Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 135: Ba Loại Trạng Thái Dị Thường Của Bản Thân

Chương 135: Ba Loại Trạng Thái Dị Thường Của Bản Thân
Thạch Tân hơi nghi hoặc một chút.
Câu hỏi này của Giang Hạo có chút hơi dư thừa.
Dự định trùng kích Kim Đan?
Còn có tu chân giả không muốn trùng kích Kim Đan hay sao?
Theo suy nghĩ của bọn hắn, Kim Đan mới chân chính là đạp lên tiên lộ.
Nếu không phải vậy thì tại sao lại thường xuyên có người nói Kim Đan Đại đạo chứ?
Nhưng mà tấn thăng Kim Đan vô cùng khó khăn, có nhiều người cả đời đều không thể bước vào.
Thiên phú, tài nguyên, cố gắng, vận khí, thiếu một thứ cũng không được.
Có người đủ thiên phú, không có tài nguyên, không thể bái sư.
Bỏ qua cơ hội tốt.
Mà hắn mặc dù có cái công pháp không tệ, nhưng mà sư phụ chỉ có thể dạy dưới Kim Đan.
Không ai có khả năng dạy hắn tấn thăng Kim Đan.
Càng đừng nhắc đến là cần một chút đan dược.
Hắn cố gắng đến nay, thật ra đều là chuẩn bị vì một khắc này.
"Đạo hữu thật thích nói giỡn, tu tiên giả đương nhiên muốn có thành tựu Kim Đan rồi." Thạch Tân có chút cảm khái.
"Ngươi có linh thạch sao?" Giang Hạo hỏi thẳng vào vấn đề.
Chuyện này khiến cho Thạch Tân cảnh giác, sau đó bất đắc dĩ cười nói:
"Chỉ có một hai trăm thôi, nhiều hơn thì không có. Không phải thế thì lão phu sao đến mức ngồi ở chỗ này bày quầy bán hàng chứ?"
"Như vậy sao." Giang Hạo gật gật đầu.
Cảm thấy cũng đúng.
Một Trúc Cơ hậu kỳ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua Thiên Hoàn Đan.
Cho dù bản thân mình chế phù, đều cần kiếm rất lâu.
Nếu như chỉ là đơn thuần dựa vào tài nguyên của tông môn, dù tích lũy mười năm không tiêu thì cũng không đủ.
Sau khi Trúc Cơ, tài nguyên của hắn sẽ nhiều hơn.
Sơ kỳ đại khái là hai mươi linh thạch, trung kỳ ba mươi.
Một năm ba trăm sáu, mười năm ba ngàn sáu, hai mươi năm bảy ngàn hai.
Như này mới chỉ là miễn cưỡng.
Nếu như giá cả đi đến đỉnh phong thì cần ba mươi năm.
Đây vẫn là dưới tình huống không tiêu tốn.
Đừng nhắc đến những người khác, càng nói càng thêm khó khăn.
Đương nhiên, Giang Hạo cũng không hy vọng về tài nguyên của tông môn, cũng không phải hắn không thèm để ý đến những linh thạch này.
Mà là tài nguyên bị ngừng năm năm.
Bây giờ mới qua hơn hai năm.
Sau đó hắn ngồi ở bên quầy hàng, không nói thêm gì nữa, nếu đối phương mua không nổi thì không cần thiết phải nói thêm làm gì.
Cứ an tâm bày quầy bán hàng, lát nữa lại đi một chuyến đến các cửa hàng, nhìn xem có thể bán được Thiên Hoàn Đan hay không.
Mặc dù sẽ thua thiệt một chút, thế nhưng thuận tiện hơn nhiều so với việc trở lại Thiên Âm Tông.
Thấy Giang Hạo không nói thêm gì, chuyện này khiến cho Thạch Tân cảm giác có chút kinh ngạc.
Hắn nghĩ sâu xa một lát, vẫn có chỗ không hiểu.
Ngay từ đầu đối phương hỏi mình có dự định trùng kích Kim Đan hay không, tiếp theo lại hỏi có linh thạch hay không.
Sau khi mình trả lời không có thì cũng không nói gì nữa.
Hai chuyện này có quan hệ gì sao?
Nếu như mình trả lời có thì hắn sẽ tiếp tục hỏi cái gì đây? Trong lòng Thạch Tân có chút tò mò.
Thế nhưng hắn vô cùng hiểu rõ đạo lý tài không lộ ra ngoài.
Chờ một hồi, hắn thấy sát vách làm ăn khá khẩm, dường như đồ vật đang dần giảm bớt.
Chuyện này khiến hắn cảm thấy phiền não khó hiểu.
Có một loại cảm giác như đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ, muốn tấn thăng Kim Đan hay không thì có quan hệ gì với việc hắn có linh thạch hay không?
Hắn suy nghĩ rất lâu, đột nhiên linh quang lóe lên.
Muốn tấn thăng hay không, có linh thạch hay không.
Hắn có đồ liên quan đến việc tấn thăng Kim Đan muốn bán? Đang tìm có người mua được hay không?
Thế nhưng hắn lại lo lắng đây là bẫy rập.
Sau khi do dự một chút, hắn giữ vững bình tĩnh cho mình, nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi cảm giác có bao nhiêu linh thạch mới tính là có linh thạch đây?"
Nghe thấy câu hỏi, Giang Hạo nhìn về phía Thạch Tân bên cạnh, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Gần vạn đi."
Nghe vậy, vẻ mặt của Thạch Tân có chút tái nhợt.
Gần vạn?
Nếu như thật sự là bẫy rập, vậy đối phương thật sự là hiền hậu, chuyên lừa kẻ có tiền.
Hắn do dự một chút, sau khi xác định rõ đối phương là Trúc Cơ trung kỳ, thu dọn xong đồ vật rồi mới mở miệng:
"Có."
Hắn đã làm tốt chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Có?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Một Trúc Cơ hậu kỳ mà có nhiều linh thạch như vậy sao?
Sau khi quan sát mấy lần, xác định đối phương là Trúc Cơ hậu kỳ, hắn mới yên tâm một chút:
"Vậy có muốn đan dược không?"
Thạch Tân nói nghiêm túc:
"Là đan dược gì."
"Thiên Hoàn Đan." Giang Hạo đi thẳng vào vấn đề.
"Thiên Hoàn Đan?" Thạch Tân cả kinh nói:
"Là Thiên Hoàn Đan dùng để tấn thăng Kim Đan sao?"
Hắn tích lũy tiền mấy chục năm nay chính là vì một viên thuốc này.
Chuẩn bị mấy chục năm, vốn đang muốn bán một cái nhân tình thì mới có thể mua được Thiên Hoàn Đan.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới người này lại có người bán?
Sau khi Giang Hạo gật đầu, hắn chỉ về nơi hẻo lánh bên cạnh rồi nói:
"Có thể tới đằng sau nói chuyện không?"
Giang Hạo gật đầu, thu dọn đồ vật, sau đó hai người tới nơi hẻo lánh.
Thật ra Giang Hạo cũng không lo lắng gì, hôm qua không có đồ vật cần giám định, hắn đã giám định trạng thái bản thân.
Có ba loại trạng thái dị thường, thân trúng Thiên Tuyệt Cổ Độc, thần thông Không Minh Tịnh Tâm kéo dài bị hao tổn, bị lực lượng của Hồng Vũ Diệp bao trùm vặn vẹo tầm mắt của người khác.
Cho nên không chỉ là người khác thấy Hồng Vũ Diệp bình thường, nhìn hắn cũng hết sức bình thường, thậm chí có thể là quá bình thường.
Nhưng như này cũng tốt, sau này động thủ cũng không cần cố kỵ quá nhiều.
Chẳng qua là có đôi khi hắn cũng có chút tò mò bộ dạng của mình trong mắt người khác rốt cuộc là cái dạng gì.
Chẳng qua là thần thông bị hao tổn kéo dài, khiến cho hắn có chút để ý.
Đáng tiếc tạm thời không có cách nào.
Sau khi xác định xung quanh không có vấn đề, Thạch Tân mới nói:
"Có thể kiểm hàng không?"
"Được." Giang Hạo ném bình nhỏ qua.
Sự hào phóng của đối phương khiến cho Thạch Tân kinh ngạc, nhưng mà hắn cũng không có muốn làm cái gì, mà chỉ là mở bình ra ngửi một cái.
Hương đan nhè nhẹ, lại thấm vào ruột gan.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được linh khí sục sôi bên trong cơ thể.
Là thật, hơn nữa phẩm chất còn vô cùng cao.
Hắn đậy nắp bình lại, trong lúc nhất thời không nỡ trả nói lại:
"Đạo hữu muốn bán bao nhiêu?"
"Ngươi muốn ra bao nhiêu?" Giang Hạo hỏi lại.
"Ta có hơn bảy nghìn linh thạch, cộng thêm mấy thứ đồ lung tung, đại khái giá trị hơn một ngàn." Thạch Tân nhìn Giang Hạo, lưỡng lự rất lâu mới đưa ra giá cả:
"Tổng cộng đại khái là tám ngàn năm linh thạch."
"Tám ngàn năm?" Giọng điệu của Giang Hạo bình thản.
Nhưng trong lòng hơi kinh ngạc.
Nhiều hơn một ngàn rưỡi so với dự tính.
Kiếm lời một ngàn rưỡi.
Thạch Tân nghe giọng điệu của Giang Hạo, cảm thấy đối phương không hài lòng cho lắm, chợt mở miệng nói:
"Ta cũng biết là hơi ít một chút, nếu không đạo hữu chờ ta một lát, ta đi mượn một chút? Đại khái có thể gom góp đủ một vạn."
"Không cần đâu." Trong lúc đối phương khẩn trương và còn muốn mở miệng tăng giá, Giang Hạo cắt ngang hắn:
"Tám ngàn năm đi, sau đó trả lời ta một vài vấn đề là được."
Hắn không có chờ thêm nữa, đêm dài lắm mộng.
Tám ngàn năm mình đã kiếm lời rồi, không cần quá tham lam.
Cộng với hắn nhìn đối phương khá là thuận mắt, liền không cần thiết phải kéo dài.
"Thật sao?" Thạch Tân có chút khó có thể tin nổi, nhưng mà vẫn lập tức bắt đầu giao dịch.
Sau khi đưa linh thạch cùng với đủ loại đan dược Linh Kiếm cho Giang Hạo, hắn mới tiếp tục mở miệng:
"Đạo hữu muốn hỏi cái gì?"
Nhìn thấy Linh Kiếm và phù lục vừa mới bán đi lại trở về trên tay mình, Giang Hạo cũng là bùi ngùi không thôi.
Những vật này cộng lại giá trị 1200.
Linh thạch có bảy ngàn ba.
Hiện tại hắn đang có một vạn một ngàn bảy linh thạch.
Mua Thiên Thanh Hồng tốn một vạn, còn dư một ngàn bảy.
Lại bán mấy thứ đồ linh tinh này ra ngoài, đại khái có thể kiếm được hai ngàn, cộng lại bản thân mình vẫn là có hơn ba ngàn.
Vẫn tính là giàu có.
"Ngươi biết Tả Lam không?" Giang Hạo hỏi.
"Tả Lam?" Thạch Tân gật đầu, nói khẽ:
"Tả Lam ở ngay trong phiên chợ này, hắn muốn bán đồ tại ba chỗ. Một là bán đan dược vị trí đầu đường, hai là bán người có thiên phú ở giữa đường phố, ba là bán tình báo ở cuối phố. Ba chỗ này sẽ bắt đầu bán vào cùng một thời gian, không thể xác định đâu mới là Tả Lam thật. Hoặc là ba người đều là giả. Trước đó cũng có chuyện tương tự, nhưng mà lại bán từng cái, mọi người đều cảm thấy là thật…"
Nghe thấy tin này, Giang Hạo lập tức nghĩ đến Đại Thiên Tinh Thần Pháp.
Có lẽ ba cái này đều là phân thân.
Phân thân ở đây, nói rõ bản thể cũng không xa.
Chỉ là rất khó để tìm ra.
Trong lúc nhất thời, hắn có thể hiểu được tại sao Chấp Pháp Đường lúc trước tìm một Trúc Cơ thôi mà lại tốn thời gian dài như vậy.
Nhưng mà bán người có thiên phú, đó không phải là trẻ nhỏ sao?
Sau khi do dự một chút, hắn dự định đến chỗ thứ hai nhìn một chút.
Chỗ đó vừa vặn cách những lầu các kia không xa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận