Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1250: Cấm Kỵ Chi Long 2

Chương 1250: Cấm Kỵ Chi Long 2
Giang Hạo vừa đổi trà, vừa nhìn Xích Long.
Đối phương nhìn có vẻ như thực sự đã phải chịu đả kích lớn lao, hơn nữa trên người còn có vết thương.
"Xem ra cần chữa thương." Giang Hạo lấy một cái túi trữ vật ra, nói: "Chỗ của vi huynh có một ít đan dược, hiền đệ thử một chút đi."
Xích Long liếc qua trữ vật pháp bảo đơn giản, trầm giọng nói: "Đa tạ ý tốt của huynh trưởng, chỉ là đan dược bình thường không thể trị hết thương thế kia."
Trong lúc nhất thời, tiếng đàn nhị đi tới cao trào, nhạc khúc thê thảm làm cho người ta đau lòng.
"Nhìn xem một chút đi." Giang Hạo nhắc nhở.
Nói xong, hắn liền đẩy trữ vật pháp bảo tới trước mặt đối phương, sau đó liền an tâm pha trà.
Hắn ngửi một cái, lá trà này chính là mộtlinh thạch có thể mua một cân.
Xích Long có thể bỏ linh thạch mua trà, đúng là như khó được, không thể yêu cầu quá nhiều.
Sau đó, hắn pha Cửu Nguyệt Xuân, rót cho Hồng Vũ Diệp một chén.
Xích Long chắc là không quen uống trà tốt như vậy, coi như xong.
"Có ấn ký." Giọng nói của Xích Long truyền đến.
Hắn do dự mãi, cảm thấy vẫn nên cho huynh trưởng chút mặt mũi, lấy kiến thức của mình phản bác tác dụng của đan dược một chút cũng không khó lắm. Để cho huynh trưởng tâm phục khẩu phục.
Giang Hạo lúc này mới nhớ tới phía trên có ấn ký, sau đó hắn nắm lấy trữ vật pháp bảo, mở ấn ký ra: "Xem một chút đi."
"Thật ra huynh trưởng không hiểu rõ thương thế của ta, đan dược bình thường căn bản là không có cách nào chữa trị, thậm chí không có một chút tác dụng gì , nhất là đan dược này…" Lời nói còn chưa kết thúc, Xích Long đã chợt im hơi lặng tiếng.
Thấy thế, Giang Hạo thu hồi trữ vật pháp bảo: "Đan dược này thế nào?"
Xích Long tỉnh lại từ trong kinh ngạc, nghiêm túc nói: "Ngửi thôi đã làm cho tinh thần người ta phấn chấn, ăn vào nhất định có một ngày phi thăng."
"Có thể trị được sao?" Giang Hạo hỏi.
"Có thể, là tầm mắt của đệ đệ vụng về, bị mỡ heo làm tâm trí mê muội." Xích Long chân thành nói.
Giang Hạo nhìn nam tử trước mặt. Đối phương đúng là một vị cường giả khó lường, thế nhưng những lời này lại không giống với lời mà một cường giả có thể nói. Không có khí chất cơ bản của cường giả.
Không biết lúc Cổ Kim Thiên và Xích Long cùng nhau ra ngoài, liệu có cảm giác bị kéo thấp địa vị Tu Chân Giới hay không.
"Đan dược này có đủ để hiền đệ bị thương giải đáp nghi hoặc cho vi huynh trước không?" Giang Hạo nói.
Nghe vậy, vẻ mặt Xích Long trở nên lạnh lẽo, nói: "Huynh trưởng xem thường người nào đó? Đừng nói là có đan dược này, dù là không có đan dược này thì người làm đệ đệ như ta dù chết thì cũng phải trả lời vấn đề của huynh trưởng."
Giang Hạo nhìn Xích Long, không có chút ngoài ý muốn nào, mà là tiếp tục mở miệng:
"Rồng nào sẽ thường xuyên nằm mơ? Hoặc có thể nói là giấc mơ báo trước."
Xích Long lắc đầu, nói nghiêm túc: "Không có, mặc dù bên trong Chân Long có Mộng Long nói chuyện, nhưng mà không thể biết trước được. Chỉ có thể dựa vào năng lực của bản thân để suy đoán, dù cho có thể biết trước thì cũng không phải là nằm mơ. Nhưng mà, rồng nằm mơ thỉnh thoảng mơ thấy chuyện liên quan tới chính mình sự cũng không phải là không được. Chỉ có thể nói chuyện này không có cách nào giải thích chuẩn xác."
Giang Hạo rũ mắt, xem ra không có cách nào biết được tình huống Tiểu Li nằm mơ rồi.
Sau khi suy tư một lúc, Giang Hạo lấy một cái hộp ra, lớn chừng bàn tay sau đó đẩy qua: "Xem cái này một chút."
Xích Long mở ra, sau đó một hạt châu đập vào mi mắt.
Thương Uyên Long Châu.
"Long Châu, Long Châu rất cao minh."
Xích Long chỉ liếc mắt một cái liền cực kì kinh ngạc: "Long Châu này cực kì cổ lão."
"Có ghi chép liên quan không?" Giang Hạo hỏi.
"Không có." Xích Long lắc đầu, sau đó khép hộp lại rồi đẩy trở về: "Có thể xác định là từ thời đại Nhân Hoàng đến nay tuyệt đối không có Long Châu này. Trước thời Nhân Hoàng thì khó mà nói được, ít nhất thì bên trong truyền thừa của ta không có bất kỳ ghi chép nào liên quan tới hạt châu này. Có lẽ huynh trưởng không rõ, ta dù là chỉ nhìn một chút thì cũng có thể rõ ràng phân rõ viên Long Châu này. Cho nên đáp án của ta gần như sẽ không sai."
Giang Hạo gật đầu, vẫn là không có tin tức liên quan.
Không chỉ là Xích Long, những con rồng khác cũng là như thế.
Nhưng mà đáp án mà Xích Long đưa ra nhiều hơn những người khsc. Đó chính là Long Châu này không thuộc về thời đại Nhân Hoàng cho đến nay, có khả năng đến từ thời đại càng cổ lão hơn.
Nói cách khác, Long Châu này không nằm trong tay Long tộc ở thời đại Nhân Hoàng.
Chuyện này rất phức tạp.
"Huynh trưởng còn có vấn đề gì không?" Xích Long thúc giục nói, còn thuận thế ho khan hai tiếng, dường như sắp không chờ được nữa.
"Đan dược."
"Cứu mạng…"
Giang Hạo thu hồi Long Châu, lại hỏi: "Hiền đệ có biết lôi đình Thiên Cương không?"
"Không biết."
Xích Long không cần nghĩ ngợi đã lắc đầu: "Trong ghi chép của Long tộc, ghi chép văn hiến của từng tông môn đều không có lôi đình Thiên Cương. Nhưng mà Nhân Hoàng có một Tàng Thư Các, nơi đó có điển tịch hắn cất giữ cả đời, thậm chí có không ít trang sách tiên hiền, có lẽ nơi đó sẽ có ghi chép liên quan."
Hắn trả lời rất nhanh, không chỉ đưa ra đáp án, còn nói ra biện pháp giải quyết.
Giang Hạo chỉ có thể cảm khái, đối phương bị thương quá nghiêm trọng, rất cần sử dụng "Đan dược".
"Nếu như lôi đình Thiên Cương có liên quan tới Thương Uyên Long Châu, vậy thì không cần hỏi, trên văn hiến bình thường sẽ không có câu trả lời. Nhìn văn hiến mà Nhân Hoàng cất giữ mới có xác suất biết được. Đương nhiên, chỉ là xác suất nhất định." Xích Long nhanh chóng nói bổ sung.
Giang Hạo gật đầu, cũng không nói thêm cái gì.
Đáp án này cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Lôi đình Thiên Cương đả thương Tiểu Li, cũng không đơn giản. Có lẽ chính là chỗ ẩn nấp nào đó. Chuyện cụ thể chỉ đành chờ tiểu Li khôi phục ký ức.
"Còn gì nữa không?" Xích Long tiếp tục thúc giục.
Giang Hạo rũ mắt, thật ra còn một chuyện cuối cùng.
Hắn ít nhiều đã hỏi qua vấn đề trước đó, đáp án đạt được cơ bản là giống nhau. Mà mấu chốt nhất vẫn là bản thân Tiểu Li.
Hắc Long gặp qua, biết được đối phương, lại cảm giác kỳ quái. Cho nên để Xích Long xem Tiểu Li một chút, có lẽ sẽ có thu hoạch khác.
Mang Xích Long đi, hoặc là mang Tiểu Li đến đều không thích hợp. Nhưng Giang Hạo có những biện pháp khác.
Chỉ là lo lắng liệu Xích Long có an toàn hay không, dù sao đối phương có chút…
Qua một lúc sau, Giang Hạo lần nữa lấy hộp ra rồi đưa tới. Cùng lúc đó hắn mở m Dương Thủ Hoàn ra, có vào không ra. Phòng ngừa khí tức của đồ vật bên trong lộ ra ngoài.
Xích Long nhìn xem xung quanh, cảm giác có chút quái dị, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía cái hộp.
Vật này cũng không đơn giản, nếu không thì huynh trưởng sao lại phải bày ra thủ đoạn như vậy?
Hắn mở hộp ra, lần này cũng là hạt châu, nhưng cũng không phải là thực thể hạt châu, mà là lực lượng phong ấn hình thành hạt châu màu tím, bên trong có một đạo khí tức Long tộc.
Chuyện cụ thể thì cần mở phong ấn ra.
Là con rồng kia, con rồng mà huynh trưởng để ý.
"Ta mở nha?" Xích Long nhướng mày hỏi người trước mắt.
Giang Hạo gật đầu.
Trong nháy mắt, hắn cảm giác được khí tức Xích Long bao trùm xung quanh, thậm chí ngay cả lão giả lái thuyền cũng hoàn toàn bị bao trùm, không cách nào nhìn trộm chút nào.
Lúc này, Chưởng Trung Càn Khôn bị giải, một thân ảnh xuất hiện ở trên boong thuyền.
Thoạt nhìn là một thiếu nữ mười một mười hai tuổi, ngoài ra thì không thể nhìn thấy cụ thể.
Là Tiểu Li được Sâm La Vạn Tượng chia ra.
Vì để hỏi thăm Xích Long và đạt được đáp án đủ nhiều, Giang Hạo đã chuẩn bị rất nhiều.
Vào lúc Xích Long nhìn thấy thân ảnh này, hoặc có thể nói là trong nháy mắt cảm nhận được khí tức này, con ngươi lập tức co rụt lại, có chút khó có thể tin nổi.
"Có phát hiện?" Giang Hạo hỏi.
Xích Long thở sâu, kinh hãi nói: "Cấm Kỵ Chi Long, huynh trưởng, rồng này ghê gớm nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận