Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 626: Thúc thúc, Ngươi Lúc Nào Thì Thành Hôn Cùng Thẩm Thẩm

Chương 626: Thúc thúc, Ngươi Lúc Nào Thì Thành Hôn Cùng Thẩm Thẩm
Chương 626: Thúc thúc, Ngươi Lúc Nào Thì Thành Hôn Cùng Thẩm Thẩm
Thời gian trôi qua rất nhanh, Giang Hạo chỉ hơi ngẩn người một hồi mà trời đã hơi sáng.
"Thôn Thất Nhật xuất hiện từ lúc nào?"
Hắn nhìn về phía Thiên Thần đạo nhân ở bên cạnh.
Lúc này, đối phương đang nhóm lửa nấu cơm , chờ con của hắn tỉnh lại.
"Chắc là từ rất lâu trước kia, thôn dân nơi này cơ bản đều là người nhà của thành viên Vạn Vật Chung Yên, chúng ta chỉ có thể đến vào ngày thứ bảy. Hơn nữa lại không thể gặp nhau chân chính, cho dù đi nhanh thế nào, cố gắng bao nhiêu, thứ thấy đều là đao lên đao xuống. Chuyện duy nhất chúng ta có thể làm, chính là có thể ở lại đến ngày đầu tiên." Thiên Thần đạo nhân vùi đầu nhóm lửa, thuận miệng trả lời vấn đề.
"Không tàn nhẫn sao?" Giang Hạo hỏi.
"Cho nên những người khác mới không tới, thế nhưng bọn hắn đều để ý tới đảo Loạn Thạch, trong đó cũng có một số cường giả cao tầng. Cho nên mới cho phép Đảo chủ phát triển ở trong này." Thiên Thần đạo nhân vừa nhóm lửa vừa nói.
"Nếu như ta giết mấy người Đảo chủ thì sao?" Giang Hạo bình tĩnh nói.
Thiên Thần đạo nhân hờ hững: "Giết thì giết, đám người tiếp theo sẽ trở thành Đảo chủ, cũng không thiếu những người này.
Giang Hạo cũng không để ý, chỉ tò mò hỏi hắn một vấn đề:
"Không nghĩ tới chuyện bắt đầu lại từ đầu sao?"
Thiên Thần đạo nhân chợt dừng tay, lắc đầu cười nói:
"Không trở về được."
"Ngươi có hứng thú đối với kết cục của thế giới không?" Giang Hạo lại hỏi.
Khó có lần nói chuyện cùng Vạn Vật Chung Yên chân chính, có thể hỏi thêm không ít chuyện.
"Không hứng thú." Thiên Thần đạo nhân nói rõ:
"Ta chỉ muốn giết người ta muốn giết, mấy chuyện khác đều không có hứng thú gì.
Thế nhưng ta sẽ làm việc vì Vạn Vật Chung Yên, trong giới tu tiên, không có cái gì là vô tội hay không vô tội cả."
"Người bình thường thì sao?" Giang Hạo hỏi.
"Nếu như bởi vì một số trận chiến mà khiến cho lượng lớn người tử vong, ta cũng sẽ không để ý." Thiên Thần đạo nhân trầm giọng nói:
"Không thể không thừa nhận, ta đã sống thành kiểu người mà ta thống hận nhất. Ta cũng đã hiểu rõ những người kia tại sao lại không thèm để ý đến sự sống chết của cả nhà ta. Không có người để ý, chỉ có người thống khổ để ý."
Giang Hạo yên lặng.
Qua một lúc sau, hắn lại hỏi một số chuyện liên quan tới Vạn Vật Chung Yên.
Cũng không nhận được tin tức rõ ràng, chỉ là mấy tin tức có cũng được mà không có cũng không sao. Nhưng mà, hắn đã lấy được Mật Ngữ của Vạn Vật Chung Yên.
Là Mật Ngữ có thể kết nối với bên ngoài và được thay mới thường xuyên.
Chỗ tốt là, sau này thật sự có thể làm một thành viên của Vạn Vật Chung Yên.
Chỗ xấu là, mình có thể mượn dùng thân phận này, cũng có khả năng bị Thiên Thần đạo nhân phát hiện ra phạm vi đại khái.
Hắn không đạt được quá nhiều tin tức từ chỗ của Thiên Thần đạo nhân, nhưng mà biết được chuyện Phong Hoa đạo nhân từng tiếp nhận Thạch Bản, cũng biết mấy chuyện liên quan đến Thiên Vương Đào Mộc Tú.
Thực lực cả hai hình như cũng không nhỏ, không biết nhiệm vụ này có thể hoãn lại một chút hay không. Nhưng mà có chuyện không làm không được.
Phong Hoa đạo nhân đang đùa bỡn hắn.
Mà thân là Tiếu Tam Sinh, hắn sao có thể vô duyên vô cớ ăn thiệt thòi được?
Chuyện cần làm đầu tiên sau khi trở về, đó chính là đi giết Hải Minh đạo nhân.
Làm cho đối phương cảm nhận một chút thống khổ, nhưng mà đây chỉ có thể coi là tức giận vì không có năng lực.
Tốt nhất là phải đánh đối phương thật đau. Như thế, sau này mới có thể trao đổi bình đẳng.
Phải xem có thể có phát hiện mới hay không, bên trong tụ hội đều không có quá nhiều tư liệu, muốn gặp được hắn không thể dùng biện pháp bình thường.
Sau đó, Giang Hạo muốn đứng dậy rời đi.
Chỉ là vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, bé trai đi ra từ bên trong.
Người mặc quần áo bình thường, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Tóc có chút ngổn ngang.
Giống như đúc, khí tức chưa từng có bất kỳ sự thay đổi nào.
Thậm chí là lúc nhìn thấy hắn, kinh ngạc và lo lắng trong mắt đều giống nhau. Chỉ là giống hệt như lần đầu gặp mặt.
Vào lúc bé trai muốn nói gì đó, giọng nói của Thiên Thần đạo nhân truyền tới:
"Không cần lo lắng."
Nghe vậy, bé trai vui vẻ, lập tức chạy tới:
"Cha, mẹ ta đâu?" Ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía Giang Hạo, dường như tò mò là ai.
Nhưng mà đã không còn vẻ sợ hãi trước đó.
"Qua chút thời gian nữa trở về." Thiên Thần đạo nhân vừa cười vừa xới cơm:
"Ăn sáng trước đi."
Giang Hạo cũng không rời đi, mà là nhìn bé trai ăn cơm.
Trong chốc lát.
Thiên Thần đạo nhân thu dọn bát đũa đi rửa, Giang Hạo không biết tại sao hắn lại bình tĩnh như vậy.
"Thúc thúc, ngươi rất thân với cha ta sao?" Bé trai nhỏ giọng hỏi.
"Cũng không thân quen lắm." Giang Hạo đáp.
"Vậy ngươi biết mẫu thân của ta không?" Bé trai vẫn nhỏ giọng nói.
Giang Hạo lắc đầu: "Không biết."
"Ta cũng cảm thấy vậy, mẹ ta kể là cha ta vô cùng lo lắng cho nàng, che chở giống như bảo bối. Cũng không biết tại sao bây giờ lại để cho mẫu thân của ta ra ngoài một mình." Bé trai có chút nghi hoặc.
"Vậy sao? Có thể là đến nhà người thân, cho nên mới yên tâm đi." Giang Hạo lại cười nói.
"Thúc thúc cũng rất thích thẩm thẩm sao?" Bé trai đột nhiên hỏi.
"Hả?" Giang Hạo có chút lo lắng.
"Đây không phải là thẩm thẩm sao?" Bé trai nhìn về phía Hồng Vũ Diệp.
Giang Hạo: "…"
"Lời nói của trẻ nhỏ, lời nói của trẻ nhỏ."
Hắn vô thức nói rõ lí do.
Hồng Vũ Diệp vốn đang uống trà, cuối cùng nắm để chén trà xuống.
Sau khi lườm bé trai một cái thì nhìn về phía Giang Hạo.
Gió nhẹ quét qua, dường như mang theo một tia gợn sóng.
Có thể dời sông lấp biển bất cứ lúc nào.
Bé trai mở to mắt, biểu thị không hiểu. Không bao lâu sau, hắn tỉnh ngộ lại:
"Các ngươi là còn chưa thành hôn sao?"
Giang Hạo thở dài trong lòng, đứa nhỏ trước mắt này không nhu thuận bằng Tiểu Li.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể đổi đề tài:
"Ngươi có ước mơ không?"
"Ước mơ?" Bé trai lén nhìn về phía phụ thân đang bận rộn, gật đầu thận trọng nói:
"Có."
"Là gì?" Giang Hạo hỏi.
Bé trai lộ ra gương mặt tươi cười ngây thơ, nói với vẻ mong đợi:
"Lớn lên muốn làm một đại thiện nhân, được người ca tụng."
Lần nữa nghe được câu này, Giang Hạo sững sờ tại chỗ.
Sau khi lưỡng lự rất lâu, hắn hỏi một câu chưa từng hỏi:
"Ngươi tên gì?"
"Dương Sơ, mẫu thân của ta đặt tên cho ta. Nàng không có học vấn, nói ta sau này sẽ mang đến hi vọng giống như ánh dương." Bé trai nói.
"Sẽ." Giang Hạo gật đầu cười nói.
Chỉ là trong mắt hắn lại cất giấu một tia thở dài.
Có người đặt bút viết xuống tuổi thanh xuân, hoặc là đắng chát, hoặc là bi thương, hoặc là đặc sắc.
Mà có vài người, sau khi đặt bút thì màu mực liền phai nhạt, không viết ra được hi vọng của tương lai.
"Ta phải đi rồi." Giang Hạo đứng lên nói.
"Thúc thúc." Bé trai mang theo ánh mắt sáng ngời, tò mò hỏi:
"Ngươi nhất định là người tốt đúng không?"
Nghe vậy, Giang Hạo bật cười, cười rất tùy ý, cười vô cùng thoải mái.
Hắn vẫy tay tạm biệt.
Chỗ của Thiên Thần đạo nhân đã không thể hỏi thăm thêm được gì, cho nên hắn dự định đi hỏi Cung phu nhân một chút.
Theo lý thuyết thì nàng có thể sống sót, còn có khả năng thu được sự tự do.
Thiên Thần đạo nhân cũng biết rất ít về Cung phu nhân.
Chỉ biết là vào một ngày nào đó đối phương đột nhiên tới đây, sau đó "Ở lại".
Bởi vì không mang đến thay đổi gì lớn, Vạn Vật Chung Yên cũng không truy cứu. Thậm chí cũng hy vọng đối phương "Ở" lại trong này.
Có việc gì cũng có thể hỏi thăm một chút. Dù sao nàng cũng từng là Tam tiên sinh của Thiên Hạ Lâu.
Thiên Thần đạo nhân hoàn toàn không biết gì cả về trạng thái của Cung phu nhân, cũng không thể hỏi thăm chuyện thân ảnh vặn vẹo.
Trên đường đi, Giang Hạo vốn muốn hỏi về tương lai của bé trai.
Chỉ là khi nhìn thấy tầm mắt của Hồng Vũ Diệp, hắn không hỏi ra miệng.
Đó là một loại ánh mắt kỳ quái.
Dường như đang nói cho hắn biết, tốt nhất đừng hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận