Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1362: Vương Của Hải La Tới 2

Chương 1362: Vương Của Hải La Tới 2
"Vương của Hải La tới, cách lần trước đã qua bao lâu rồi?" Mịch Linh Nguyệt lên tiếng.
"Hải La đã rời đi rất lâu." Đề Đăng đạo nhân nói.
"Lần trước nghe nói hắn đã chạy ra khỏi hải vực, khả năng không bao lâu nữa sẽ trở lại." Mịch Linh Nguyệt cười nói.
"Vương của hắn ở chỗ này, hắn không nỡ rời đi." Trang Vu Chân cũng nói.
Lúc này Giang Hạo đi tới, thi lễ gặp mặt, sau đó cho mỗi người một quả bàn đào.
Tiểu Li không ở đây, bàn đào dư rất nhiều, lấy ra cho những người này một chút, số còn lại cơ bản đều là cho Trình Sầu.
"Lại có?" Mịch Linh Nguyệt có chút mừng rỡ.
"Sư đệ vất vả rồi." Đề Đăng đạo nhân nhận đào, cười nói:
"Sư đệ có cái gì muốn học không? Chúng ta có thể dạy."
"Đúng vậy, học cái gì đều được." Mịch Linh Nguyệt gật đầu theo:
"Tu vi chúng ta không được, nhưng học thức vẫn là có thể."
"Có thể học trồng trà không?" Giang Hạo cũng không có khách sáo.
Nghe vậy, mọi người sững sờ.
"Ngươi muốn uống trà?" Trang Vu Chân hỏi.
Giang Hạo gật đầu: "Khó sao?"
"Trồng trà thì không có gì, nhưng làm thành lá trà thì lại rất khó khăn, yêu cầu có chút hà khắc." Trang Vu Chân nói.
Giang Hạo gật đầu, nếu muốn lá trà có chất lượng tốt cần phương pháp đặc thù. Mặc dù có thể chia nhỏ ra để gia công, nhưng hiệu quả cũng không có tốt như vậy.
Có một số lá trà cần phong tồn, như vậy sẽ càng thơm hơn, hiệu quả càng tốt hơn.
"Ta có biết một chút, cũng không biết ngươi muốn trồng trà gì?" Trang Vu Chân hỏi.
"Tiền bối biết Sơ Dương Lộ không?" Giang Hạo hỏi.
Trang Vu Chân: "…"
Biết, nhưng lại không biết trồng.
Hơn nữa cũng không có hạt giống.
Mà những người khác thậm chí còn không biết Sơ Dương Lộ.
"Khoảng cách này với ngươi có chút lớn." Trang Vu Chân nói.
Trước đó chỉ là học một chút trận pháp, hiện tại liền biến thành lá trà chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
"Sơ Dương Lộ là cái gì?" Đề Đăng đạo nhân hỏi.
"Lá trà của Sơn Hải Kiếm Tông, mấy trăm năm đều không có bao nhiêu thành phẩm, đừng nói trồng, mua cũng mua không được." Thi Hải lão nhân nói.
"Tại sao lại muốn trồng cái này?" Mịch Linh Nguyệt tò mò hỏi.
Bởi vì đắt, Giang Hạo cũng không trả lời.
Đại thế vừa mới mở ra, lá trà này liền tăng tới một trăm hai mươi vạn, hiện tại càng không nói trước được rồi.
Phải biết Cửu Nguyệt Xuân năm vạn.
Thiên Thanh Hồng đều ba vạn băm.
Tốc độ tăng giá còn khoa trương hơn cả Cửu Nguyệt Xuân.
Lúc trước có quá ít thông tin, nếu không thì đã kiếm lời rồi.
Giang Hạo lúc này đi tới ba vị trí cuối cùng. Tông môn cũng không bảo là ưu tiên người nào, cho nên mình cứ chọn một người là đủ.
Lúc này, ba người cũng nhìn về phía Giang Hạo.
"Nguyên Thần viên mãn, ta lần đầu gặp người có tu vi thấp như vậy đó, ngươi là đến đưa cơm?" Lão giả già nua hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
"Không phải? Vậy tại sao ngươi lại đưa đồ cho những người kia?" Thiếu nữ hỏi.
"Còn có thể vì sao chứ? Hắn là đưa hoa quả, không phải đưa cơm." Du Thiên cười nhạo nói: "Cũng không thể là đến thẩm vấn chúng ta được chứ?"
Lúc này, đám người Trang Vu Chân vừa ăn bàn đào vừa an tĩnh quan sát.
Vương của Hải La đến quá ít, danh tiếng của hắn cũng dần dần bị người ta quên lãng…
Cũng may, bọn hắn đều không có quên, người mới tới nên không biết mà thôi.
Chỉ là, không biết đã cách bao nhiêu năm, Vương của Hải La có còn ở trên thần đàn nữa hay không.
"Thật ra, ta tới để thẩm vấn." Giang Hạo nói.
Hắn đúng là được mời tới đây để thẩm vấn.
Nghe vậy, đám người Du Thiên cười ha hả.
"Ngươi đến thẩm vấn? Xin hỏi, ngươi định dùng thủ đoạn gì? Động thủ đánh chúng ta? Hay là cùng chúng ta thảo luận làm thế nào để đột phá Luyện Thần?" Du Thiên cười nhạo: "Minh Nguyệt Tông đều không có cách nào khiến chúng ta mở miệng, ngươi thì có biện pháp nào?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, nói: "Các vị tiền bối sở dĩ không nói, có phải là bởi vì nói rồi liền không còn giá trị hay không?"
"Ngươi không cần nói cái gì mà có thể đảm bảo an toàn cho chúng ta, để chúng ta phối hợp đâu." Thiếu nữ Khương Tuyết một mặt khinh thường.
Loại thủ đoạn cấp thấp này nếu như có tác dụng với bọn hắn thì còn cần tới đây sao?
Minh Nguyệt Tông sao lại cần chờ nhiều năm như vậy.
Giang Hạo khẽ lắc đầu.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, giám định Du Thiên.
Hắn đã xác định được, những người này chính là Minh Nguyệt Tông đưa tới, là một phần của hợp tác. Nếu như không thể thẩm vấn được thì hợp tác liền kết thúc, hoặc là chờ đợi quá lâu mà không có kết quả thì hợp tác cũng sẽ kết thúc.
Hiện nay Thiên m Tông cần an ổn, không có Tiên Tông trợ giúp, nhất định không cách nào nghỉ ngơi lấy lại sức được. Hắn cũng không cách nào an tâm tu luyện.
Cho nên, ít nhiều cũng phải lấy ra được một chút thành quả.
Đáng tiếc Ngân Sa sư tỷ không cho hắn đủ nhiều tin tức, không biết thời hạn này là bao nhiêu.
Thần thông rất nhanh liền có phản hồi.
【 Du Thiên: đã từng là Thiếu Môn Chủ của Thiên Môn Tông, tu vi bị Vô Pháp Vô Thiên Tháp hấp thu còn lại Nguyên Thần sơ kỳ. Lúc còn trẻ du lịch thiên hạ, trùng hợp đi vào dưới Vọng Tiên Đài, phát hiện bia đá liên quan tới Nhân Hoàng, thậm chí gặp được một tòa cửa đá. Nhưng chỉ là một chút đó thôi, hắn đã cảm nhận được sự thay đổi của tu vi, tâm thần càng xuất hiện biến hóa, có lực lượng vô hình thủ hộ. Hắn suy đoán là lăng mộ Nhân Hoàng, vẫn luôn chôn ở trong lòng. Sau này, bị Đọa Tiên tộc mê hoặc đi trộm bảo vật của Minh Nguyệt Tông, bị Minh Nguyệt Tông bắt lại. Đọa Tiên tộc còn nói Minh Nguyệt Tông đã biết chuyện lăng mộ Nhân Hoàng, thật sự coi trọng đối phương, chính mình thì đào tẩu. Hắn cảm thấy chỉ cần không nói thì tuyệt đối sẽ không chết, sẽ có một ngày người của Thiên Môn Tông sẽ tìm được hắn. 】
Nhìn nội dung phản hồi, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Vọng Tiên Đài ở nơi nào?
"Tiểu tử Nguyên Thần, ngươi không cảm thấy bản thân căn bản không biết cái gì sao? Hắn sở dĩ mạnh miệng như vậy là vì hoàn toàn không có lời gì để nói, ta đánh cược dù ngươi có muốn giết hắn thì hắn cũng chỉ nói dối mà thôi." Lão giả mở miệng cười nói.
Giang Hạo khẽ gật đầu.
Du Thiên cười lạnh: "Thật sự có người thử loại biện pháp này, nhưng mà ngươi dám sao? Nơi này là Thiên m Tông? Thiên m Tông tính là thứ gì? Chúng ta là người Minh Nguyệt Tông đưa đến, ngươi thật sự dám giết sao?"
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối đương nhiên không dám."
"Cho nên, ngươi dự định thẩm vấn chúng ta?" Du Thiên cười ha ha một tiếng.
"Bọn hắn muốn biết chỗ mà tiền bối từng đi?" Giang Hạo hỏi.
Du Thiên khinh thường, không nói gì.
Giang Hạo nhìn qua đối phương, sau đó vẫy vẫy tay, nói: "Tiền bối tới gần một chút."
Trong nháy mắt nhìn thấy động tác này, mọi người sững sờ.
Đến rồi, đến rồi.
Ngoắc tay của Vương, đã bao nhiêu năm rồi không thấy.
Đại thế mở ra, những người này đều là Minh Nguyệt Tông đưa tới, Vương của Hải La có thể ngồi vững thần vị ở Nam Bộ hay không chính là xem hiện tại.
Những người này đều đến từ Minh Nguyệt Tông Đông Bộ, đó chính là Tiên Tông.
Nếu như đối phương cũng khuất phục thì có phải liền mang ý nghĩa Vương của Hải La đã không người nào có thể ngăn cản?
Hiện tại, bọn hắn cũng không hi vọng Vương của Hải La thất bại.
Bởi vì bọn hắn đã không còn gì để mắt, chỉ có thể hi vọng người khác cũng không chịu được. Bọn hắn cao ngạo cũng phải trở thành một phần tử nơi này, sau đó dùng kinh nghiệm phong phú làm tiền bối của những người kia.
"Tới gần?" Lông mày Du Thiên nhíu lại: "Ngươi định dùng phương pháp tinh thần ảnh hưởng tới ta?"
Giang Hạo lắc đầu: "Vãn bối chỉ là có chút lời chân thành muốn nói, có lẽ tiền bối nghe xong sẽ thay đổi tâm ý, phối hợp với vãn bối."
"Ha ha ha ha ~" Du Thiên cười ha hả.
Hắn ở Minh Nguyệt Tông nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua chuyện này buồn cười như vậy.
Nói vài lời chân thành liền có thể thay đổi tâm ý? Nếu là như này thì sao hắn lại bị đưa tới nơi này?
Nhưng mà, hắn vẫn là tới gần: "Vậy ta sẽ cảm nhận thành ý của ngươi một chút. Mặt khác, ta cho ngươi biết, dù cho nơi này đặc thù thì cũng không cách nào ảnh hưởng tới thần hồn của ta đâu."
Giang Hạo gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Sau đó, hắn nhẹ giọng nói ra ba chữ rồi lui lại về phía sau.
Chỉ thấy, đối phương vẫn duy trì nụ cười lạnh.
Giang Hạo có chút ngoài ý muốn, không có tác dụng?
Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy ánh mắt Du Thiên thay đổi, chỉ là trên mặt không có phản ứng ra ngoài.
Là nụ cười lạnh cứng đờ.
"Tiền bối cảm thấy lời nói của vãn bối đủ chân thành chưa? Có cần truyền cho các sư huynh sư tỷ trong tháp không?" Giang Hạo nhẹ giọng hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận