Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1570: Trước Có Chủ Nhân Sau Có T... Ỉ

Chương 1570: Trước Có Chủ Nhân Sau Có T... ỈChương 1570: Trước Có Chủ Nhân Sau Có T... Ỉ
 
 "Xem ra người tiếp xúc với Lê tộc khả năng chính là vì phong ẩn này, nhưng mà các ngươi đều không có tin tức về Thiên Cực Hoàng Chủ sao?" Quỷ tiên tử hỏi.
 
 Tỉnh lắc đầu: "Bên phía ta không có ghi chép gì cả."
 
 Trương tiên tử cũng lắc đầu: "Bên ta cũng vậy, nhưng mà trong bí cảnh trước đó hình như có ghi chép liên quan. Có lẽ người xâm nhập vào bí cảnh kia sẽ biết một chút." Giang Hạo hơi nhíu mày, cảm thấy những người này đều như vô tình nhìn về phía mình.
 
 Hắn thở dài một tiếng, chỉ có thể nói: "Đông Cực Thiên và Thiên Cực Hoàng Chủ có nhận biết, mặt khác Nhân Hoàng cũng đã gặp qua Thiên Cực Hoàng Chủ. Lê tộc hắn là có càng nhiều tin tức hơn." Nghe vậy, mọi người hít vào một hơi. Tỉnh đúng là biết được rất nhiều chuyện.
 
 Bọn hắn cảm thấy Tỉnh biết rất nhiều, nhưng đối phương không muốn nói nhiều, cho nên bọn họ không nên vội vàng hỏi thăm.
 
 Lại hàn huyên một chút về tình huồng xung quanh, tụ hội kêt thúc dưới sự nhắc nhở của Đan Nguyên tiền bối.
 
 Lúc Giang Hạo tỉnh lại, nhìn thấy Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên cạnh, vừa uông trà vừa nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
 
 Hoàng thành không giống với nơi khác. Những nơi khác ban đêm chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi, nhưng nơi này dù là giờ Tý đều đèn đuốc sáng trưng, có không ít người thức đêm. Dù sao cũng có không ít chỗ vui chơi.
 
 Hơn nữa, người Hoàng thành được khí vận đại địa tầm bổ, thân thể cũng tốt hơn người bình thường. Người ở nơi này tốt hơn người bên ngoài không biết bao nhiêu lần. Có thể chuyển vào nơi này cũng là mộng tưởng của vô số người. "Tỉnh lại rất nhanh." Hồng Vũ Diệp thuận miệng nói.
 
 Giang Hạo nhìn ra ngoài, phát hiện cạnh bờ sông có không ít nam nữ đang dắt tay nhau đi dạo. Thời gian không còn sớm, bọn họ dường như muôn chia tay và quay về, trong mắt đếu là không nỡ.
 
 Giang Hạo biết, Hồng Vũ Diệp thích xem cái này.
 
 "Ngươi nói xem, nhiều người như vậy có bao nhiêu người có thể đi đến cuối cùng?" Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo suy tư rổi nói: "Cũng không nhiều."
 
 "Vì sao?" Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo.
 
 "Có một số người chỉ để ý tới sự vui vẻ của giờ phút này, chưa từng nghĩ tới tương lai. Còn có một số người lại bị thể tục ước thúc, phụ mâu phản đối. Đương nhiên, phần lớn chính là bọn họ vôn đã không hợp nhau, gặp nhau chỉ là tình cờ, hữu duyên vô phận mà thôi. Người có thể đi đến cuối cùng thì nhãt định phải là chân tình, có lẽ đây chính là sự thích hợp. " Giang Hạo bình tĩnh nói.
 
 "Không thể bởi vì tình cảm mà ở cùng một chô sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Ít," Giang Hạo nói: "Rất nhiều người không phải là gả vì tình cảm, mà là gả cho hiện thực."
 
 "Ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp thuận miệng hỏi: "Tương lai ngươi muốn một đạo lữ như nào?" Giang Hạo hơi nhíu mày, cười nói: "Văn bối là một kẻ phàm nhân, sẽ bị rất nhiều tình cảm trói buộc. Trước khi có đủ thực lực sẽ không dám suy nghĩ nhiều."
 
 "Vậy sao?" Ánh mắt Hồng Vũ Diệp lại nhìn ra bên ngoài, nói:
 
 "Nếu như ngươi bây giờ ngưỡng mộ một người thì có sợ bỏ lỡ hay không?"
 
 Giang Hạo sững sờ. Hắn nhìn bóng lưng của người trước mặt, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía trăng tròn, không có trả lời. Mà Hồng Vũ Diệp cũng không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
 
 "Tụ hội nói những gì?" Hồi lâu sau, Hồng Vũ Diệp mới phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
 
 "Nói Tiểu Li và con thỏ khai sáng một tông môn, bọn hắn đều không muốn làm Chưởng giáo, cuối cùng chọn ra một vị trưởng bối làm Chưởng giáo." Giang Hạo đẳng chát mở miệng.
 
 Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp giống như có chút hào hứng, quay đầu nhìn về phía Giang Hạo, nói: "Trưởng bối này là ai. "
 
 Giang Hạo đi đến bên cạnh bàn, đứng bên cạnh Hồng Vũ Diệp dùng tay điểm chút nước trà, viết xuống hai chữ Giang Hạo.
 
 Thấy thế, Hồng Vũ Diệp cười nói: Chưởng giáo một tông? Tông môn kia gọi là gì?"
 
 Giang Hạo lắc đầu: "Tiền bối nói đùa văn bồi, nhưng mà mọi người đều gọi nó là đại tông di động, hình như là được xây dựng ở trên thuyền lớn, phiêu lưu ở trong biển. Nhưng mà may mẫn là người tụ hội cũng không hi vọng văn bối lộ diện, cho. nên dự định đổi một cái tên. Cụ thể như thê nào thì không được biêt. " "Vì sao?" Hồng Vũ Diệp đưa chén trà cho Giang Hạo.
 
 Đây là chén trà mà hắn vừa chấm nước viết chữ.
 
 Giang Hạo tiếp nhận, sau đó ngổi xuống: "Bởi vì Thiên Cực Ách Vận Châu ở trong tay Giang Hạo, tu vi cũng không phải là rất cao, cho nên không nên bị người khác để mắt tới."
 
 "Cũng đúng, xúi quẩy." Hồng Vũ Diệp gật đầu: "Còn có gì nữa?" "Phong ấn của Lê tộc dường như có liên quan tới Thiên Cực Hoàng Chủ, bọn hãn vân đang điều tra. " Giang Hạo cân nhắc rồi nói: "Đám người kia đánh ra một khe hở tại hải ngoại, hắn là phía dưới Thi Hải phía dưới, lúc đó xuât hiện quan tài vô tận. Mặt khác, phân thân của Vạn Vật Chung đã ra ngoài, không biết đi nơi nào. "
 
 Hồng Vũ Diệp không cảm thấy quá hứng thú đổi với mây chuyện này. Nàng nhìn ra màn đêm phía ngoài, không biêt đang suy nghĩ gì. Giang Hạo uống trà, hỏi một câu: "Tiền bổi đang suy nghĩ gì vậy?" "Nơi này náo nhiệt sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 Giang Hạo nhìn xuống người phía dưới, nói: "Náo nhiệt."
 
 "Là con đường náo nhiệt tốt hay là an tĩnh tốt hơn?" Hồng Vũ Diệp lại hỏi.
 
 Giang Hạo suy tư rổi nói: "Chuyện này phải nhìn tâm cảnh, người vui vẻ thích con đường náo nhiệt, người nội tâm bi quan chán đời sẽ thích an tĩnh."
 
 "Ngươi thì sao?" Hồng Vũ Diệp hỏi. Giang Hạo suy tư rồi nói: "Vãn bối thích ở trong Thiên m Tông."
 
 "Vậy sao?" Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
 
 "Tiền bối thì sao?" Giang Hạo hỏi. "Lúc còn trẻ ta thích du lịch thiên hạ. " Hồng Vũ Diệp nhìn ra phía - ngoài, nói: "Nhưng bây giờ muôn ở lại Thiên m Tông, phong cảnh bên kia cũng không tệ."
 
 Giang Hạo gật đầu, không nói thêm gì nữa, mà là nhìn ra phía ngoài. Hắn cảm giác tòa thành này có người của Vạn Vật Chung Yên, cũng có người của Đại Thiên Thần Tông, nên nhắc đám người Trình Sầu cần thận một chút.
 
 Vạn Vật Chung Yên làm việc không có phân lượng, rât dê dàng xuất hiện vấn đề.
 
 Chuyện của những người khác, hắn đương nhiên là không xen vào. Nhưng người của Thiên m Tông dù sao cũng là đi theo hãn, cũng nên quản một chút. Nhưng mà nếu như những người này có suy nghĩ của mình thì hắn cũng sẽ không để ý. Muốn như thế nào đều được, chỉ cần mình có thể phụ trách là đủ. Hiện tại cần đợi xem tình huống bên phía Liễu. Nếu thực sự không được...
 
 "Tiền bối, nếu như không đổi được tên, vẫn bôi dự định đi hải ngoại một chuyền." Giang Hạo đột nhiên mở miệng.
 
 "Bị hải ngoại làm gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
 
 "Đánh tan tông môn kia, bắt người trở lại." Giang Hạo thuận miệng nói.
 
 Phóng sinh như này không bằng không phóng.
 
 Một bên khác. Đào tiên sinh đi ra từ trong gian phòng, đi vào cái đình bên ngoài. Chu Thâm đang pha trà, bên cạnh chỉ có Hoàng Kiến Tuyết.
 
 Đường Nhã thì đang canh gác ở bên khác.
 
 "Tiền bối, không thấy Xích tiền bổi?" Đào tiên sinh đi tới, hỏi.
 
 "Bi tìm tỷ tỷ của hắn rồi, nhưng mà nửa đường kiểm lời được chút linh thạch, lại đi Bích Vân Các." Hoàng Kiên Tuyêt thuận miệng nói.
 
 Đào tiên sinh gật đầu, nằm trong dự liệu.
 
 Sau đó, hắn nhìn về phía Chu Thâm: "Đại tông di động đã xác định Chưởng giáo?" "Ừm, mấy ngày nữa bọn hắn sẽ công bổ." Chu Thâm nói.
 
 Lúc nghe thấy tên của Giang Hạo, hăn cũng là kinh hãi.
 
 "Không thể để cho bọn hắn công bố được, để người của chúng ta thương lượng với bọn hắn, đổi một cái tên. Nói là cái tên này sẽ dê dàng khiên cho chủ nhân của nó tức giận. Bọn hãn vốn là lén chạy đến đây, lỡ như bị người ta đền bát về thì sẽ không ổn cho lãm." Đào tiên sinh nói. Giữa trưa ngày hôm sau.
 
 "Khiến cho sư huynh tức giận?" Tiểu Li nhìn nữ tử trước mắt, chân thành nói: "Vì sao lại khiển cho sư huynh tức giận?"
 
 Nữ tử trước mắt nghiêm túc nói: "Tiền bối, ngài đã đi ra ngoài như thể nào?" "Chạy đến nha." Tiểu Li đáp.
 
 "Còn không phải như vậy sao. " Nữ tử thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Hiện tại sư huynh của tiền bôi nhất định đang tìm kiềm các ngươi, các ngươi dùng tên của hắn, chẳng phải là để càng nhiều người biêt các ngươi ở chỗ này hay sao? Đến lúc đó hắn mà biêt được thì nhật định sẽ lên cơn giận dữ, sẽ tới bắt toàn bộ các ngươi trở về. "
 
 Tiểu Li bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gọi con thỏ tới.
 
 Lại sau đó, con thỏ nói bạn bè đều cho nó mặt mũi, chỉ là chủ nhân không nể mặt mũi.
 
 Nó quyết định thay một cái tên. "Thế nhưng đã khắc hai chữ Giang Hạo lên đó rồi." Băng Tỉnh nghiêm túc nhìn về phía vị trí tên của Tông chủ.
 
 Nữ tử kia không khỏi nhíu mày, vì sao lại muốn khắc tên lên đó? Sợ người khác không biết Chưởng giáo là ai sao? Sợ người khác biết Chưởng giáo không ở trong tông môn saoỶ Hơn nữa, khắc tên như vậy không thầy lạ sao?
 
 "Đổi đi thật là đáng tiếc. " Tiểu Li cảm thây có chút đáng tiếc.
 
 Nữ tử cười nói: "Vậy thì thêm vào một chữ, hăn là sẽ không sao đâu." Trên đời có rất nhiều người có tên tương tự nhau.
 
 "Vậy thêm cái gì đây?" Tiểu Li hỏi. Con thỏ suy tư một lúc, trên người chợt phát ra khí tức khinh thường vạn vật: "Chủ nhân chính là bầu trời của chúng ta, đương nhiên phải thêm bầu trời vào rồi. Trước có chủ nhân, sau có Thiên. Chủ nhân luôn ở phía trước thiên, cho nên gọi là Giang Hạo Thiên. Trước có Giang Hạo, sau có Thiên."
 
 Mà nữ tử bên cạnh nghe vậy thì trong lòng nhãc lên sóng to gió lớn. Nàng chính là đền để giật dây hai người đổi tên, nhưng sao lại cảm giác như đang sửa thành một cái tên ghê gớm hơn vậy?
 
 Trước có Giang Hạo sau có Thiên. Cái tên Giang Hạo Thiên này thực ra không có gì cả. Nhưng mà ngụ ý này lại có chút đáng sợ.
 
 Ẩm ầm!
 
 Không trung xuất hiện sấm chớp. Trong lòng nữ tử lộp bộp một chút, cũng may không có vân để gì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận