Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 341: Khuyên Ngươi Thiện Lương

Chương 341: Khuyên Ngươi Thiện Lương
Chương 341: Khuyên Ngươi Thiện Lương
Nhìn thần thông phản hồi, Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Mịch Linh Nguyệt?
Là người mà "Liễu" nhắc tới.
Quả nhiên đã bị bắt.
"Nhưng mà tin tức của nàng đúng là không tầm thường."
Từ tin tức phản hồi, nàng là nằm vùng, thế nhưng lại khác với những nằm vùng khác.
Nàng lấy chồng, còn có con trai, giấu diếm mọi người sinh ra.
Bây giờ, nàng muốn vì đứa bé này mà thoát khỏi Đại Thiên Thần Tông.
Mục đích đúng là như Hải La Thiên Vương nói, tới vì đại khí vận.
Chẳng qua là Giang Hạo có chút tò mò, thật sự sẽ tìm được thứ đồ hư vô mờ mịt này sao?
Lúc trước, hắn không phát hiện nó ở trong di tích, sau khi mang Thiên Cực Ách Vận Châu ra cũng không có phát hiện.
Hồng Vũ Diệp bảo hắn, khí vận vô thượng sẽ trở về thiên địa.
Như này càng không có khả năng bị tìm được.
Giang Hạo không hiểu nhiều về mấy chuyện này, cũng không cần để ý.
Về chuyện có muốn đối phương phối hợp hay không?
Căn bản là không cần thiết, mục đích chuyến đi này chỉ là vì Hải La Thiên Vương, không cần thiết phải chọc thêm phiền toái.
Dễ dàng vượt qua ranh giới.
Giang Hạo liếc đối phương một cái rồi quay đầu rời đi.
"Này, làm sao vậy? Tới nói cho ta biết đi, ngươi không nói cho ta thì ta sẽ không phối hợp." Mịch Linh Nguyệt kêu gào nói.
Giang Hạo cũng không để ý, bình tĩnh rời đi.
Bên phía Trang Vu Chân, là muốn hỏi làm thế nào để đạt được tin tức về Thiên Hương Đạo Hoa.
Chỉ là chuyện này rất khó thu hoạch, chỉ có thể để sau hãy nói.
Nhưng mà Thi Tâm của hắn còn đang nằm ở trong tay Giang Hạo, chỉ cần còn ở trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp, hắn sẽ bị uy hiếp.
Không cần phải gấp gáp.
Giang Hạo rời khỏi tầng thứ năm dưới sự kêu gào của Mịch Linh Nguyệt.
Chuyện phía sau không cần đến hắn.
Chuyến này coi như là thu hoạch được tin tức về Mịch Linh Nguyệt.
Lần tụ hội phía sau có thể hoàn thành nhiệm vụ của "Liễu" rồi.
Nhìn Giang Hạo rời đi, Trang Vu Chân liếc mắt nhìn Mịch Linh Nguyệt:
"Ta khuyên ngươi đừng như tiểu tạp toái Hải La, cuối cùng tự mình chuốc lấy khổ."
"Ta không tin một câu của hắn có thể khiến cho ta ngoan ngoãn nói ra tất cả mọi chuyện." Mịch Linh Nguyệt tự tin nói.
Hải La Thiên Vương nhìn lên trời bốn mươi lăm độ: "Lúc trước ta cũng tự tin như vậy."
"Ngươi vừa rồi cũng tự tin như vậy." Mịch Linh Nguyệt cười khẩy, nói:
"Đáng tiếc ngươi tự tin không được bao lâu."
Trang Vu Chân nhớ lại đãi ngộ của mình, có chút đắng chát.
Trước đó hắn cũng rất kiên cường, hiện tại hắn nhìn thấy Giang Hạo vẫy tay thôi đã có chút sợ rồi.
Vẻ mặt của Hải La Thiên Vương vô cùng lạnh lẽo:
"Chờ bổn vương đi ra, muốn nghiền nát toàn bộ Thiên Âm Tông, tiêu diệt Ma Môn, nghĩa bất dung từ."
Trang Vu Chân gật đầu, hắn chưa từng thống hận Ma Môn như này.
"Hải La Thiên Vương, Trúc Cơ kia rốt cuộc đã nói gì với ngươi mà ngươi liền khuất phục như thế?" Mịch Linh Nguyệt hỏi.
"Ha ha, bản Thiên Vương khuất phục lúc nào? Bản thiên vương là cao hứng, muốn chơi đùa cùng hắn mà thôi. Các ngươi không phải đều tưởng thật đó chứ?" Hải La Thiên Vương ngạo nghễ nói.
"…"
---
Lúc này Giang Hạo quay về sân nhỏ, con thỏ ghé đến phía trước Thiên Hương Đạo Hoa, dường như đang ngửi hương hoa.
May mà chỉ là thực vật, nếu như ngửi quanh Tiểu Li như thế, hắn sẽ cảm thấy con thỏ có vấn đề.
Sau đó, hắn bắt đầu suy nghĩ chuyện của "Quỷ", nàng chắc là có không ít năng lực tại phía Nam, có lẽ cũng dò la được tin tức về Mịch Linh Nguyệt.
Đến lúc đó không thể tranh, có thể bổ sung mới là tốt nhất.
Như thế với có thể thể hiện ra sự vĩ đại và khả năng tình báo của mình.
Chuyện phiền toái duy nhất là, vẫn chưa có tin tức của Cổ Thanh.
Nếu như nói mình không biết quá nhiều lần, sẽ khiến "Tinh" bất mãn.
Hắn hiện tại cần phải cân đối, đối với tất cả mọi người như nhau, đạt được sự tán đồng của bọn hắn mà không phải là thù địch.
Nghĩ tới đây, Giang Hạo có chút tò mò, không biết "Quỷ" ở mạch nào.
Thi Giới đóng cửa, người của Thi Thần Tông cũng nên đi.
Không biết nàng có nương nhờ vào đó mà ở lại hay không.
Nhưng mà hắn không thể nghe ngóng mấy chuyện này được, sẽ dễ dàng bị để mắt tới.
Bản thân mình cứ tiếp tục sống cuộc sống như lúc trước là được.
Giang Hạo bắt đầu lấy một vài linh dược ra, trồng một ít tại sân nhỏ, một phần thì đi gửi trồng tại Linh Dược Viên, số còn lại thì tiếp tục phong ấn.
Nhưng mà không thể phong ấn quá lâu, sẽ dễ bị khô héo.
Linh dược nhiều cũng không dễ bán ra.
"Bán linh dược, phải đi tiêu ít tiền, nhưng không thể quá nhiều."
Với tu vi hiện tại của hắn, đây là thời điểm tích linh thạch.
Trúc Cơ viên mãn bình thường đều sẽ tích lũy đan dược để mua một viên Thiên Hoàn Đan, hắn cũng phải giả bộ như thế.
Thế nhưng…
Bán một phần linh dược chắc là có thể đủ rồi, nếu như bán ra toàn bộ chắc là đủ để mua hai viên.
Cứ từ từ, cứ trồng trước đã.
Nhưng mà mấy ngày nay phải đi mua một thanh đao mới, Bán Nguyệt trước đó đã bị cắm ở nơi hẻo lánh, phải đi mua thanh Bán Nguyệt số bốn.
Lần này lại đi mua pháp bảo cấp bậc Kim Đan, loại rẻ nhất đại khái cũng cần tốn hơn ba ngàn.
Qua một đêm, Giang Hạo xử lý được không ít linh dược, số bình thường nhất thì trồng ở trong sân nhỏ, số khá hơn một chút thì đưa đi gửi trồng.
Giả vờ đây là tất cả thu hoạch của chuyến này.
Số còn lại thì bày trong phòng, lúc rời đi sẽ thu lại.
Làm như này đúng là có chút phiền toài, nhưng mà lại an toàn.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo đến Linh Dược Viên, tìm sư huynh xử lý chuyện buôn bán của Linh Dược Viên.
"Gửi trồng?" Đối phương có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, còn thuận tiện cho ưu đãi.
Giang Hạo âm thầm đưa cho đối phương hai khối linh thạch, sau đó vị sư huynh này liền cười bảo Giang Hạo có thể tự chọn chỗ trồng.
Nói thế, Giang Hạo càng cảm thấy quen thuộc hơn.
Không bao lâu sau, Giang Hạo tìm một linh điền bình thường nhất rồi bắt đầu trồng trọt linh dược.
Trạng thái của đống linh dược này đều có chút khô héo, là hắn cố ý làm thế.
Nếu như trạng thái của linh dược mang về quá tốt thì sẽ bị hoài nghi.
Sau khi hắn trồng linh dược xong, Trình Sầu liền đi tới:
"Sư huynh, người nhắc đến hôm qua đã tới. Một nội môn, ba ngoại môn, tám người bình thường."
"Được." Giang Hạo gật đầu, đứng dậy đi ra phía ngoài.
Đi đến trước Linh Dược Viên, Giang Hạo liền thấy cầm đầu là một vị sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ.
"Điền sư huynh." Giang Hạo khách khí nói.
Hắn biết vị sư huynh này.
"Giang sư đệ đã lâu không gặp." Điền sư huynh cười nói:
"Hôm nay mang theo Cổ Cầm sư muội tới đây, nàng dường như rất yêu thích linh dược, cho nên muốn hỗ trợ tại Linh Dược Viên. Hi vọng sư đệ có thể để nàng giúp đỡ đôi chút."
Cổ Cầm?
Giang Hạo quay đầu nhìn lại, bên phía Điền sư huynh là một vị nữ tử thanh tú linh động.
Nàng nắm góc áo, dường như có chút khẩn trương.
Dáng vẻ có chút điềm đạm đáng yêu.
Mị thuật?
Hắn mới nhìn qua cái này, cũng không quá chắc chắn.
Thế nhưng trọng điểm không nằm ở chỗ này, tinh thần của đối phương kéo dài, khí tức gợn sóng, khí huyết ảnh hưởng đến linh khí, không bình thường.
Không giống với khả năng của một Trúc Cơ chút nào.
Luôn cảm giác bên trong ẩn chứa mạch nước ngầm, mang đến cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm.
Nằm vùng?
Hắn không chắc chắn lắm, nhưng mà vẫn cười nói với Điền sư huynh:
"Sư huynh nói như vậy thì dĩ nhiên là không có vấn đề rồi."
"Được, vậy làm phiền sư đệ, vừa lúc ta có nhiệm vụ phải ra ngoài nên không thể chiếu cố nàng trong thời gian ngắn được, đành nhờ vào sư đệ." Điền sư huynh có chút bất đắc dĩ nói.
"Mang thêm phiền toái cho hai vị sư huynh rồi.” Cổ Thanh nói khẽ.
Giọng nói thanh thúy ngọt ngào, vô cùng êm tai.
Chỉ là Giang Hạo không có chút cảm giác nào.
Sau khi Điền sư huynh rời đi, Giang Hạo lại tra xét những người khác.
Trước mắt không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.
Muốn xác định trong những người này có ẩn giấu nguy hiểm gì hay không còn cần một chút thời gian.
Giám định ngày hôm nay đương nhiên là phải dùng cho người gọi là Cổ Cầm sư muội kia rồi.
Đối phương nhất định có vấn đề.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận