Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1226: Toàn Bộ Nhờ Hai Vị Hiền Đệ 2

Chương 1226: Toàn Bộ Nhờ Hai Vị Hiền Đệ 2
Giang Hạo đi vào Linh Dược Viên, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, hắn liền nhận ra cái gì đó.
Là khí tức của Thánh Chủ.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy trong mi tâm của Diệu sư tỷ có một đạo ấn ký, đây là dấu hiệu Thánh Chủ muốn giáng lâm.
Rất yếu ớt, thậm chí Diệu sư tỷ cũng không phát hiện ra.
Kỳ quái, trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc.
Theo lý thuyết Thánh Chủ biết Diệu sư tỷ là người mà mình bảo bọc.
Làm sao lại đột nhiên giáng lâm?
Chẳng lẽ thực lực đã mạnh lên rất nhiều? Cũng có khả năng đó.
Đêm nay đi hỏi một chút là biết.
"Sư đệ." Gương mặt Diệu Thính Liên chứa đầy ý cười cười:
"Ta hiện tại đã biết làm thế nào để tìm đạo lữ thích hợp cho ngươi rồi."
Nàng nói xong liền đi ra ngoài.
Trong lòng Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc.
Đây là thế nào?
Thế mà lại không nói gì liền trực tiếp rời đi tìm người.
Nhưng mà, hắn chưa từng suy nghĩ nhiều, đêm nay muốn đi hỏi Thánh Chủ một chút.
Đúng lúc thần hồn của mình sắp tiêu hao hết. Mặt khác, đại trận Thiên Khuyết Long Huyết cần dung hợp đại thế Sơn Hải. Cũng cần không ít thần hồn Thánh Chủ.
Còn về máu rồng thì cần tìm Xích Long.
Đại trần lần này toàn bộ đều trông cậy vào hai hiền đệ.
Bên phía Xích Long cũng không sốt ruột, dù sao cũng cần đi Tây Bộ một chuyến đã. Chỉ khi lấy được linh thạch vụn vặt mà Cổ Kim Thiên lưu lại thì mới có thể đi qua đó. Tìm Xích Long cần hao phí linh thạch, đối phương không thèm để ý mặt mũi chút nào. Cũng đúng, nếu như cố kỵ mặt mũi, ai sẽ mỗi ngày đều trông coi Bích Vân Các.
Còn về Thánh Chủ, hắn đang dự định ngày nào đó sẽ qua xem một chút.
Nếu như đối phương đã tới, vậy thì đúng lúc.
Giang Hạo đợi tại Linh Dược Viên đến chạng vạng tối. Sau đó, Giang Hạo liền đi tới chỗ ở của Diệu sư tỷ và Mục Khởi sư huynh. Bọn họ vẫn còn chưa trở về. Hắn bày Sơn Hải Ấn ở xung quanh chỗ này trước.
Gần nửa đêm, hai người bọn họ mới trở về.
Sau đó, Giang Hạo cách không nhấn một ngón tay.
Ngay sau đó, Diệu Thính Liên đang nói chuyện với Mục Khởi lập tức sững sờ.
Trong mi tâm nở rộ ánh sáng. Ánh sáng quen thuộc này khiến cho hai người không khỏi giật mình.
Rất nhanh, lực lượng Thánh Chủ tới từ trong hư không. Một thân ảnh thư sinh cũng xuất hiện theo sau đó.
Thân hình Thánh Chủ nhanh chóng ngưng tụ, hắn nhìn xuống hai người phía dưới từ trên cao.
"Lui." Mục Khởi không dám chần chờ, mang theo Diệu Thính Liên lui lại.
Giang Hạo đi vào trong rừng cây, ngẩng đầu nhìn Thánh Chủ được kim quang bao trùm, cười nói: "Hiền đệ gần đây đúng là rất thanh nhàn."
"Gần đây mới học được một chút đồ vật, ngươi có muốn thử một chút hay không?" Giọng nói của Thánh Chủ truyền ra.
Giang Hạo nghĩ tới điều gì, gật đầu chân thành nói:
"Hiền đệ từng là người chiếu sáng một thời đại, thứ học được đương nhiên là cực kỳ ghê gớm rồi. Tu vi càng là đạt đến cảnh giới tiên nhân. Quả nhiên là cao minh a."
"Vậy ngươi có muốn cầu xin tha thứ hay không? Ta có thể cố gắng buông tha cho ngươi." Tiếng cười của Thánh Chủ truyền tới.
Khí tức trên người hắn cũng bắt đầu kéo lên theo, đạt đến Nhân Tiên trung kỳ. Không chỉ như thế, một cỗ đại thế Sơn Hải cũng bắn ra theo. Cùng lúc đó, đại thế có một loại khí tức chấn vỡ vạn vật.
Trấn áp vạn cổ.
"Lợi hại nha."
Giang Hạo lấy Thiên Đao ra, nhẹ giọng cười nói: "Đúng lúc vi huynh cũng học được một vài thứ, muốn thử một chút xem uy lực như thế nào."
Lúc này Diệu Thính Liên và Mục Khởi đang khẩn trương quan sát mọi thứ, không rõ Thánh Chủ vì sao lại tới.
Thật ra Giang Hạo cũng không hiểu. Nhưng mà hắn cũng không có hỏi.
Xem trước một chút thực lực Thánh Chủ như thế nào đã, gần đây hợp tác cùng Sơn Hải Kiếm Tông, khí thế mạnh hơn không ít. Xem ra xác thực là không tầm thường.
Sau đó, hai người bắt đầu động thủ.
Uy thế bộc phát.
Mới qua ba cái hô hấp, Thiên Đao đã gác ở trên cổ Thánh Chủ. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhất là Thánh Chủ, có chút khó có thể tin nổi: "Ngươi trung kỳ rồi?"
Giang Hạo gật đầu: "Nhờ phúc của hiền đệ, mặt khác đao vừa mới mở lưỡi đao, không cẩn thận cắt đứt cổ hiền đệ, quả thực là vi huynh sai. Kiếp sau… Được rồi, hôm nào ta lại đến nhà xin lỗi, hi vọng quà xin lỗi của hiền đệ có thể khiến cho vi huynh hài lòng."
Thánh Chủ: "..."
Ngươi xin lỗi hay là ta xin lỗi?
Không lâu sau, ý thức bên trong thần hồn Thánh Chủ tiêu tán, chỉ còn lại thần hồn, mang theo đại thế Sơn Hải, hơn nữa nhìn có vẻ càng không giống bình thường.
Có lẽ rất thích hợp dùng để trấn áp ba hạt châu.
Chỉ là, sau khi thu được thần hồn, hắn lại cảm thấy có chút quái dị. Mặc dù đã nhận được thần hồn, thế nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Không có tình cảm huynh đệ?
Cũng không phải.
Hay là do không có gặp gỡ hiền đệ?
Đây cũng là chuyện không có cách nào, hiện tại có thần hồn, xác thực là không cần thiết phải ra ngoài.
Tiếp tục ở lại Thiên m Tông để mạnh lên là chuyện cần thiết nhất.
Sau đó, Giang Hạo lắc đầu, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể tiếp tục làm chuyện của mình.
Chờ sau khi bận xong mọi chuyện lại đi tìm hiền đệ vậy.
Nghĩ đến đây, thân ảnh của hắn liền biến mất tại chỗ.

Trong sân.
Giang Hạo thu hồi thần hồn, tiếp tục bắt đầu học tập Huyền Hoàng Chú.
Lần này hắn không dùng chút bút mực nào, mà là trực tiếp dùng tử khí ngưng tụ văn tự ở trong hư không.
Từng nét bút chậm rãi vẽ ra phù văn huyền ảo
Xung quanh có gió nhẹ quét qua, giống như biến hóa theo những ký hiệu này.
Giang Hạo đã viết những thứ này vô số lần, nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không cách nào lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính của nó.
Chắc là còn chưa thuần thục.
Chờ đến lúc dung hợp cùng tâm thần sẽ có thể chân chính đi lĩnh ngộ lực lượng của Huyền Hoàng Chú.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Một tháng sau.
Giang Hạo mỗi lúc trời tối sẽ luyện tập Huyền Hoàng Chú trong sân.
Hắn vẫn không cách nào hoàn toàn viết ra chú pháp.
Hai tháng sau.
Trong sân, Giang Hạo đã hoàn toàn viết Huyền Hoàng Chú ở trên không trung. Nhưng cũng chỉ thế thôi, chỉ được mấy hơi thở liền biến mất.
Ba tháng sau.
Huyền Hoàng Chú viết ra duy trì được một nén nhang.
Bốn tháng sau.
Huyền Hoàng Chú viết ra duy trì được một canh giờ.
Năm tháng sau.
Huyền Hoàng Chú không còn biến mất nữa, Giang Hạo nhìn xem mà sững sờ.
Sáu tháng sau.
Huyền Hoàng Chú bắt đầu dần dần dung nhập vào trong thân thể Giang Hạo.
Bảy tháng sau.
Hơn phân nửa Huyền Hoàng Chú dung nhập vào trong thân thể.
Trong lúc nhất thời, Giang Hạo cảm giác thiên địa xuất hiện biến hóa, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên.
Tám tháng sau.
Huyền Hoàng Chú hoàn toàn dung nhập trong thân thể.
Thiên địa trong mắt hắn xuất hiện lắc lư.
Thần hồn bị hao tổn, không cách nào tiếp tục.
Chín tháng sau.
Tiêu hao một nửa thần hồn Thánh Chủ, Giang Hạo tiếp tục dung nhập Huyền Hoàng Chú, lĩnh hội chú thuật.
Mười tháng sau.
Giang Hạo duy trì thiên địa biến hóa, nhìn thấy màu sắc thiên địa tách ra. Một mặt màu vàng, một mặt màu đen.
Giờ khắc này, giữa thiên địa phảng phất như xuất hiện sự xen lẫn vô tận, mà tất cả xen lẫn đều không thể rời đi vàng và đen.
Huyền Hoàng chính là màu sắc thiên địa.
Oanh!
Sau khi lĩnh ngộ những thứ này, Huyền Hoàng Chú bắn ra ánh sáng vô tận, thiên địa sa vào mênh mông.
Huyền Hoàng Chú xuất hiện, thiên địa biến sắc.
Phốc ~
Sau khi lĩnh ngộ, Giang Hạo phun ra một ngụm máu tươi.
Thần hồn đã không cách nào tiếp nhận được nữa. Nhưng mà khóe miệng của hắn cũng lộ ra nụ cười.
Xong rồi.
Nhập môn Huyền Hoàng Chú.
Trong mười tháng này, hắn ngoại trừ nuôi nấng Trường Sinh Quả chính lài học tập Huyền Hoàng Chú.
Mười tháng, bây giờ là giữa tháng mười một.
Trong lúc đó đã hao phí vô số tâm thần, nhưng mà đều trong thời gian cần thiết, cũng coi như là đáng giá.
Bây giờ học được Huyền Hoàng Chú, mang đến sự tăng trưởng về thực lực cho hắn.
Qua một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ có thể tấn thăng một lần nữa.
Chân Tiên hậu kỳ đang đợi hắn.
Chỉ là…
Lĩnh ngộ của mình đối với đạo đã đủ sao?
Nếu như không đủ, như vậy dù tu vi đầy thì cũng không cách nào tấn thăng.
Trên đường đại đạo, nếu như ngộ tính của bản thân không được thì cho dù cơ duyên có tốt, cũng không làm nên được chuyện gì.
Không đi được xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận