Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1352: Nữ Ma Đầu: Rất Đau?

Chương 1352: Nữ Ma Đầu: Rất Đau?
Đông Cực Thiên trấn áp Tiếu Tam Sinh.
Bất kể là ai, đều không cảm thấy Tiếu Tam Sinh có thể phản kháng lần nữa.
Chênh lệch.
Lực lượng do năm tháng vô tận mang tới sao có thể dễ dàng đuổi kịp được. Mặc dù Tiếu Tam Sinh cao minh nhưng dù sao cũng còn trẻ. Muốn khiêu chiến một tồn tại cổ lão là chuyện cực kỳ khó khăn.
Rất nhiều người đều hi vọng Tiếu Tam Sinh cứ chết như vậy là tốt nhất.
Tất cả đều vui vẻ.
Người Tiên Tộc cũng ước gì như vậy, mặc dù không phải bọn hắn tự mình kết liễu đối phương, nhưng chỉ cần kẻ địch chết là được.
Mà những người khác muốn giết Tiếu Tam Sinh lại càng thêm khó khăn.
Hiện nay tồn tại cổ lão lại chém xuống một đao, chặt mất con đường của Tiếu Tam Sinh, cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Xung quanh có vô số cường giả, lại không có người nào hi vọng Tiếu Tam Sinh còn sống.
Người trắng trợn như vậy, làm việc dựa vào tâm tình như thế, rất khó dự đoán. Người không có dục vọng tầm thường, chính là hung vật di động. Càng cao minh càng khiến người ta e ngại. Nếu như có một ngày hắn trở thành người đệ nhất, tồn tại vô địch thiên hạ, vậy thì người phóng đãng không bị trói buộc, không kiêng nể gì cả, sát tâm tùy ý như thế, đã không thể gọi là người nữa.
Mà là… hung vật Thiên Cực.
Vào lúc phần lớn mọi người đều cảm thấy may mắn, đột nhiên cảm nhận được một cỗ đao ý khác, hoàn toàn khác biệt với Đông Cực Thiên. Nó như là gợn sóng trong nước, không ngừng khuếch tán. Ngay sau đó, bầu trời vốn đang bao trùm lấy Giang Hạo đột nhiên truyền ra tiếng răng rắc.
Có vết rách xuất hiện. Không chỉ như thế, bên trong vết rách bắt đầu phát ra ánh sáng
Trong nháy mắt mọi người đang cảm thấy kinh ngạc, từng đạo ánh sáng xông phá Đông Cực Thiên, chiếu rọi trên bầu trời.
Ầm ầm!
Phảng phất như một con cự thú bị nhốt đang xông phá lồng giam.
Đông Cực Thiên nhìn xem hết thảy, không tiếp tục có động tác.
Cho đến khi một chùm sáng xông ra từ chỗ sâu, mang theo đao ý ngay cả hắn đều không thể lý giải.
Lúc này Giang Hạo nhảy ra khỏi Đông Cực Thiên, dừng lại trên không trung.
Hắn nhìn xem người trước mắt, không có động tác gì nữa, không phải là hắn không muốn, mà là bất lực.
Hắn lúc này nắm Thiên Đao trong tay, nhưng xương tay đã gãy. Không chỉ như thế, một nửa huyết nhục trên người đều đã tán đi, xương cốt gãy mất hơn phân nửa. Hắn lúc này chỉ có dáng vẻ của một người, khí tức thân thể tán loạn, một đao vừa rồi đã là toàn bộ của hắn. Bây giờ tránh thoát Đông Cực Thiên, chính là cực hạn của hắn. Cho nên…
"Ta thua rồi." Giọng nói của hắn khàn khàn, tiếng nói cũng xuất hiện vấn đề.
Bại.
Chênh lệch quá xa.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng mình chung quy đã bại. Cũng tốt, dùng chuyện này để cho tất cả mọi người biết Tiếu Tam Sinh cũng sẽ bại. Bọn hắn sẽ không quá nhìn chằm chằm vào mình nữa, có cơ hội thở dốc.
Mặt khác, mặc dù bại, nhưng cũng có không ít chỗ tốt.
Cuối cùng cũng có chút lĩnh ngộ đối với Đại La Thiên.
Lúc này Đông Cực Thiên nhìn qua Giang Hạo, trong đôi mắt vốn bình thản lại nhiều hơn một vòng thanh tỉnh.
Hắn đã ngủ say vô số năm, trong nháy mắt vừa rồi đã thanh tỉnh một phần:
"Khó trách, khó trách." Ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trên người Giang Hạo, hơi kinh ngạc:
"Khó trách trên người ngươi không có dấu vết của những người kia, khó trách không người dạy ngươi đao pháp, khó trách không người chỉ rõ vết tích cho ngươi, khó trách lại đưa món đồ kia ra để cho ta ứng chiến."
"Thì ra là vì cái này."
Trong lòng Giang Hạo nghi hoặc, cái gì?
Nhưng mà lần này giao thủ, Thiên Đao Thất Thức của hắn đã có tiến bộ vượt bậc, chỉ là lúc trở về sẽ có chút xấu hổ.
Dù sao hắn đã từng nói với Hồng Vũ Diệp là mình sẽ không thua. Cuối cùng lại thua khó coi như vậy.
Toàn thân đều là tổn thương, hơn nữa chỉ là miễn cưỡng chạy thoát khỏi Đông Cực Thiên của đối phương, hoàn toàn không có lực phản kích.
Không dám chần chờ, hắn cung kính hành lễ, sau đó quay người rời đi.
Đông Cực Thiên chưa từng ngăn cản, chỉ là vẫy tay, cái hộp trước đó của Giang Hạo rơi vào trong tay hắn.
"Nếu như kẻ này không chết…" Đông Cực Thiên nhìn qua Giang Hạo, chậm rãi rũ mắt.
Sau đó, hắn nhìn hộp, con ngươi co rụt lại, nỉ non nói nhỏ:
"Đúng là một cái giá lớn, cái giá lớn như thế chính là để ta mài đao cho hắn? Gửi hi vọng lớn như thế sao?"
Đông Cực Thiên lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Giang Hạo, hắn lúc này vẫn đang trong trạng thái ngủ say, không cách nào nhìn kỹ lai lịch của người này. Nhưng không quan trọng, hắn sẽ tỉnh lại trong thời đại này, không cần quá lâu.
Đối phương muốn trưởng thành còn cần một quá trình khá dài.
Ầm ầm!
Trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng nổ, lực lượng cường đại ập tới.
Đông Cực Thiên rất là tò mò nhìn sang.
Chỉ thấy Giang Hạo đã đi ra khỏi Đông Cực Thiên, quay về mảnh thiên địa của mình. Nhưng có một vị cường giả động thủ, muốn giết chết hắn.
"Xem ra rất nhiều người đều không muốn lưu lại kẻ này." Đông Cực Thiên không thèm để ý.
Đối phương sống chết không có bất cứ quan hệ nào với hắn, mình chỉ là ra ứng chiến mà thôi.
Nhân tộc nội loạn, không cần để ý tới.
Lúc này, Giang Hạo mỏi mệt đi ra khỏi Đông Cực Thiên, hắn vốn định câu thông Càn Khôn Tử Hoàn, nhưng nghĩ không ra chỗ nào an toàn.
Trở lại trong sân có thể sẽ bị phát hiện. Chỗ khác đi qua với trạng thái hiện tại thì cũng dễ dàng gặp bất trắc. Chỉ có mang theo Hồng Vũ Diệp cùng nhau rời đi, mới có thể che đậy được ánh mắt cường giả.
Chỉ là vừa mới ra ngoài, đã có cường giả động thủ.
Lần này, tất cả mọi người xung quanh lựa chọn đứng ngoài quan sát, không người xuất thủ.
Dường như tất cả mọi người đều hi vọng hắn chết.
Tiếu Tam Sinh xác thực không thể không chết.
Trưởng thành quá nhanh, cũng quá không kiêng nể gì cả.
Cũng bởi vì như vậy, hắn mới không dám thể hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
Không người nào nguyện ý để người như hắn xuất hiện trên đời.
Mỗi ngày bị người ta nhớ thương, không bằng để cho người khác cảm thấy hắn nhỏ yếu.
Hoa văn đại đạo chấn động, Giang Hạo có chút cảm khái. Tiếu Tam Sinh xác thực cao minh, nhiều người muốn giết hắn như vậy.
Thiên Tiên nha, đừng nói là hắn đang trọng thương, dù là thời kỳ toàn thịnh đều không thể chống cự. Mà đối phương vì giết mình mà không tiếc đánh lén. Thật sự là để ý đến mình.
Lúc này đại đạo tới gần, chỉ cần đụng phải liền có thể giết chết hắn.
Thiên m Tông, Tư Trình thở dài một tiếng: "Không đến mức như thế đi?"
Sau đó, hồ lô trong tay chấn động, rượu tuôn ra, con đường như là đại đạo hiển lộ rõ ràng.
Ầm ầm!
Hoa văn đại đạo vốn sắp đụng phải Giang Hạo lập tức bị dập tắt khi gặp phải rượu.
Nhưng mà, người động thủ lại trở nên nhiều hơn.
Nhìn mỗi người đều bày ra dáng vẻ không giết mình thì không được, Giang Hạo có chút cảm khái.
Lúc này, bên cạnh hắn chợt hiện ánh sáng màu đỏ. Một nữ tử mặc một bộ váy màu đỏ trắng thình lình xuất hiện ở trước mặt hắn.
"Đi thôi." Đối phương vươn tay, nhìn về phía Giang Hạo, mang theo một chút mỉm cười.
Nàng không nhìn công kích xung quanh, không để ý tới bất kỳ hoa văn đại đạo nào, trong ánh mắt của nàng chỉ có một thân ảnh, thân ảnh thuộc về Giang Hạo.
Thấy thế, Giang Hạo chưa từng cất bước, chỉ là vươn tay ra.
Bởi vì, người ở ngay trước mắt, không cần hắn tới gần, chỉ cần đưa tay liền có thể nắm chặt lấy đối phương, chỉ là tay của hắn có chút run rẩy.
Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng nắm chặt, nói khẽ: "Rất đau?"
"Vấn đề không lớn." Giang Hạo trả lời.
Đau nhức đã không đủ để hình dung, thân thể thậm chí là đang dần tan rã.
Nếu không phải có thần thông Khô Mộc Phùng Xuân đang không ngừng chữa trị thân thể, hắn lo là mình sẽ ngã xuống mất.
Hắn không dám kéo dài thời gian, bắt đầu câu thông Càn Khôn Tử Hoàn, dự định rời khỏi nơi này.
Lúc này, đường vân đại đạo đã đến.
Nhưng mà, tất cả công kích lại dừng lại trên không trung.
Giang Hạo câu thông Tử Hoàn thành công, hai người biến mất tại chỗ.
Nhìn hai người rời đi, Tư Trình hơi kinh ngạc.
"Có chút quen mắt."
Cẩn thận suy tư một lát, Tư Trình rốt cục nghĩ ra.
Hắn là…
Giang Hạo Thiên?
Đơn độc một người hắn không nhận ra, thế nhưng hai người đi cùng một chỗ, cặp đạo lữ này vô cùng đặc thù.
Nghĩ một chút liền nhớ ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận