Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 858: Mời Nữ Ma Đầu Hỗ Trợ

Chương 858: Mời Nữ Ma Đầu Hỗ Trợ
Chương 858: Mời Nữ Ma Đầu Hỗ Trợ
Sấm chớp bùng nổ.
Mặc dù không ít người có thể nhìn thấy cuộc đọ sức trên bầu trời, nhưng chỉ có một ít người hiểu rõ ý nghĩa thực sự trong đó. Mà thứ khiến mọi người để ý hơn chính là đại quân thi thể ơ Tây Bộ.
Bọn họ cần dựa vào chính mình để chống lại chuyện này. Các đại tông môn đều tham dự vào trong đó. Ai cũng không thể chỉ lo thân mình được.
Đương nhiên, cũng không phải là người người đều sẽ đọ sức với thi thể. Có mấy người Ma môn bắt đầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Ngay từ đầu là che giấu, sau đó là công kích tông môn còn đang khôi phục.
Dùng việc này để làm cho mình lớn mạnh hơn.
Loại chuyện này không phải số ít, dạng người này còn được người của Vạn Vật Chung Yên nâng đỡ.
"Trách được ai? Các ngươi không phải là có lòng tốt muốn cứu trợ người trong thành sao? Chúng ta cũng là người trong thành, hiện tại chúng ta thiếu linh thạch, các ngươi không nên đem linh thạch cho chúng ta sao?" Một nam tử trung niên vừa cười vừa nói.
Phía sau hắn, đều là một số cường giả không bị thương chút nào. Mà đối diện lại một vị nam tử trẻ tuổi, trên người mang theo vết thương.
"Các ngươi đánh lui thi thể đã rất vất vả rồi, giao đồ vật cho chúng ta, chúng ta sẽ trông chừng bốn phía giúp các ngươi.” Nam tử trung niên tiếp tục nói.
Nam tử trẻ tuổi nhíu chặt mày.
"Không nên không biết điều, cho các ngươi bậc thang thì tranh thủ thời gian đi. Chúng ta mà động thủ thì các ngươi sẽ mất mạng thôi." Nam tử trung niên cười nhạo.
Một số người bị trọng thương chỉ có thể thấp giọng thầm mắng "Vô sỉ ".
Nhưng mà bây giờ đánh nhau chính là nguy cơ trí mạng đối với bọn họ, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Bọn hắn lựa chọn thỏa hiệp.
Vì chống cự thi thể, bọn hắn không tiếc việc bị trọng thương, cuối cùng lại bị những người này nhặt được tiện nghi, còn dồn mình vào đường cùng.
"Bọn hắn tốt xấu gì cùng là người tốt, không làm người tốt nhưng cũng không sẽ làm khó người tốt. Nếu không sau này sẽ còn ai làm người tốt nữa đây?" Lúc tất cả mọi người đều cảm thấy kết cục đã định, đột nhiên có một giọng nói truyền đến.
Chỉ thấy một thân ảnh xuất hiện ở phía xa. Bước đi của hắn rất chậm, lại nhanh chóng đi tới phía trước đám người.
Đây là một nam tử trung niên có chút gầy gò, trên đầu có một ít tóc bạc. Khí tức bình thản, giống như một thư sinh ôn nhã.
Hắn đến, khiến cho con ngươi của tất mọi người đều co rụt lại, bởi vì không ai có thể thấy rõ đây là hạng người gì.
"Tiền bối nói gì vậy chứ." Nam tử trung niên không khỏi chảy mồ hôi lạnh:
"Chúng ta đang dự định hộ pháp cho bọn họ, không có chút ý nghĩ dư thừa nào."
"Như này là tốt nhất." Người mới đến cười gật đầu, sau đó tiện tay vung lên.
Một hàng chữ bay ra từ trong tay hắn, sau đó rơi xuống trong mi tâm của những người này.
"Vậy thì thủ hộ nơi này đi, hộ pháp cho bọn họ." Nam tử trung niên mỉm cười nói, sau đó cất bước rời đi.
Để lại đám người Ma Môn đang cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này, nam tử trung niên đi trên đường, cũng nhìn thấy biến hóa trên bầu trời. Nhưng hắn không có vội vàng, mà là chậm rãi đi về phía trước.
Một lúc sau, hắn đi tới trước một ngọn núi lớn.
Lúc đi ngang qua thôn, phát hiện cửa thôn viết hai chữ Đại Sơn, nhìn có vẻ như đã hoang phế rất nhiều năm. Hắn không có lưu lại mà là hướng về vách núi phía sau.
"Đáng tiếc, không xuất hiện sớm như vậy, phải chờ bọn hắn kết thúc." Nam tử trung niên ngẩng pfIYHbasḿ nhìn về phía chân trời, có chút cảm khái.
"Sau khi Thiên Đạo Trúc Cơ thất bại, người của Minh Nguyệt Tông và Thư Viện chắc là sẽ động thủ, Tây Bộ chuẩn bị rung chuyển rồi."
"Chỉ là không thông báo khi nào sẽ kết thúc, nhưng lần rung chuyển này chắc là cũng sẽ xuất hiện bên trong trang sách Tiên Hiền, không biết có người nào cạnh tranh với ta hay không."
Nam tử trung niên rũ mắt quan sát vách núi, an tĩnh chờ đợi.
Cuộc độ sức trên bầu trời đang tiến vào hồi cuối.
Con chim lớn màu trắng đã lực bất tòng tâm.
Dù có vô số quang mang chiếu ở trên người nàng, nhưng mạnh yếu cách xa, kết cục vẫn là thất bại.
Giang Hạo nhìn lên bầu trời, rũ mắt xuống.
Hắn đã thử cảm nhận, mình đi lên cũng sẽ có kết cục giống nhau.
Dù có thân phận của Cổ Kim Thiên, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng gì. Thân phận của đối phương là thật, kiến thức cũng là thật, thủ đoạn và cảnh giới đều vượt xa hắn. Chênh lệch cách xa như thế, cho dù mình lợi hại cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.
Đối phương không có khả năng đè thấp tu vi để đọ sức với hắn, cho nên hắn sẽ không lên.
Nếu như đối phương thật sự tìm đến thì hắn sẽ lập tức trốn đi. Chuyện của Tây Bộ vẫn nên giao lại cho Tây Bộ thì hơn.
Chỉ là hắn cũng không có ý định mang ngọc bội đi, có lẽ còn có thể tìm kiếm một người hữu dụng. Mặc kệ là Thiên Đạo Trúc Cơ hay là Hiên Viên Kiếm, Giang Hạo đều sẽ chỉ hiệp trợ, mà không thay thế nó. Bởi vì hắn tự biết mình không cách nào gánh vác trọng trách này, cũng không làm được đến trình độ như bọn họ.
Hắn chỉ là muốn tiếp tục sống, dù khổ dù khó cũng sẽ cố nghĩ biện pháp. Cho nên, hắn đã định sẵn là sẽ không thể trở thành tồn tại được vạn người kính ngưỡng.
Nhưng hắn sẽ không cướp đi cơ duyên của những người này. Nếu như nằm trong phạm vi năng lực, hắn sẽ ra tay tương trợ.
Hiện tại cũng là như thế.
Thiên Đạo Trúc Cơ sắp thất bại, mà chuyện hắn có thể làm chính là xáo trộn khí vận của thi thể, sáng tạo cơ hội cho Thiên Đạo Trúc Cơ.
Tiến có thể công, lui có thể thủ. Chỉ là …
Giang Hạo quay đầu nhìn về phía Hồng Vũ Diệp, do dự một chút rồi nói: "Tiền bối, có chuyện muốn nhờ ngài giúp một tay."
"Có thể, đến lúc đó ta sẽ lấy đi một thứ từ trên thân thể ngươi." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
Giang Hạo gật đầu.
Mình hình như thiếu ba thứ rồi thì phải. Hiện tại là bốn?
Có lẽ vậy.
Không nhớ rõ lắm.
Hắn không thèm để ý là bởi vì đối phương muốn giết mình là chuyện rất dễ dàng, lấy đi món đồ nào đó cũng rất dễ dàng. Hiện tại vẫn luôn không động thủ là bởi vì hắn còn có giá trị, đối phương cũng không hề động sát tâm.
Nếu không lấy sự hỉ nộ vô thường của cường giả, mình sớm đã đầu một nơi thân một nẻo.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Lát nữa muốn nhờ tiền bối lấy hai thứ ra." Giang Hạo nói.
---
Trên bầu trời.
"Đáng tiếc, thật là đáng tiếc." Mãnh hổ nói tiếng người:
"Thiên Đạo Trúc Cơ từ xưa hiếm thấy, cứ như vậy mà giết đi đúng thật là đáng tiếc. Nhưng mà ngươi không chết thì ta sẽ không chiếm được đồ. Cho nên ta vẫn phải giết ngươi." Uy áp Thi Tộc nở rộ.
Mây đen trong vòng xoáy chuyển động, phảng phất toàn bộ bầu trời đều trở thành lãnh địa của mãnh hổ. Khí tức của hắn khuếch tán ra, chấn động tám phương. Phi điểu bay lại cao hơn, nhưng mà cũng chỉ cao bằng thân ảnh của mãnh hổ.
Đây là dùng khí vận và thực lực tuyệt đối để thôn phệ đối phương.
Đối mặt với uy áp đáng sợ này, lấy mắt thường đều có thể nhìn ra tâm tư của phi điểu. Toàn thân nàng run rẩy, thậm chí theo bản năng muốn quay người thoát đi. Chỉ là nàng cưỡng ép ổn định bộ pháp, ngăn cản mình quay người thoát đi.
"Can đảm lắm, đáng tiếc cũng chỉ là can đảm lắm." Mãnh hổ nhảy lên một cái, vung móng vuốt.
Phốc phốc ~
Cánh phi điểu bị xé nứt, ngay sau đó thân thể bị trọng thương, mơ hồ có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Trên núi cao, Cảnh Đại Giang chau mày, cuối cùng không khỏi thở dài:
"Xem ra người cuối cùng không có ý định xuất thủ, không biết là vì sao."
Còn một người cuối cùng, nhưng lại không có chút dấu hiệu xuất hiện nào, hắn cũng không ký thác kỳ vọng nữa.
"Muốn động thủ sao?" Lão giả râu dài hỏi.
"Ừm, liên hệ với người của Minh Nguyệt Tông, phối hợp với chúng ta để động thủ, để người Thư Viện trấn thủ đại địa. Có thể bảo vệ được bao nhiêu thì bảo vệ bấy nhiêu." Cảnh Đại Giang lạnh lùng nói.
Đã lúc này rồi, nên làm như thế nào thì phải làm như thế đó, không thể bởi vì nhân từ mà thoái nhượng nửa bước được. Làm vậy sẽ chỉ khiến cho càng nhiều người tử vong hơn.
"Ngao!"
Ngay tại lúc bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng, đột nhiên có tiếng long ngâm xuất hiện. Một chùm sáng trắng lóa đâm vào vòng xoáy màu đen.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận