Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1083: Nữ Ma Đầu: Ngươi Nói Chưởng Môn Ngươi Chết Rồi?

Chương 1083: Nữ Ma Đầu: Ngươi Nói Chưởng Môn Ngươi Chết Rồi?
Giang Hạo nhìn người trước mắt, trong lòng suy tư.
Hồng Vũ Diệp có thể tùy ý ra vào Thiên Âm Tông, chắc là không sợ bất kỳ cường địch gì. Càng sẽ không để ý đến Chưởng môn có lẽ đã chết.
Về việc đối phương có năng lực xoay chuyển tình thế hay không, Giang Hạo suy tư chốc lát rồi nói: "Nghe nói Thiên m Tông được tạo nên từ một tay Chưởng môn, có thể trở thành tông môn nhất lưu tất cả đều là công tích của Chưởng môn."
"Sau đó thì sao?" Hồng Vũ Diệp uống trà, hỏi.
Khóe mắt nàng có chút nheo lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Giang Hạo cũng không xác định được suy nghĩ của đối phương. Chỉ có thể tự mình suy đoán.
"Nếu như Chưởng môn còn sống, chắc là có năng lực xoay chuyển tình thế." Giang Hạo nói.
"Còn sống?" Ánh mắt Hồng Vũ Diệp sáng rực lên, giống như nghe được chuyện gì đó cực kì thú vị: "Xem ra ngươi có không ít kiến giải đặc biệt."
Nàng nói xong liền nhìn Giang Hạo, chờ đợi kết quả, còn đặc biệt bảo Giang Hạo pha trà ngon.
Giang Hạo tìm tòi nửa ngày, pha trà năm trăm một tiền.
Hồng Vũ Diệp nhìn trà lại nhìn người một chút. Người kia cúi đầu, kiên trì pha.
"Cửu Nguyệt Xuân đâu?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Lúc đi gặp Vạn Vật Chung bị hắn đánh lén, rơi mất rồi." Giang Hạo đáp.
Hồng Vũ Diệp nhếch miệng cười, cũng không hỏi nhiều những chuyện này, mà là để Giang Hạo nói một chút về Chưởng môn Thiên m Tông.
Pha trà xong, Giang Hạo cũng suy nghĩ xong, hắn nói khẽ: "Chỉ là vãn bối tự tiện suy đoán, cũng không phải là kiến giải đặc biệt gì cả."
Hồng Vũ Diệp không thèm để ý, an tĩnh nghe.
Muốn nhìn một chút xem có thể nghe được suy đoán gì.
"Chưởng môn chắc là mạnh, nhưng mà nàng đã bế quan tám mươi năm không thôi." Giang Hạo cân nhắc rồi nói:
"Tám mươi năm trước, nàng quét ngang xung quanh, giao thủ với từng tông môn, sau khi Thiên m Tông đại khái tiến vào quỹ đạo thì liền bắt đầu bế quan, cho đến nay đều chưa từng xuất hiện. Có hai nguyên nhân về việc nàng bế quan, một là tăng cao tu vi, hai là khôi phục thương thế. Nếu như là tăng cao tu vi, lâu như vậy rồi, chắc là đã thất bại. Nếu như là khôi phục thương thế, lâu như vậy rồi, chắc là không cách nào khôi phục."
"Cho nên, ngươi nói nếu như nàng còn sống có ý là…" Hồng Vũ Diệp mỉm cười hỏi.
Giang Hạo cũng không trực tiếp trả lời, mà chỉ nói:
"Vãn bối cũng không hiểu rõ về cảnh giới cao, chỉ là lấy kiến giải của bản thân để phán đoán."
"Ngươi đoán như thế, như vậy Bạch Trưởng lão của các ngươi cũng đoán như thế sao?" Hồng Vũ Diệp uống trà hỏi.
"Có lẽ nàng ngay từ đầu đã biết, chỉ là vẫn luôn nói với mọi người là Chưởng giáo đang bế quan. Chỉ cần có một người không biết ở phía sau thì những người khác sẽ kiêng kị." Giang Hạo phân tích.
Hồng Vũ Diệp gật đầu: "Ngươi nói rất có lý, cho nên lần này ngươi phải làm sao? Chưởng môn của các ngươi không còn, Chưởng môn đại diện cũng sắp bại, ảnh hưởng đối với ngươi cũng không nhỏ." Nàng nói xong thì tiếp tục uống trà, tựa như đang chờ xem kịch vui.
Giang Hạo rũ mắt, nói:
"Vãn bối sống chết không quan trọng, chủ yếu là lo lắng Thiên Hương Đạo Hoa có bị ảnh hưởng hay không."
Thiên Hương Đạo Hoa vẫn luôn ở đây mà không bị hái đi, đại khái là không thích hợp di chuyển. Hoặc là sau khi di chuyển sẽ chọc đến phiền phức.
Tóm lại, không cần thiết thì người trước mắt cũng không muốn di chuyển.
Cho nên, nếu như Thiên m Tông bị diệt, đương nhiên sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến Thiên Hương Đạo Hoa.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp đột nhiên cười: "Ý của ngươi là, ta cần ra tay giúp Thiên m Tông vượt qua gian nan?"
"Tiền bối nói đùa, sống chết của Thiên m Tông không có liên quan gì tới tiền bối. Chỉ là Thiên Hương Đạo Hoa tương đối thích ứng với nơi này, nếu như chịu ảnh hưởng thì được không bù mất." Giang Hạo cúi đầu cẩn thận mở miệng.
Hồng Vũ Diệp nhìn qua đối phương, mặc dù cười, nhưng trong mắt mang theo một chút lãnh ý. Nàng đặt chén trà xuống, nói:
"Giúp ngươi một chút cũng được, nhưng mà ta cần lấy đi một thứ từ trên người ngươi."
Giang Hạo nhớ bản thân đã thiếu bốn món thì phải.
Thêm cái này nữa là năm món?
Nhưng mà hắn không tin Bạch Chỉ Trưởng lão sẽ không chuẩn bị đầy đủ.
Hắn căn bản không cần làm gì trong loại chiến cuộc này.
Phải biết, trận chiến này là Bạch Chỉ Trưởng lão khởi xướng.
"Không được?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Cũng không phải là như thế." Giang Hạo nhìn về phía trời cao nói:
"Vãn bối ở tông môn hồi lâu, cũng có chút hiểu biết về tông môn. Mặc dù tiền bối nói tông môn ở thế yếu, nhưng mà ta cảm thấy kết quả chưa chắc đã như nhìn thấy. Những năm này Thiên m Tông thường xuyên đánh nhau, có thua có thắng, nhưng mà chưa từng đặc biệt thua thảm. Đây không phải là trùng hợp, Bạch Trưởng lão chấp chưởng Thiên m Tông hơn tám mươi năm, tuyệt không phải làm loạn.”
Hồng Vũ Diệp uống trà, nhìn xem trời cao, nói:
"Xem ra ngươi rất có lòng tin với bọn hắn."
"Cảm thấy chỉ cần là người bình thường liền sẽ biết không phải là đối thủ thì sẽ không làm loạn, tông môn đã động nhất định có mấy phần chắc chắn " Giang Hạo nói.
Hồng Vũ Diệp nhấp một ngụm trà, không tiếp tục nhiều lời nữa, mà là hỏi về nhân vật quan trọng của Vạn Vật Chung Yên.
"Ngươi nhìn thấy người kia?"
"Gặp được, được xưng là Vạn Vật Chung." Giang Hạo trả lời.
Hồng Vũ Diệp gật đầu, hỏi một chuyện khiến cho tim người kia đập nhanh: "Ngươi hỏi chuyện Mật Ngữ Thạch Bản chưa?"
Nghe được tra hỏi, Giang Hạo sững sờ tại chỗ.
Không có hỏi, quên mất.
Khi đó hắn mải suy nghĩ làm thế nào để hù dọa đối phương, để cho nguy hiểm trì hoãn.
Hơn nữa, bầu không khí đến, hắn liền quay người rời đi.
Khi đó không đi, sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng, cũng không tiện tiếp tục hỏi thăm.
Hắn hoàn toàn quên mất chuyện liên quan tới Mật Ngữ Thạch Bản.
"Hỏi rồi." Giang Hạo gật đầu.
Hồng Vũ Diệp mỉm cười nói: "Đạt được đầu mối gì?"
Giang Hạo cúi người cung kính nói: "Vãn bối lấy thân phận Cổ Kim Thiên để nói chuyện, uy hiếp đối phương trì hoãn trở về. Đối phương đồng ý, nhưng không đạt được đáp án liên quan tới Mật Ngữ Thạch Bản. Cần chờ hắn trở về mới có thể lại hỏi thăm một lần nữa."
"Cũng chính là không thu hoạch được gì?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo cúi đầu không dám mở miệng.
Lúc này, hắn cảm thấy khí tức ngập trời, lực lượng tựa như núi lở nhanh chóng ập tới.
Trong hô hấp, hắn cảm giác bản thân bay lên.
Ầm!
Phía sau truyền đến tiếng va chạm, ngay sau đó là cảm giác đau rát.
Không đợi hắn đứng lên, Hồng Vũ Diệp đã đứng lên, giọng nói bình thản truyền đến: “Trà hôm nay không được, mặt khác, suy đoán của ngươi là đúng, tông môn của ngươi quả thật có chút năng lực. Mặc dù không có năng lực lập tức lật ngược tình thế, nhưng hiện tại đã bắt đầu chiếm ưu thế."
Giang Hạo lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía trời cao.
Chỉ thấy lực lượng mới tham dự.
Có chi viện từ bên ngoài.
Suy tư một lát, Giang Hạo liền nghĩ đến Thi Thần Tông.\
Nhưng mà, Thi Thần Tông có người cường đại như vậy đến sao?
Hắn không được biết.
Thi Giới đi vào không ít, không cần thiết phái ra cường gải bực này mới đúng.
Không phải là vì Thi Giới thì chính là vì Trang Vu Chân.
"Đại Thiên Thần Tông sẽ bị Thiên m Tông bắt được một bộ phận. Nếu như ngươi đã không thể hỏi thăm được đáp án từ chỗ Vạn Vật Chung thì đi Đại Thiên Thần Tông hỏi ra manh mối đi." Hồng Vũ Diệp nói xong liền dần dần biến mất tại chỗ.
Thấy đối phương rời đi, Giang Hạo mới đứng lên, trùng điệp thở phào một cái.
Là thật sự quên, nếu không chắc chắn sẽ tìm một cơ hội hỏi thăm một chút.
Còn về đáp án, nếu như không ngại thì có thể nói ra toàn bộ.
Nếu như trực tiếp đạt được thông tin về tồn tại phía sau màn, hắn sẽ giấu đáp án, sau đó dần dần thẩm tra từng khía cạnh.
Tranh thủ đầy đủ thời gian cho mình.
Hắn cũng muốn biết về cường giả phía sau Mật Ngữ Thạch Bản. Như vậy sẽ có thể xác định lúc nào tìm được là tốt nhất.
Ít nhất phải chờ thực lực của mình đầy đủ.
Biết sẽ có thể khống chế sớm, không biết lại sợ đột nhiên tìm được đối phương, một khi là cường giả không cách nào ứng đối thì hậu quả khó mà lường được.
Ngày kế tiếp.
Giang Hạo nhìn thấy cuộc đọ sức trên bầu trời hoàn toàn hạ màn kết thúc.
Thấy thế, hắn rời khỏi sân, quay về quặng mỏ.
Nơi này cũng không bị phá hư quá nhiều, hắn thừa dịp trật tự chưa được khôi phục, sau đó quay về chỗ ở.
Sau đó, hắn tìm đến Hạ sư tỷ ở tầng ba.
Nàng bị một chút thương thế.
"Sư đệ không có việc gì?" Hạ sư tỷ hơi ngoài ý muốn:
"Vẫn luôn không thấy được sư đệ, còn tưởng rằng sư đệ xuất hiện bất trắc."\
"Ta thường xuyên đi quặng mỏ." Giang Hạo không có trực tiếp nói thẳng ra hướng đi của bản thân.
Dẫn dắt một chút, để chính bọn hắn tưởng tượng là được.
Hắn thường xuyên đi quặng mỏ, cho nên lần này vừa vặn ở quặng mỏ, vận khí tốt tránh thoát một kiếp.
Hạ tiên tử chính là nghĩ như vậy.
"Nếu như lần này mà không có tiền bối tông môn bảo vệ nơi này từ sớm, lại kéo chiến trường đến trời cao thì chúng ta liền nguy hiểm." Vạn Thành Phong đi tới cảm khái.
"Đúng vậy, thực lực tông môn thật sự là cao minh, chỉ là không biết lần này là động thủ với ai." Giang Hạo cũng cảm khái một câu.
Hắn bởi vì muốn đi tìm Vạn Vật Chung, cho nên không ở lại nơi này.
Không có đối mặt trực tiếp với uy áp đáng sợ kia.
Nhưng mà, có thể quan sát trận chiến gần như vậy cũng có chỗ tốt nhất định.
Có lẽ có chút ít cảm ngộ.
Giang Hạo cũng không muốn cơ duyên như vậy.
Quá nguy hiểm.
Sau khi dò xét, hắn phát hiện đám Lâm Tri đã chạy đi từ sớm.
Như thế Giang Hạo liền tiếp tục ở lại nơi này.
Chờ đợi sắp xếp.
Ba người ngồi trên một vùng đất trống.
"Nghe nói sư đệ sẽ giảng giải phương pháp tu luyện cho một số sư đệ sư muội?" Hạ tiên tử đột nhiên hỏi.
"Là một vị sư đệ có thiên phú bình thường, chỉ đạo nhiều một chút mà thôi." Giang Hạo nói chi tiết.
Xét đến cùng, hắn đều là nói cho Trình Sầu nghe. Những người khác đều không cần hắn.
"Sư đệ đối hiểu rất rõ về Luyện Khí và Trúc Cơ?" Hạ tiên tử hỏi.
Giang Hạo lắc đầu: "Chỉ là hiểu rõ một chút chuyện thô thiển."
"Ta có một ít vấn đề nhỏ, muốn hỏi sư đệ một chút. Là tình huống mà một số sư đệ sư muội thường gặp, theo lý thuyết thì ta có thể nhẹ nhõm giải quyết vấn đề cho bọn họ. Nhưng mà, giải quyết xong vấn đề, bọn hắn lại có vấn đề mới, vòng đi vòng lại, cuối cùng lại quay về vấn đề vừa rồi. Điều này khiến cho ta có chút kỳ quái. Vốn muốn đi hỏi thăm một số sư huynh sư thúc, nhưng bị nơi này ngăn chặn, vẫn luôn không rảnh rỗi. Sư đệ có được hay không?" Hạ tiên tử nghiêm túc nói.
Giang Hạo lúc này đưa pháp bảo trước đó còn chưa lau ra, nói: "Sư tỷ hỏi đi."
Hắn sẽ không từ chối chuyện này.
Sau đó, Hạ tiên tử nói một số vấn đề, đều là mấy vấn đề thô thiển.
Nàng nói từ đơn giản nhất, sau đó nói ra phương pháp giải quyết.
Tổng cộng có hai phương pháp giải quyết, có một loại là thỉnh giáo Vạn Thành Phong. Nhưng cuối cùng lại vòng trở về.
Chính là, trước kia là chỗ này không thuận, thuân theo cái khác thì lại chỗ kia không thuận.
Vẫn luôn biến hóa.
Cuối cùng về tới ban đầu.
Giang Hạo vô thức lau sạch pháp bảo, chưa từng mở miệng.
Sau khi hỏi xong, bọn hắn lại chờ đợi một chút thời gian, lúc này Giang Hạo mới mở miệng, nói: "Không thể giải quyết vấn đề ban đầu, đầu nguồn nằm trước vấn đề này. Sự thông thuận trước mắt thật ra chỉ làm nền cho vấn đề, ta không dám xác định cụ thể là chỗ nào xảy ra vấn đề. Nhưng đây là bình cảnh mà đột phá mang tới, thật ra có thể đổi một loại phương thức khác để đột phá.”
Giang Hạo khí định thần nhàn, bắt đầu nói một chút lý giải về Luyện Khí, sau đó còn nói đến lý giải về Trúc Cơ
Hai người nghe liền bừng tỉnh đại ngộ, trong lúc nhất thời đã khắc sâu việc vận dụng linh khí hơn một chút.
Hai người lập tức chấn kinh.
Khó trách có người tự nguyện dâng ra Nguyện Huyết để đi nghe giảng giải.
Loại lý giải này đúng là khiến cho người ta sợ hãi thán phục.
Đáng tiếc là, chỉ dừng lại tại Kim Đan trở xuống.
Nên dành nhiều thời gian hơn để đi tăng cao tu vi, chờ sau khi đủ tu vi lại trở về lĩnh ngộ loại lý giải này, sẽ càng thêm dễ dàng, cũng không lãng phí thời gian.
Hai người muốn nhắc nhở, nhưng đều không có mở miệng.
Bởi vì đây là Nguyện Huyết đạo, là thứ cần thiết của đối phương.
Hoặc có thể nói rằng, chỉ có như vậy thì hắn mới có càng nhiều Nguyện Huyết.
Đây là con đường mà Nguyện Huyết Đạo nhất định phải đi.
Sư đệ như vậy lại là Nguyện Huyết đạo, quả thực có chút đáng tiếc.
Người tu Nguyện Huyết Đạo mạnh nhất Thiên m Tông chính là Thiên Trần sư huynh, nhưng tối đa cũng chỉ đột phá Nguyên Thần tiến vào Luyện Thần.
Tương lai của Giang sư đệ đúng là đáng lo.
Giang Hạo nói rất nhiều và đã lau chùi sạch tất cả bảo vật, cộng với hoàn thành ghi chép. Sau đó, hắn liền đưa đồ cho Hạ sư tỷ.
"Sư tỷ, đến lượt ngươi." Hạ tiên tử nghe vậy liền sững sờ.
Nàng không nghĩ tới Giang Hạo lại kính nghiệp như vậy.
Nàng cũng không tiếp tục nhàn rỗi nữa mà bắt đầu giám định.
Mỗi lần giám định đều sẽ nói ra cách nhìn của bản thân, là cố ý nói cho Giang Hạo nghe.
Người kia an tĩnh lắng nghe, điều này khiến hắn hiểu rõ về bảo vật hơn một chút.
Nhất là kiến thức liên quan tới rèn đúc, và sự khác nhau của từng thời đại.
Chờ sư tỷ xem hết, chính là Vạn Thành Phong sư huynh.
Đối phương cũng giống như thế.
Lần này nói kỹ lưỡng hơn.
Thói quen rèn đúc của từng thời đại, chi tiết, còn có làm thế nào để phân rõ thật giả.
"Sư đệ có rất nhiều giải về vật đạt được, nhưng lại biết rất ít về lai lịch của nó. Bảo vật phần lớn đều xuất phát từ một số tông môn. Bọn hắn kiểu gì cũng sẽ có một chút điểm chung…"
Vạn Thành Phong nói rất nhiều, Hạ sư tỷ cũng chăm chú nghe.
Cơ hội như vậy hơi hiếm thấy.
"Sư huynh đúng là biết nhiều về bảo vật này." Giang Hạo không khỏi bội phục nói.
"Cũng không nhiều, chỉ là gặp nhiều hơn một chút. Nghe nói kiến thức của một số thợ rèn mới là cao minh, bọn hắn cần không ngừng thu thập bảo vật cổ lão, dùng để đột phá sự yếu kém bên trên kiến thức, cũng dễ dàng hấp thu bách gia chi trưởng hơn. Thợ rèn càng lợi hại thì càng nhiều mấy thứ này. Cho nên thợ rèn cực ít, bởi vì bọn hắn cũng như luyện đan, tiêu hao quá lớn, chỉ có thể đi từng nơi để gia tăng kiến thức." Vạn Thành Phong nói.
Nghe đối phương nói, Giang Hạo sửng sốt một chút.
Thợ rèn càng lợi hại thì càng cần thu thập nhiều bảo vật cổ lão?
Rèn đúc càng mạnh thì cũng càng nhiều.
Hắn Mịch Linh Nguyệt được hải ngoại ca tụng là Đoán Tạo Chi Thủ Mịch.
Nếu như Vạn Thành Phong sư huynh nói không sai, như vậy đối phương có phải là có rất nhiều bảo vật cổ lão hay không?
Trong lúc nhất thời, hắn muốn mau chóng đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chuyến.
Nhưng mà không gấp được, trước cứ chờ tông môn xử lý tốt chuyện nơi đây đã, sau đó lại đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp một chút.
Cũng phải biết được từ chỗ Đại Thiên Thần Tông một số tin tức liên quan tới Mật Ngữ Thạch Bản. Nếu không sẽ không tiện bàn giao với Hồng Vũ Diệp.
Chủ yếu vẫn là tăng cao tu vi, chuyện khác không có kết quả không cần truy đến cùng.
Còn về linh trà…
Gần nhất tiếp tục bắt đầu chế phù để bán vậy.
Hi vọng có thể mau chóng tiến đến một vạn, mua linh trà tốt một chút.
Chuyện quặng mỏ xử lý thật lâu, Chấp Pháp Phong và Vô Pháp Vô Thiên Tháp kiểm tra trong trong ngoài ngoài mấy ngày. Sau đó công việc tại quặng mỏ mới được tiến hành như bình thường.
Phía sau chính là tra hỏi từng người ở trong phiên chợ.
Thỉnh thoảng sẽ thiếu đi một người.
Trong lúc nhất thời, người người đều cảm thấy bất an.
Giang Hạo cũng cảm thấy kinh ngạc, cường độ lần này lớn trước nay chưa từng có.
Có một số người khả nghi liền sẽ bị mang đi.
Hắn cũng rất khả nghi.
Bản thân biến mất một đoạn thời gian, có thể giấu diếm được người khác, nhưng mà không giấu diếm được Chấp Pháp Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận