Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 616: Ngày Tiếp Theo Chỉ Thấy Thi Thể Nơi Bờ Sông

Chương 616: Ngày Tiếp Theo Chỉ Thấy Thi Thể Nơi Bờ Sông
Chương 616: Ngày Tiếp Theo Chỉ Thấy Thi Thể Nơi Bờ Sông
Ngày kế tiếp.
Bên cạnh một dòng sông của tại Loạn Thạch.
Lý lão đi cùng mọi người, nhanh chóng đạp không tới.
Lúc này, quanh bờ sông có không ít người.
Thế nhưng sau khi Lý lão đến, mọi người đều dồn dập tránh ra.
Chỉ qua hơi thở.
Lý lão liền thấy một màn đáng sợ, toàn thân hắn run rẩy không biết làm sao.
Lúc này, cạnh bờ sông là một nam tử mặc áo giáp, sắc mặt an tường, trên thân không có chút thương thế nào.
Thế nhưng hoàn toàn không có khí tức, không có chút dấu hiệu của sự sống nào.
Hắn…Chết rồi.
"Đại, đại hộ vệ." Lý lão kích động không thôi.
Trong mắt không biết là hoảng sợ hay là tức giận, hắn lúc này đã không thể đứng thẳng, cần người khác đỡ.
Nhưng một màn chấn động này đã gõ một hồi cảnh báo cho người xung quanh.
"Tiếu Tam Sinh!"
Lý lão cắn răng, trong mắt có nồng đậm cừu hận.
Tất cả người nhằm vào Tiếu Tam Sinh đều đã chết, đều bị giết. Bây giờ đại hộ vệ muốn đi thử đao đều chết không rõ, bởi vậy có thể thấy đối phương đáng sợ như nào.
Cuối cùng Lý lão thở ra một hơi, không còn dám truy cứu chuyện của Tiếu Tam Sinh nữa. Chuyện này đã hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ của hắn.
Đại hộ vệ chết, là dấu hiệu Tiếu Tam Sinh đối địch với đảo Loạn Thạch, đồng thời cũng là cảnh cáo của đối phương.
"Vạn Vật Chung Yên…"
Giờ phút này, Lý lão cuối cùng cũng hiểu, tại sao lại có người nói bọn hắn căn bản không phải là Vạn Vật Chung Yên chân chính. Tiếu Tam Sinh mới phải.
Một người không kiêng nể gì cả, căn bản không thèm để ý đến sự chết sống của bọn hắn, không thèm để ý đến thế lực tông môn. Dạng người này, ai dám tuỳ tiện trêu chọc chứ?
Ít nhất thì bản thân Lý lão thấy sợ.
"Hồi báo lại với Đảo chủ, để cho hắn định đoạt."
Cuối cùng, Lý lão chỉ dám bàn giao mọi chuyện lại cho người có năng lực hơn. Mà hắn, đã không còn muốn cũng không dám đối địch với Tiếu Tam Sinh nữa.
Người nằm ở bờ sông hôm nay chính là đại hộ vệ, ngày mai có thể là hắn.
---
Giang Hạo tỉnh lại ở trong gian phòng của mình.
Tối hôm qua, sau khi uống trà xong, lòng hắn có cảm giác, bắt đầu tu luyện Sơn Hải Ấn.
Lần này khác với trước đó, cuối cùng đã bắt đầu nhập môn. Lúc vươn tay, trong tay có sơn hải ngưng tụ.
Đây là Sơn Hải Ấn.
Thế nhưng mới chỉ là hình thức ban đầu, muốn có đủ uy lực, còn cần tiếp tục tham ngộ.
Hoặc là tiếp tục uống Cửu Nguyệt Xuân. Loại trà này, thật sự chính là uống lần nào được chỗ tốt lần đó.
Đáng tiếc, hắn không nỡ bỏ, chỉ có thể chờ đợi lần sau.
Nhưng mà tối hôm qua hắn cảm thấy có cường giả tới gần, chỉ là lại lập tức biến mất, chắc là Hồng Vũ Diệp ra tay.
Sau đó hắn lấy Thiên Cực Ách Vận Châu ra, Sơn Hải Ấn bị hắn đánh vào trong khói tím. Trong lúc nhất thời phong ấn được củng cố hơn rất nhiều.
"Dùng để gia cố phong ấn cũng tốt."
"Đáng tiếc tạm thời không có đủ lực công kích, chỉ có thể dựa vào lĩnh hội phía sau."
Nhưng mà Sơn Hải Ấn cũng có một cỗ khí thế không kém.
Chỉ là không được rõ ràng.
Giang Hạo lắc đầu, đi đến bên ngoài gian phòng của Hồng Vũ Diệp.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi thăm tình huống, không thấy trả lời liền mở cửa mà vào.
Lúc đi vào, phát hiện Hồng Vũ Diệp ngồi ở phía trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì. Nơi này cũng không phải là hướng mặt trời mọc, cho nên là đang nhìn biển?
Biển cũng không nhìn thấy.
"Tiền bối đang nhìn cái gì vậy?" Giang Hạo hỏi.
"Ngươi có thể nhìn thấy cái gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi lại.
"Tòa nhà cũng với con đường." Giang Hạo trả lời.
"Vậy ngươi còn hỏi?" Hồng Vũ Diệp quay đầu nhìn Giang Hạo.
Người kia cúi đầu, không dám nhiều lời.
"Có tin tức gì chưa?" Hồng Vũ Diệp đứng lên nói.
"Rồi." Giang Hạo gật đầu, chợt giải thích:
"Kinh Phong Vân đã đợi ở phía dưới, đã nghe ngóng được lối vào thôn Thất Nhật. Chuyện cụ thể thì phải vào thôn tìm tòi hư thực." Sau đó Giang Hạo lại nói chuyện tối ngày hôm qua, muốnn thăm dò một chút là ai đến.
Nhưng mà cũng không nhận được đáp án.
Giang Hạo cảm thấy nghi hoặc, chính mình có thể phát hiện ra, nói rõ là Hồng Vũ Diệp cố ý gây nên. Vậy tại sao mình hỏi thăm lại không trả lời? Hắn lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều, vẫn nên quan tâm chuyện thôn Thất Nhật trước đã, chỉ cần tìm được con của Thiên Thần đạo nhân, như vậy sẽ có thể biết rõ đối phương có đưa Mật Ngữ Thạch Bản ra ở Nam Bộ hay không.
Nếu như đối phương biết Mật Ngữ Thạch Bản, như vậy thì có thể truy xét được nhiều tình huống hơn. Còn về chủ nhân phía sau Mật Ngữ Thạch Bản, Giang Hạo cảm thấy vô cùng không đơn giản.
Chắc là không dễ bị phát hiện như vậy.
---
Mịch Linh Nguyệt đứng trước mặt một vị phu nhân, nói một số tin tức liên quan tới Mộc Long Ngọc cùng với sự chuẩn bị trong những năm này.
Phu nhân gật đầu, sau đó đi tới trước mặt Mịch Linh Nguyệt. Đại Thiên Tinh Thần Pháp bắt đầu cộng hưởng với Mịch Linh Nguyệt.
"Thứ này có thể ăn sâu vào tinh thần của ngươi, lúc nằm vùng sẽ không dễ dàng xảy ra vấn đề, bây giờ ngươi đã được đối phương tín nhiệm, cần phải càng cẩn thận. Lần này sẽ cho ngươi càng nhiều chỗ tốt."
Đại Thiên Tinh Thần được thêm vào trên người Mịch Linh Nguyệt, đồng thời cũng làm cho tinh thần của nàng có càng nhiều liên hệ với thần vật của Đại Thiên Thần Tông. Một khi phản bội chạy trốn thì sẽ đối mặt với tai hoạ ngập đầu.
Đây là biện pháp mà Đại Thiên Thần Tông dùng để khống chế nằm vùng.
Đồng thời cũng có thể hiểu rõ đại khái tâm trí của nằm vùng.
Mỗi lần đối mặt với sự tăng cường của tinh thần, Mịch Linh Nguyệt đều phải thừa nhận sự lo lắng. Một khi bị phát hiện ra khác thường, nàng sẽ chết ở chỗ này.
Hồi lâu sau, Đại Thiên Tinh Thần tán đi.
Phu nhân có chút mệt mỏi để cho nàng rời khỏi.
"Lần báo cáo công việc tiếp theo chắc là sẽ không ở đảo Loạn Thạch."
"Không phải đảo Loạn Thạch? Vậy là?"
"Địa vị của ngươi đã rất cao, lần sau đại khái là sẽ đi tới Thiên Hạ Lâu."
"Thiên Hạ Lâu?"
Trong lúc nhất thời, Mịch Linh Nguyệt cảm thấy nguy hiểm.
Nàng biết Thiên Hạ Lâu có người của Đại Thiên Thần Tông. Đồng thời cũng biết người ở Thiên Hạ Lâu rất khó ứng phó, đối phương cực kỳ cường đại, nhất là kỹ thuật Đại Thiên Tinh Thần Pháp cực cao.
Nàng không chắc là sẽ có thể qua cửa. Xem ra thời gian còn lại của nàng không nhiều lắm.
Rời khỏi sân nhỏ, Mịch Linh Nguyệt liền thấy hai vị thị nữ.
"Phu nhân." Hai người cung kính nói.
"Tra ra chưa?" Mịch Linh Nguyệt mặc áo bào đen vào rồi hỏi.
"Tại thôn Thất Nhật, chúng ta đã lấy được lệnh bài, tốn không ít đại giới, theo lý thuyết chắc có thể thuận lợi tiến vào.” Thị nữ lớn tuổi nói.
"Nàng sao lại ở thôn Thất Nhật?" Mịch Linh Nguyệt nhíu mày.
"Thôn Thất Nhật có chuyện gì không ổn sao?" Thị nữ trẻ tuổi có chút nghi hoặc.
Các nàng biết rất ít về thôn Thất Nhật. Cho dù là chuyện bên trong hay là bên ngoài, đều không có tin tức gì.
"Thôn Thất Nhật không phải là chỗ mà người bình thường đi vào, xem ra trạng thái của nàng không ổn." Mịch Linh Nguyệt thở dài một tiếng, nói:
"Đi thôi, vào xem trước đã. Hi vọng nàng có thể giúp ta. Đúng rồi, ngoại trừ chúng ta còn có người nào muốn đi vào không?"
"Thiên Hạ Lâu hình như có người đi vào, còn có người của Hải La Thiên Vương cũng đang hỏi thăm." Thị nữ lớn tuổi nói.
"Hải La Thiên Vương?" Mịch Linh Nguyệt híp mắt lại, giọng điệu có chút bất thiện:
"Đợi chút nữa, xem xem là chuyện gì, nếu như chỉ là người bình thường thì để cho đối phương trả giá một chút. Thiên Vương bọn hắn gây họa cho chúng ta, bọn hắn sẽ phải tiếp nhận. Chân Long Chi Huyết thì sao? Bị người nào đạt được rồi?"
"Người của Bất Động Thiên Vương lấy được." Thị nữ lớn tuổi nói.
"Bất Động Thiên Vương?" Mịch Linh Nguyệt có chút kỳ quái.
Theo lý thuyết thì Bất Động Thiên Vương sẽ không như thế, hắn đã đạt được nhiều chỗ tốt ở Thiên m Tông.
Chỗ tốt gì cũng cầm, các Thiên Vương khác sẽ không đồng ý, hắn làm như vậy cũng không chiếm được chỗ tốt. Dù sao thứ gì cũng cần tiêu hóa.
"Được rồi, chuyện này cứ giao cho Thiên Vương, chúng ta đến thôn Thất Nhật trước." Mịch Linh Nguyệt không nghĩ nhiều nữa.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận