Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1164: Đây Là Đao Tới Từ Trong Số Mệnh

Chương 1164: Đây Là Đao Tới Từ Trong Số Mệnh
Một chưởng của Hồ Nguyệt Tiên khiến cho phong vân xung quanh dao động, nhánh cây phía dưới chập chờn, lá khô tung bay. Không gian xung quanh cũng cảm nhận được lực lượng áp bách, dường như trở nên băng lãnh.
Giang Hạo cảm nhận được không gian xung quanh mình co rút lại một chút, lực lượng cường đại làm cho người ta khó mà hô hấp. Một kíc bất thình lình rất có thể quyết định thắng bại.
Ít nhất là Hồ Nguyệt Tiên cảm thấy như vậy.
Nhưng mà trên mặt Giang Hạo vẫn mang theo nụ cười, hắn tất nhiên là không cách nào né tránh, nhưng càng không cần thiết phải né tránh làm gì. Đối mặt với một chưởng này, hắn cũng duỗi ra một chưởng.
Trong nháy mắt, ba hòn núi lớn hiển hóa như là bàn tay khổng lồ, phản kích lại.
Sơn Hải Ấn.
Đây chính là Sơn Hải Ấn hấp thu bốn cái thần hồn Thánh Chủ, có nồng đậm đại thế sơn hải.
Oanh!
Lực lượng hai bên đụng vào nhau, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc.
Lực lượng phá không quét sạch tám phương, nhánh cây phía dưới vỡ vụn, đại địa hạ xuống.
Lúc này, Hồ Nguyệt Tiên vốn cho rằng mình có thể một kích chiếm quyền chủ động hơi kinh ngạc, nàng lập tức phát hiện ra thế công của mình đang bị tan rã.
Răng rắc!
Lực lượng bị sơn phong của đối phương nghiền nát, phá vỡ tất cả xông về phía nàng.
Ầm ầm!
Sơn phong va vào trên người nàng, đánh bay nàng ra xa. Giang Hạo thừa thắng xông lên, một quyền đánh vào trên người đối phương.
Ầm!
Hồ Nguyệt Tiên phun ra một ngụm máu tươi. Nàng vốn còn muốn ổn định thân hình, nhưng mà Giang Hạo đã quét ngang trước mặt nàng.
Răng rắc!
Phốc!
Gương mặt xinh đẹp trực tiếp vặn vẹo, răng bay ra ngoài.
Làm sao có thể?
Nàng chật vật không chịu nổi, cảm thấy có chút khó có thể tin.
Rõ ràng là cùng một cảnh giới, tại sao lực lượng của quyền cước của đối phương lại có thể trọng thương nàng như thế? Trong lòng Hồ Nguyệt Tiên cảm thấy chấn động.
Lúc này, nàng cảm giác đối phương xuất hiện ở sau lưng mình.
"Ngươi rất nghi hoặc? Tại sao ta lại mạnh như vậy?"
Giọng nói của Giang Hạo mang theo ý cười, sau đó phù một tiếng, một thanh trường đao đâm xuyên qua Hồ Nguyệt Tiên.
Đối phương làm sao cũng không nghĩ tới, người nàng mặc giáp hộ mệnh lại cứ như vậy mà bị một đao xuyên thủng.
"Ngươi… rốt cuộc là tu vi gì?"
Nghe vậy, Giang Hạo cười, khí tức của hắn bắn ra.
Nhân Tiên hậu kỳ.
"Hậu kỳ? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, ngươi vừa mới thành tiên, tại sao tu vi lại còn mạnh hơn ta?"
Giang Hạo đẩy Hồ Nguyệt Tiên ra, rút Thiên Đao ra sau đó cắm vào thân thể đối phương.
Lúc này, thân thể Hồ Nguyệt Tiên bắt đầu rơi xuống.
Giang Hạo nhìn qua nàng, có ý tốt nhắc nhở: "Ai nói vừa mới thành tiên thì không thể trở thành Nhân Tiên hậu kỳ? Giữa thành tiên cũng có sự khác biệt, ngươi Nhân Tiên sơ kỳ, ta Nhân Tiên hậu kỳ. Đây chính là chênh lệch giữa chúng ta. Ta Tiếu Tam Sinh thành tiên, các ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ."
Giọng nói rơi xuống, Giang Hạo nâng Thiên Đao lên.
Thập Vạn Đại Sơn hiện ra, đại thế vô tận hiển lộ rõ ràng.
Thức thứ hai Thiên Đao, Trấn Sơn.
Soạt!
Một đao chém xuống.
Tốc độ nhanh chóng, tựa như ánh trăng vẩy xuống.
Oanh!
Thiên Đao chém qua Hồ Nguyệt Tiên, rơi trên mặt đất, nhấc lên vô tận bão cát.
Lúc này, Hồ Nguyệt Tiên cảm giác thân thể của mình đang vỡ vụn, sinh cơ dần tiêu tán. Mà tại thời khắc cuối cùng, nàng nhận được một tin tức đến từ trung tâm tinh thần của Đại Thiên Thần Tông.
"Không nên trêu chọc Tiếu Tam Sinh, tạm thời không nên trêu chọc Tiếu Tam Sinh. Người vượt qua cổ kim, khai sáng tiên lộ, lấy lực lượng một người mang Thập Nhị Thiên Vương thành tiên chính là Tiếu Tam Sinh, rời xa hắn, không nên xảy ra xung đột!"
Hồ Nguyệt Tiên đạt được tin tức này cảm thấy có chút khó có thể tin nổi. Nàng rốt cuộc cũng biết tại sao đối phương lại dám đến, cũng hiểu rõ tại sao đối phương lại là Nhân Tiên hậu kỳ.
Người đầu tiên từ xưa đến nay.
Mình chết trong tay hắn, không oan uổng. Chỉ là…
Hắn trưởng thành quá nhanh, Đại Thiên Thần Tông khó khăn rồi.
Nghĩ tới đây, Hồ Nguyệt Tiên nhắm mắt lại, không còn nghĩ được gì nữa, sau đó thân thể của nàng hóa thành bột phấn rồi dần phiêu tán.
Giang Hạo nhìn Hồ Nguyệt Tiên, sau khi xác định nàng đã hoàn toàn chết đi mới thở phào nhẹ nhõm.
"Người của Đại Thiên Thần Tông quá khó giết. Không chỉ có khó tìm, dù là tìm ra thì vẫn chỉ là phân thân. Đúng không, Phong Hoa đạo hữu?" Giang Hạo quay đầu nhìn về phía người bên cạnh.
Lúc này, Phong Hoa đạo nhân không do dự nữa, quay đầu liền chạy, tốc độ cực nhanh.
Giang Hạo nhìn về phía đối phương rời đi, tay quơ về phía không trung, một thanh trường thương xuất hiện, sau đó ném mạnh ra ngoài.
Hô!
Trường thương phá không mà đi, chợt phịch một tiếng, xuyên thủng Phong Hoa đạo nhân, đính người vào trong hư không. Sau đó, Giang Hạo mới cất bước đi tới.
"Đạo hữu, giữa chúng ta không có thù oán quá lớn." Phong Hoa đạo nhân hiện là một vị nam tử trung niên, sắc mặt trắng bệch.
Giang Hạo đứng trước mặt đối phương, mỉm cười nói: "Không có thù oán quá lớn? Phong Hoa đạo hữu đúng là quý nhân nhiều chuyện nên hay quên, mới đó đã quên mình từng làm gì với ta rồi sao? Giết ta, uy hiếp ta, đối với đạo hữu mà nói cũng đều là chuyện thường ngày mà thôi."
"Đó là hiểu lầm." Phong Hoa đạo nhân giải thích.
Nhưng mà, Giang Hạo cũng không chờ hắn tiếp tục giải thích, một tay bắt lấy cổ của đối phương:
"Ta biết đây là phân thân của ngươi, nhưng mà bắt được phân thân, ngươi nói xem liệu ta có thể tìm ra bản thể của ngươi không?"
"Đạo hữu, oan oan tương báo đến khi nào." Phong Hoa đạo nhân lớn tiếng nói:
"Có lẽ ngay từ đầu là lỗi của ta, nhưng giữa chúng ta có thể có càng nhiều hợp tác hơn, giết ta chẳng khác nào mất đi con đường biết được tin tức ở hải ngoại và Vạn Vật Chung Yên. Hơn nữa, bản thể của ta khó tìm, hao hết tâm lực giết ta thì cũng không có chỗ tốt đối với ngươi."
"Bản thể của ngươi khó tìm?" Giang Hạo nhìn chằm chằm vào Phong Hoa đạo nhân, nói: "Đó là trước đây thôi."
Giọng nói rơi xuống, một hạt châu màu đỏ xuất hiện ở trước mặt Giang Hạo.
"Có biết nó không?" Giang Hạo thấy đối phương nghi hoặc thì lắc đầu nói:
"Ngay cả cái này cũng không nhận ra, xem ra kiến thức của ngươi không đủ rồi."
Lúc này, hạt châu màu đỏ phát ra một tia ánh sáng, đâm vào mi tâm của Phong Hoa đạo nhân.
Giờ khắc này, hắn cảm nhận được tai ách, cực khổ và nguyền rủa đến từ quá khứ. Vừa cảm nhận được đã cảm giác như nó có một mối liên hệ không thể tách rời với mình.
Thứ vốn đã bị hắn cắt ra lại lần nữa bị nối vào.
"Đây, đây là cái gì?"
"Thiên Cực Ách Vận Châu, pháp bảo khí vận, khí vận của ngươi sẽ bị vận rủi của nó quấn quanh."
Nghe vậy, Phong Hoa đạo nhân ngây ngẩn cả người.
Trong lúc nhất thời, nàng cảm giác như trên người mình xuất hiện mấy trăm đạo khí tức, liên tiếp tản ra khắp nơi. Thấy cảnh này, trên mặt hắn xuất hiện vặn vẹo, bắt đầu điên cuồng giãy dụa.
"Không thể, tuyệt đối không thể."
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người trước mắt vì giết hắn thế mà lại dùng tới loại hung vật đáng sợ này.
"Thứ này nhất định có phản phệ, ngươi cũng sẽ chết."
"Đúng vậy, nó có phản phệ, nhưng mà có thể giết được ngươi thì đều đáng giá."
"Không, không, trên đời này tại sao lại có người điên cuồng như vậy?"
Hắn thật sự không nghĩ tới trên đời này có thể có người điên cuồng như vậy, bởi vì một chút việc nhỏ mà không tốn công sức để giết hắn như thế.
"Cứ giãy dụa đi, nhưng mà không có ích lợi gì đâu." Trong đôi mắt Giang Hạo mang theo ý cười.
Lúc này, hắn lấy Thiên Đao ra, đặt ngang trên bờ vai, dần dần chém xuống hạt châu màu đỏ. Thiên Đao cộng hưởng với Ách Vận Châu, vận rủi, tai ách, khí vận quấn quanh ở phía trên lưỡi đao, càng giao hòa cùng khí vận của Phong Hoa đạo nhân.
"Một đao này không phải trảm thân thể của ngươi, mà là ‘Mệnh' của ngươi." Đao của Giang Hạo không có dừng lại, trực tiếp chém về phía người trước mắt:
"Đến mở mang kiến thức một chút, thanh đao đến từ trong số mệnh này."
Sau đó, một đao chém qua.
Trong nháy mắt, ‘mệnh’ của Phong Hoa đạo nhân bị chém đứt.
Cùng thời gian đó, vô số thanh đao chém ra ở trước mắt vô số người.
Người bình thường, gia tộc tu chân, môn phái lớn nhỏ đều có cây đao này xuất hiện. Đó là đao đến từ trong số mệnh, quỷ dị khó lường.
Trong lúc nhất thời, lượng lớn người bắt đầu kêu rên, người bên trong gia tộc tu chân cầu gia tộc cứu mạng, đệ tử tông môn cầu sư phụ cứu mạng, đệ tử đại tông càng là khóc lớn hô hào có người muốn giết hắn.
Nhưng mà, mặc kệ là gia tộc tu chân, Trưởng lão tông môn hay là tiền bối đại tông, bọn hắn đều chỉ có thể trơ mắt nhìn người trước mắt bị một thanh đao ánh đỏ chém qua.
Bọn hắn không cách nào ngăn cản đao trong số mệnh.
Bất kỳ thủ đoạn nào đều không thể đánh lại vận rủi đến từ Thiên Cực Ách Vận Châu. Từng người ngã xuống, từng người chết đi.
Đao xuyên qua Nam Bộ, quét ngang tứ bộ, hướng về phía hải ngoại, cuối cùng rơi xuống trong một thôn trang ở chốn sơn dã, xuất hiện trước mặt một nữ tử đã bị hủy hết dung mạo.
Nàng tuyệt vọng nhìn xem mọi thứ, có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy.
"Ta còn chưa muốn chết." Nàng chậm rãi mở miệng.
Nhưng mà đao chưa từng dừng lại, trực tiếp chém xuống.
Giờ khắc này, nguyền rủa trên người nàng biến mất, gương mặt vốn thối rữa nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Tất cả nguyền rủa đều chẳng đáng là gì ở trước mặt một đao này.
Chỉ trong hô hấp, một gương mặt không tính là tuyệt mỹ, lại có vẻ non nớt xuất hiện.
Nàng dường như cũng đã nhận ra, thậm chí còn cảm thấy mừng rỡ.
Cùng lúc đó, đao trong số mệnh chém qua.
Trong nháy mắt, đối phương ngã xuống, không còn động tĩnh gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận