Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1279: Hiện Tại Ngươi Sẽ Gặp Được 1

Chương 1279: Hiện Tại Ngươi Sẽ Gặp Được 1
Thiên m Tông.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Giang Hạo uống trà xem sách.
Đấu Chuyển Tinh Di sớm đã thuộc lòng, thậm chí là hiểu rõ sơ bộ.
Không biết có phải do đã trở thành Chân Tiên hay không, những thứ trước kia không dễ lĩnh ngộ hiện tại đều rất dễ lý giải.
Có tu vi, rất nhiều chuyện đều có thể nước chảy thành sông.
Lại qua một ngày nữa, chắc là có thể sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di một cách sơ bộ. Còn về việc là trình độ gì thì chỉ có thể nhìn tình huống.
Có thể dời sông Tử Tịch đi hay không chính là hai chuyện.
Hiện tại đường sông đã mở, không cách nào ngăn cản dòng sông đến. Chỉ có thể để nó dẫn tới nơi này, sau đó dùng Đấu Chuyển Tinh Di dời đi. Sau đó cũng chỉ có thể dựa vào người mà Đan Nguyên tiền bối nói.
Đông Phương Tiên Nhi cảm nhận được trận pháp biến hóa, biết những người kia sắp tới. Nàng không thể nào hiểu được người trước mắt rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nhưng mà, hành động này tuyệt đối là điên cuồng.
"Ồ, Đông Phương tiền bối cũng ở đây sao." Giọng nói của Lạc Lạc truyền tới.
Nàng là người thứ nhất đi ra từ trong trận pháp.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Đông Phương Tiên Nhi, Lạc Lạc liền nhìn về phía Giang Hạo và Hồng Vũ Diệp ngồi dưới Bàn Đào Thủ.
"Trúc Cơ viên mãn? Nguyên Thần hậu kỳ?" Lạc Lạc mỉm cười nói:
"Hai vị ẩn giấu tu vi sao?"
Nghe vậy, Giang Hạo nhướng mày nhìn về phía đối phương: "Tiền bối nói đùa."
"Không nói đùa, không nói đù." Lạc Lạc vội vàng khoát tay:
"Nếu không phải là ẩn giấu tu vi thì sao có thể hạ uy thế của Đông Phương tiền bối, còn kéo mấy người chúng ta qua đây nữa? Ỷ vào người khác cũng không hẳn là loại thần thái bình thản như này."
Đông Phương Tiên Nhi nghe vậy liền cay mày.
Nàng thật ra cũng có hoài nghi, nhưng là lúc tiếp xúc với đối phương thì lại cảm thấy loại suy đoán này không có khả năng.
"Công tử mời chúng ta tới là muốn làm gì vậy?" Lạc Lạc lại hỏi.
"Chỗ của ta lâu rồi không có khách tới, cho nên muốn mời các ngươi tới." Giang Hạo đáp.
Lạc Lạc quay đầu nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa, có chút kinh ngạc.
Nàng không biết đóa hoa này, nhưng nàng biết Đông Phương Tiên Nhi muốn một đóa thần hoa. Cho nên, đây chính là đóa thần hoa kia.
"Nếu như là khách thì không biết ta có thể chạm vào đóa hoa kia không?" Lạc Lạc uốn éo người, nói: "Công tử nhất định sẽ đồng ý đúng không?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, bình tĩnh nói:
"Chắc là Lạc Lạc tiên tử rất ít khi đến nhà người khác làm khách, không biết quy tắc không thể đụng lung tung vào đồ của chủ nhà."
"Công tử đúng là hẹp hòi." Lạc Lạc ngang nhiên xông về phía Thiên Hương Đạo Hoa, làm nũng nói: "Lạc Lạc chỉ là chạm thử, sau đó cũng cho công tử chạm thử, chỗ nào cũng được nha."
Vừa dứt lời, nàng đã đi tới trước Thiên Hương Đạo Hoa, đưa một ray ra ngoài.
Đông Phương Tiên Nhi nhìn, có chút không thể tưởng tượng nổi. Nàng cố gắng một ngày mới có thể đến gần, người này vừa đến đã đi qua đó rồi? Nàng có một loại cảm giác như cho dù làm gì đều không thể bằng yêu nữ này.
Rất nhanh, nàng liền phát hiện người trước mắt sử dụng Mị thuật đối với Nguyên Thần hậu kỳ.
Cái này…
Yêu nữ.
Mặc dù trong lòng nàng khinh thường, thế nhưng cũng không có làm cái gì.
Giang Hạo lạnh lùng nhìn đối phương, chờ đối phương tới gần Thiên Hương Đạo Hoa liền hững hờ đặt ngón tay vào nước trà, sau đó mang một giọt nước ra.
Thuận tay bắn ra.
Giọt nước bay ra, trong đó ẩn chứa lực lượng Trảm Nguyệt.
Ánh trăng hiện ra, chiếu vào người Lạc Lạc.
Phốc!
Vào lúc đối phương chấn kinh, ánh trăng quét ngang mà qua.
Một cánh tay bay về phía giữa không trung, máu tươi điên cuồng tuôn ra.
Tiếng thảm thiết lập tức truyền tới.
"Ngươi ~ "
Lạc Lạc lùi đến gần cổng, ôm cánh tay, có chút khó có thể tin nổi.
Mặc dù nàng cảm thấy người trước mắt có che giấu tu vi, nhưng mà không nghĩ tới đối phương lại có thể chặt một tay nàng trong nháy mắt. Trong lúc nhất thời, nàng nhìn chằm chằm Giang Hạo, nói không ra lời.
Giang Hạo đổ nước trà vào trên linh dược, sau đó lại lần nữa rót cho mình một ly: "Khuyên tiên tử vẫn không nên đụng chạm lung tung thì hơn."
Đông Phương Tiên Nhi lúc này đã ngây ngẩn cả người.
Nàng không ngăn được giọt nước vừa rồi.
Cho nên, người trước mắt thật ra chính là tiên?
Nàng có chút khó có thể tin nổi: "Ngươi thật sự che giấu tu vi?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, đôi mắt lạnh nhạt: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc cầu một phần mười, lúc đi mười phần chín. Ngươi và ta vốn không có thù oán gì, nhưng lúc ngươi khăng khăng muốn lưu lại thì giữa chúng ta nhất định phải có một người chết."
Đông Phương Tiên Nhi vô thức lui lại, cả người tựa ở trên vách tường. Sau đó, nàng nhớ ra cái gì đó, lập tức dùng trận pháp, nhưng lại vô hiệu. Nàng đã bỏ qua cơ hội rời đi.
Lúc nàng nhìn về phía Giang Hạo, chợt nhớ tới Cổ Kim Thiên, người cho bọn họ đồ.
Cùng lúc đó, trận pháp liên tục sáng lên.
Quý Uyên há miệng thở dốc rơi trên mặt đất, Trần Cốc tức hổn hển mắng chửi.
Khi hắn nhìn thấy cánh tay Lạc Lạc bị chém, Đông Phương Tiên Nhi thất thần co quắp dựa vào trên vách tường, cả người đều bình tĩnh lại, sau đó nhìn về phía trong sân.
Nguyên Thần hậu kỳ đọc sách, Trúc Cơ viên mãn uống trà. Người trước thì chăm chú, người sau thì có chút hài lòng đối với nước trà.
Quý Uyên cảm giác cái viện này không đơn giản, thương thế của hắn khôi phục rất nhanh. Hắn chú ý tới dược liệu, nhưng không có di chuyển.
Trần Cốc cũng cảm thấy như thế, nếu như đạt được loại bảo vật này thì đúng là vô cùng đáng giá.
"Các hạ là ai?" Quý Uyên hỏi.
Ngay cả cường giả Đăng Tiên Đài như Đông Phương Tiên Nhi đều đã như thế, người trước mắt tuyệt đối không đơn giản.
Giang Hạo lật sách, bình tĩnh mở miệng: "Không vội, còn có mấy người chưa đến."
Đám người nghi hoặc, nhưng mà vẫn là an tĩnh chờ đợi.
Quả nhiên, qua một lúc sau, từng thân ảnh lần lượt đi ra từ trong trận pháp.
Hai nam hai nữ. Một nam tử trung niên, có một chút râu ria. Một nam tử trẻ tuổi, chỉ là tóc hơi trắng. Nữ tử thì một người ăn mặc mộc mạc, nhìn giống nữ tử đi ra từ thôn xóm. Người còn lại thì là một nữ tử thành thục mang theo dáng vẻ đau thương.
Bốn người yếu nhất đều là Đăng Tiên Đài, thậm chí có hai người là Nhân Tiên, giống như là vừa mới tấn thăng không lâu.
Giang Hạo nhìn hai người Nhân Tiên có chút cảm khái, tại sao đều đã thành tiên rồi mà vẫn không thể buông bỏ nỗi hận đối với thế tục?
Thành tiên chính là chuyện cực kỳ khó có được.
Tò mò nên hắn thuận miệng hỏi thăm.
"Sao các hạ lại cảm thấy chúng ta không thể buông bỏ thù hận chứ?" Nam tử trung niên hỏi.
Giang Hạo nhìn đối phương, đây là một vị Nhân Tiên: "Ngươi tên gì?"
"Ứng Vũ Minh." Ứng Vũ Minh mở miệng nói.
"Ngươi giết Tư Đồ Tĩnh Tĩnh và đạo lữ của nàng?" Giang Hạo trực tiếp hỏi.
Lời này vừa ra, bốn người chấn kinh.
Chuyện này ngoại trừ bốn người bọn họ thì không có người nào biết.
Đột nhiên, bọn họ nghĩ tới một người.
"Là ngươi." Người phụ nữ ăn mặc mộc mạc cực kì chấn kinh.
"Là ta.” Giang Hạo gật đầu, sau đó lại nói: "Ngươi thì sao? Tên là gì?"
"Cơ Lộng Nguyệt."
Cơ Lộng Nguyệt khôi phục lại bình tĩnh, nói: "Ngươi muốn giúp chúng ta hoàn thành nguyện vọng?"
"Nếu như thuận tiện, dù sao mọi người cũng cùng một đội ngũ. Ta là người tương đối có trách nhiệm, làm người quang minh lỗi lạc." Giang Hạo cười trả lời.
Cổ Kim Thiên chắc là tương đối giảng đạo nghĩa.
Có dấu vết mà lần theo.
Nhưng mà, vào lúc Giang Hạo đang nói chuyện trời đất, đột nhiên có người động đậy. Thân ảnh hóa thành vô số hư ảnh, nhanh chóng hướng về phía Thiên Hương Đạo Hoa.
Là Trần Cốc của Quỷ Ảnh Tông.
Hắn thừa dịp tất cả mọi người di chuyển lực chú ý, nhanh chóng tới gần Thiên Hương Đạo Hoa.
Lấy được hoa thì sẽ có thể nương tựa theo bí thuật mà rời khỏi nơi này. Không có người ngăn được hắn, nhất là khi ấn ký trên người đã dùng, sẽ không bị kéo trở về nữa. Ngay sau đó hắn sẽ dẫn người của tông môn tới, thừa dịp loạn mà rời đi.
Chắc chắn sẽ thuận lợi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận