dẫn hắn đi tìm người phụ trách thôn.
Mà thấy Giang Hạo rời đi, bà lão nhướng mày:
"Tiểu tử sinh sau này đúng là không khách khí một chút nào."
"Tiền bối không cần tức giận, tuổi trẻ nóng tính là bình thường." Thiếu nữ cười nói.
Bà lão hừ lạnh một tiếng: "Hi vọng hắn có thể đi ra thôn Thất Nhật, tìm thân thích của người ta ở nơi này, thật sự đúng là tuổi trẻ khinh cuồng."
Mịch Linh Nguyệt nhíu mày, nàng có chút hiểu rõ về thôn Thất Nhật, nhưng rõ ràng là không bằng vị trước mắt này.
Mở miệng hỏi thăm một chút, cũng không thể đạt được đáp án.
"Nếu như ngươi cũng muốn gặp Cung phu nhân, vậy chúng ta liền đi gặp một chút đi." Bà lão nói.
Trong chốc lát.
Các nàng đi tới một khoảng sân nhỏ, nơi này hoa đào đua nở. Trong viện có một vị phu nhân đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh, dường như đang đợi người nào đó.
Mà thấy cảnh này, bà lão cau mày, có chút không hiểu.
"Tiền bối, sao thế?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Không thích hợp." Lông mày trên mặt bà lão gần như xoắn lại một chỗ.
"Lạ ở chỗ nào?"
"Người."
"Người?"
"Đúng vậy, trước đây Cung phu nhân đều ở trong gian phòng của mình, có gặp người hay không hoàn toàn dựa vào tâm trạng của nàng, nhưng hôm nay nàng xuất hiện ở sân nhỏ, nói rõ nàng có người muốn gặp."
"Muốn gặp người? Là người tiến vào sao?" Mịch Linh Nguyệt lập tức hỏi.
"Khó mà nói được, cũng có thể là nàng nghĩ đến cái gì đó, hi vọng người kia có thể tới." Bã lão lắc đầu.
Mặc dù ngoài ý muốn, thế nhưng tình huống có lẽ tốt hơn dự đoán, phải xem tiếp theo có thể câu thông thuận lợi hay không.
---
"Các ngươi muốn tìm người?"
Trong thôn, một vị lão giả cảnh giác nhìn xem đúng vậy Giang Hạo.
"Đúng, chúng ta là bà con xa của Thiên Thần đạo nhân, nghe nói hắn có đứa bé tại đây, cho nên muốn hỏi một chút hắn ở đâu." Giang Hạo cười nói.
Nhưng mà đối phương vô cùng cảnh giác, không chịu lộ ra, thậm chí còn muốn đuổi người. Thấy thế, Giang Hạo chỉ có thể dùng tinh thần dẫn dắt mê hoặc đối phương.
Sau đó khiến hắn nói ra đáp án mà mình muốn tại lúc hắn thất thần.
Hòa bình đạt thành mục đích, tỉnh lại không thể trao đổi, cũng chẳng có gì là không tốt cả.
Nếu không, sự cố chấp của đối phương có thể khiến cho Hồng Vũ Diệp không vừa lòng, đây chính là mối nguy sinh tử.
Phía đông thôn.
Sau khi Giang Hạo biết tin tức, liền cất bước hướng đến bên kia. Không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, hắn nhìn thấy một bé trai trong một sân nhỏ đơn sơ.
Dáng vẻ tám, chín tuổi, nhìn con nhỏ hơn Tiểu Li không ít. Hắn đang cố gắng bổ củi, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
"Ngày thứ ba."
Ngày thứ ba? Giang Hạo nghi hoặc.
Nhưng mà hắn vẫn lên tiếng chào hỏi: "Tiểu gia hỏa, cha mẹ ngươi đâu?"
Lúc này, bé trai quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, có chút sợ người lạ.
Sau đó, lập tức thả đao bổ củi rồi chạy trở về phòng.
Phịch một tiếng, đóng cửa lại.
"Cha ta lập tức quay lại."
"Lập tức là lúc nào?" Giang Hạo xuất hiện ở trước cửa hỏi.
"Ngày thứ ba, phụ thân ta sẽ bảy trở về vào ngày thứ bảy." Trong phòng truyền đến giọng nói.
Giang Hạo chau mày, tò mò nói: "Cha ngươi rời đi vào ba ngày trước sao?"
"Ta sẽ không nói chuyện với ngươi, cha ta nói người lạ phần lớn đều là người xấu." Trong phòng truyền đến giọng nói quật cường của đứa nhỏ.
"Ta giúp ngươi chẻ củi, nếu như ngươi sợ hãi thì có thể tránh ở trong phòng. Nhưng mà mấy người chúng ta không có chỗ ở, có thể ở lại sân nhỏ của ngươi được không?" Giang Hạo suy tư một lúc lại nói:
"Chúng ta còn biết nấu cơm, ngươi muốn ăn không?"
"Không ăn, các ngươi không thể ở lại chỗ của ta." Bé trai lớn tiếng kêu lên.
"Thật đáng tiếc, phản đối vô hiệu, bởi vì chúng ta đều là người xấu." Giang Hạo cười ha hả, nói.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận