Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 898: Giao Chiến Bị Thương Vẫn Là Đệ Tử Bình Thường

Chương 898: Giao Chiến Bị Thương Vẫn Là Đệ Tử Bình Thường
Chương 898: Giao Chiến Bị Thương Vẫn Là Đệ Tử Bình Thường
Đi ra khỏi Huyết Trì, Giang Hạo cũng cảm thấy nơi này an ổn hơn.
Thiên Cực Ách Vận Châu cũng không có phản ứng gì, Huyết Trì cũng yên tĩnh trở lại. Phía sau có thể nhìn xem có thể gặp được Thượng Quan Thanh Tố hay không. Nếu không được thì sẽ đi tụ hợp với Trịnh sư huynh, sau đó chờ đợi chuyện này kết thúc. Không biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào.
Theo lý thuyết Thiên m Tông là sẽ không thua, dù sao dám thả người tiến đến, chắc là có chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ nửa đường xuất hiện biến số.
Giang Hạo nhìn vào chỗ sâu Ma Quật một cái, nơi đó vẫn là tinh thần đảo lưu, không biết phía dưới rốt cuộc là gì. Mặc kệ là tu vi gì, hắn cũng không có ý định tiến vào bên trong. Có đôi lúc vẫn nên rời xa chỗ này một chút, chỉ cần hơi không cẩn thận liền sẽ mang đến cho mình tai hoạ ngập đầu.
Rời khỏi Ma Quật, Giang Hạo phát hiện chiến đầu phía ngoài hinh như càng thêm khoa trương.
Trước đó còn nhìn không ra ai chiếm ưu thế, nhưng bây giờ hình như là Thiên m Tông chiếm ưu thế. Nhưng mà bên phía quặng mỏ vẫn là thế yếu. Những người này liền nhìn chuẩn quặng mỏ, muốn thu hoạch một chút chỗ tốt.
Hẳn là người Thiên Môn Tông, bọn hắn cũng nên thu hồi một vài thứ. Thánh Đạo biến mất ngạy tại Hải Vụ, chắc là không muốn tiếp tục tranh đoạt nữa.
Đợi ở gần quặng mỏ ba ngày, không có nhìn thấy Thượng Quan Thanh Tố, Giang Hạo liền rời đi, đi tìm mấy người Trịnh sư huynh tụ hợp.
Ngoại môn.
Sóng lực lượng chấn động mạnh mẽ khiến cho bọn người Trịnh Thập Cửu không ngừng tránh né. Dọc theo con đường này bọn hắn gặp không ít nguy hiểm, nếu không phải xung quanh thỉnh thoảng có phù văn và trận pháp thì bọn hắn căn bản không có khả năng bình an vô sự.
Trên người Lâm Mạch có rất nhiều vết thương, đều là trong mấy ngày nay.
Sau khi gặp phải chuyện lớn này, hắn phát hiện thực lực của mình không có ý nghĩa gì, tựa như trần ai.
Trái lại là Giang Hạo, đã dự đoán được nguy hiểm từ trước, sớm chuẩn bị đường lui, sớm dặn dò tất cả. Bày mưu nghĩ kế, chấp chưởng ở ngoài ngàn dặm. Nếu không phải do bọn hắn cản trở, đối phương cũng sẽ không mất tích.
Trong lúc nhất thời, Lâm Mạch chân chính cảm nhận được, mình chẳng là cái gì ở trước mặt đối phương cả. Kiêu ngạo và tự tin trước đó đều không chịu nổi một kích như vậy.
"Tiếp tục trốn tránh, lần tranh đấu này của tông môn quá mạnh, những người như chúng ta căn bản không thể đến gần." Trịnh Thập Cửu nói nghiêm túc.
Hắn rất sợ những người này làm loạn, Giang sư đệ giao người cho hắn, hắn cũng không muốn thiếu đi ai.
Mấy người gật đầu, không dám có chút ý kiến gì. Triệu Khuynh Tuyết có chút hoảng sợ, nàng chưa bao giờ thấy qua chuyện như vậy, hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của nàng.
Các sư huynh sư tỷ trong tông môn dường như cũng không rảnh quan tâm đến bên này.
Rống!
Lại có yêu thú xao động.
Mấy người liền vội vàng đứng lên, không còn dám nghỉ ngơi. Bởi vì bọn họ có thể sẽ trở thành con mồi yêu thú bất cứ lúc nào. Bọn hắn lúc này như là chim sợ cành cong, nghe được tiếng động liền không cách nào nghỉ ngơi.
Chỉ là rất nhanh, âm thanh yêu thú xao động biến mất, một bóng người đi tới từ đằng xa. Quạt xếp trong tay Trịnh Thập Cửu biến thành trường kiếm, nhìn chằm chằm nơi xa.
"Trịnh sư huynh, là ta." Giọng nói của Giang Hạo truyền tới.
Sau đó, thân ảnh hắn lấp lóe, đi tới phía trước đám người. Lúc này, Giang Hạo vẫn lạnh nhạt thong dong, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn bị lay động. Bốn người nhìn thấy người, không biết vì cái gì mà đều nhẹ nhàng thở ra, giống như mình đã an toàn. Bất tri bất giác, người này lại có thể mang đến cảm giác an toàn cho bọn họ.
"Vất vả cho sư huynh rồi." Giang Hạo khách khí nói.
"Không có."
Trịnh Thập Cửu lắc đầu: "Sư đệ trở về liền tốt."
"Mấy ngày nữa, chiến đấu chắc là sẽ dừng lại." Giang Hạo bình tĩnh nói.
Những người khác gật đầu, đương nhiên không có bất kỳ ý kiến gì.
Có Giang Hạo gia nhập, bọn hắn ứng đối yêu thú cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Chiến đấu trong tông môn càng thêm mãnh liệt. Cho đến bảy ngày sau, tất cả mới dần dần bình ổn lại, số lượng yêu thú trở nên ít đi.
Đầu tháng mười một.
Trận chiến đấu hoàn toàn lắng lại.
Giang Hạo nhẹ nhàng thở ra, mặc dù không biết tình huống cụ thể, nhưng mà tông môn chắc là không có đổi chủ.
Ba ngày sau.
Người Chấp Pháp Phong bắt đầu kiểm tra xung quanh, mấy người Giang Hạo đương nhiên cũng bị tìm tới.
Từ trong miệng của bọn hắn biết được, tông môn đã đánh lui cường địch, có thể khôi phục tuần tra.
Nhiệm vụ tuần tra lần này sẽ gian khổ hơn rất nhiều, không thể xuất hiện ngoài ý muốn. Giang Hạo biết, không thể tùy tiện tuần tra.
Sau đại chiến tông môn, bình thường đều có cá lọt lưới. Mấy người bọn họ đều không có vết thương lớn, cho nên có thể tiến vào nhiệm vụ.
Tất cả mọi người đáp lại loại nhiệm vụ này rất tốt, nhưng mà lúc thật sự gặp được cá lọt lưới cường đại thì vẫn phải mở một con mắt nhắm một con mắt. Nếu không sẽ dễ kéo bản thân mình vào trong.
Sau đó, mấy người Giang Hạo liền bắt đầu tuần tra, lần này là tuần tra quanh các mạch. Phạm vi vô cùng rộng, tóm lại một mực tuần tra, không có thời gian nghỉ ngơi.
Ngoại môn cũng bị không ít tổn thương, trước khi phát động đại chiến, một số đệ tử tông môn đều bị đẩy ra, cũng không có thương vong gì. Lúc này tất cả mọi người đang xử lý xung quanh, bắt đầu khôi phục công việc.
"Tổn hại lần này khoa trương hơn lúc trước nhiều." Giang Hạo im ắng tự nói.
Đi ngang qua vài chỗ, còn chứng kiến một số thi thể. Dù là thương vong ít đi, nhưng vẫn tồn tại thương vong. Người quá mức nhỏ yếu thì ở đâu cũng đều phải tiếp nhận nguy hiểm. Hơn nữa những người trên không trung sẽ không cúi đầu nhìn một chút, càng sẽ không vì loại chuyện này mà xuất hiện tâm tình chập chờn. Chuyện có thể làm chính là làm cho bản thân lớn mạnh, tránh né nguy hiểm. Như thế mới có thể sống sót thật tốt.
Sau đó, Giang Hạo tiếp tục tuần tra, nếu như gặp phải một số người bị thương, hắn sẽ hỗ trợ đưa tới khu vực an toàn. Tông môn sẽ có người tiếp quản.
Nội môn tốt hơn một chút, các mạch sẽ cứu trợ, nhưng mà ngoại môn liền khó khăn.
Chuyện Giang Hạo có thể làm chính là dùng một chút thuật Trị Liệu, có thể trị được từng nào hay từng nấy. Nhiều hơn nữa, hắn cũng bất lực.
Hắn cũng không lo lắng có người chú ý đến hắn, bởi vì hắn và Nguyện Huyết Đạo gần như có liên hệ mật thiết. Những chuyện này đều có thể quy nạp vào Nguyện Huyết Đạo.
Mấy người Lâm Mạch cũng cảm thấy như vậy. Trịnh Thập Cửu rũ mắt, cũng không suy nghĩ nhiều. Hắn chưa từng cho rằng Giang Hạo là Nguyện Huyết Đạo.
Chính là như này, hắn mới vô cùng tin tưởng người trước mắt. Người trước mắt nnày sẽ không chủ động hại người, hắn vô cùng có nguyên tắc. Chỉ cần không đắc tội hắn, chỉ cần không đối lập với hắn thì gần như sẽ không bị hắn mưu hại.
Giang Hạo tuần tra một vòng, cảm thấy người tổn thương cuối cùng trong trận chiến của tông môn vẫn là người có tu vi không đủ.
Ba ngày sau.
Giang Hạo tuần tra đến gần Đoạn Tình Nhai.
Hắn nhìn thấy mấy ngoại môn đang trò chuyện, hình như có chút cảm khái đối với trận chiến này. Trong đó có một vị tiên tử gật đầu lắng nghe, thường xuyên lộ ra vẻ kinh ngạc, là một người nghe vô cùng đúng chuẩn.
Lúc Giang Hạo đi ngang qua, cảm thấy nên hỏi thăm những người này một chút. Chờ hỏi tới vị tiên tử này, hắn dùng thần thông.
Giám định.
Một lát sau, Giang Hạo quay người rời đi. Kết quả giám định là… Thượng Quan Thanh Tố.
"Nàng thế mà ở lại trong tông môn, thật sự là gan lớn, nhưng mà đúng là một cơ hội tốt. Nhân lúc tông môn đại loại để lẻn vào, dễ dàng hơn trước đó rất nhiều.”
Trong lòng Giang Hạo có chút bội phục đối phương.
Theo giám định kết quả đó có thể thấy được, đối phương là vì Tiếu Tam Sinh mà đến. Không phải vì cái gì khác, chính là vì nguyền rủa Bách Dạ.
"Người đã tìm được, hiện tại nên làm thế nào đây."
Áp chế một chút rất dễ dàng, áp chế một người cũng dễ dàng. Nhưng mà muốn ba tháng áp chế một lần thì lại khác. Chuyện này quá phức tạp, giống như là muốn thành lập liên hệ với một tộc.
Có thể thử câu thông, nhưng mà cần bàn bạc kỹ hơn xem làm như thế nào.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận