Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1381: Ta Cược Ngươi Không Dám Bóp Nát Tĩnh Mặc Châu

Chương 1381: Ta Cược Ngươi Không Dám Bóp Nát Tĩnh Mặc Châu
Bên trong không gian hư vô, lực lượng Chân Long bao trùm xung quanh, lực lượng màu đỏ khuấy động không gian, muốn diệt trừ người cản đường.
Vẻ mặt Hồng Vũ Diệp lạnh như băng, nhìn qua thân thể Chân Long đang chiếm lấy một mảnh bầu trời phía trước, nói:
"Tổ Long, ngươi có thể cản ta bao lâu?"
"Trước kia không dám nói, nhưng bây giờ tiền bối và ta có bao nhiêu khác biệt chứ?" Giọng nói của Tổ Long không nghe ra bất cứ tâm tình gì:
"Tiền bối cần gì phải can thiệp vào phân tranh bên trong tộc ta chứ? Mục tiêu của chúng ta chỉ là con rồng kia, nàng bẩm sinh đã không tầm thường, rồng như này từ cổ chí kim mới chỉ xuất hiện có hai lần. Chúng ta tranh thủ lại có lỗi gì? Nhân tộc dựa vào đâu mà ngăn cản? Năm đó Long tộc chúng ta vì Nhân Hoàng chinh chiến thiên hạ, không có công lao cũng không có khổ lao sao? Bây giờ chúng ta chỉ là đang theo đuổi một con đường xa hơn, Nhân tộc liền muốn ngăn cản, có phải là có chút vong ân phụ nghĩa rồi hay không? Các ngươi có thể truy cầu đại đạo vô tận, Long tộc ta liền không xứng sao?"
Hồng Vũ Diệp nhìn qua Chân Long trước mặt, trầm giọng nói:
"Năm đó ngươi có chọn sao? Không đi theo Nhân Hoàng thì Long tộc đã sớm bị diệt tộc rồi."
"Vậy chúng ta không có công lao cũng không có khổ lao sao? Dù ta phải bỏ mình thì đều đã giúp các ngươi trấn áp Thánh Đạo." Giọng nói Tổ Long vẫn không có chút thay đổi nào, giống như chỉ là đang trình bày một chuyện nhỏ.
"Ta không phải là các ngươi, không cần đánh đồng ta với các ngươi. Long tộc như thế nào, Tiên Tộc như thế nào, Nhân tộc như thế nào đều không có liên quan gì tới ta cả." Hồng Vũ Diệp nhìn qua Tổ Long, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Giọng nói rơi xuống, lực lượng màu đỏ lập tức phun trào như là phong bạo. Thân thể Tổ Long không hề di chuyển, không có chút ý định nhượng bộ nào.
"Tiền bối quả nhiên là bất cận nhân tình như lời đồn, nhưng lần này lại gấp như vậy, xem ra không hợp với lời đồn cho lắm."
Bình thản, dường như không để tất cả mọi người ở trong lòng.
Nhưng lực lượng chưa từng dừng lại.
Oanh!
Toàn bộ thân thể Giang Hạo đụng vào trên ngọn núi, lực xung kích to lớn lập tức nghiền nát sơn phong.
Ngoại trừ Thiên Đao, tất cả pháp bảo phòng ngự và công kích trên người Giang Hạo đều đã vỡ vụn.
Phốc!
Giang Hạo đứng trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. Lực lượng của thân thể đã không thể vận chuyển được nữa. Hắn đứng tại chỗ, nhìn về phía Ngao Thế ở trên cao.
"Bắt được, bên này cũng nên kết thúc rồi."
Nói xong, hắn bước ra một bước, vung nắm đấm lên.
Thân thể Giang Hạo đã bị trọng thương, đã không cách nào tránh né một kích này. Nếu như nó thực sự rơi xuống trên người mình, hắn có khả năng sẽ chôn xương ở đây.
Vừa rồi, hắn cảm nhận được ấn ký trước ngực xuất hiện phản ứng, nhưng Hồng Vũ Diệp cũng không xuất hiện, nói rõ nàng không tới được.
Long tộc đã chuẩn bị mọi thứ vì Tiểu Li, mình đúng là thích xen vào việc của người khác.
Từ ngày Tiểu Li đi vào tông môn, mình đã bắt đầu xen vào việc của người khác, nếu không thì đã không đi đến tình cảnh hôm nay rồi. Bây giờ mình đã không còn lựa chọn.
Trong nháy mắt công kích sắp tới, trước người Giang Hạo chợt xuất hiện một hạt châu, bên trong màu tím lại lộ ra chút màu xanh. Lúc này, ánh sáng xanh chiếu sáng lấp lánh, tựa như muốn thôn phệ hết thảy huyết nhục xung quanh.
Nhìn thấy hạt châu, con ngươi Ngao Thế lập tức co rụt lại, nhanh chóng tán đi công kích phía dưới. Người càng là lui về sau hai bước.
Lúc này, hắn mới rơi xuống trước mặt Giang Hạo, chau mày: "Đây là…"
"Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu." Giang Hạo phun ra một ngụm máu tươi, nhìn qua người trước mắt, nói: "Tiền bối hẳn là cũng biết."
Ngao Thế chưa bao giờ thấy qua. Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại cảm thấy da đầu tê dại. Dù chưa từng gặp, nhưng nghe thấy mấy chữ Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu cũng đoán được phần nào.
"Sao thứ này lại ở trên người của ngươi?" Ngao Thế hỏi.
Giang Hạo cũng không trả lời vấn đề này, mà là cầm Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu, nói:
"Hứa hẹn của vãn bối vẫn còn hữu hiệu, chỉ cần tiền bối xem như chưa từng gặp qua nàng, cứ vậy rời đi, tương lai vãn bối có thể giúp tiền bối làm ba chuyện. Vãn bối có thể dùng đại đạo của bản thân để thề."
Ngao Thế cười lạnh: “Thiên phú của ngươi rất cao?"
"Không cao, nhưng vãn bối vận khí không tệ, tốc độ tăng cao tu vi không chậm, trăm năm thành tiên." Giang Hạo đáp.
"Trăm năm thành tiên?" Ngao Thế bội phục nói: "Này nào chỉ là không chậm, từ cổ chí kim có bao nhiêu người có thể so được với ngươi? Cũng chỉ có các chủng tộc lớn mới có người như vậy. Nhưng thiên tư của ngươi chỉ hiện lộ rõ ràng tại Nhân tộc, Long tộc chúng ta trời sinh tiên linh, so với Chân Long thì ngươi vẫn quá nhỏ bé."
Ngao Thế cũng không để Giang Hạo trả lời cái gì, mà là tiếp tục nói: "Thiếu nữ kia có quan hệ gì với ngươi?"
"Sư muội ta." Giang Hạo trả lời.
"Nàng có ân cứu mạng hay là ân tái tạo với ngươi?" Ngao Thế hỏi.
"Đều không có." Giang Hạo trả lời.
"Được rồi." Ngao Thế cười nói: "Nếu như đều không có, như vậy ngươi hoàn toàn xứng đáng làm thiên tài đương thời, thành tựu tương lai càng không thể đoán trước được, ngươi nỡ từ bỏ sao?"
Giang Hạo nhìn qua đối phương, cũng không mở miệng.
"Vì một người không có quá nhiều liên quan mà lấy ra hạt châu này, ngươi đã vô cùng ghê gớm."
Ngao Thế nhìn qua người trước mắt, nói nghiêm túc: "Nhưng mà ngươi có nghĩ tới hậu quả khi bóp nát hạt châu này chưa?"
Ngao Thế tiến lên một bước, nói:
"Bóp nát nó ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết, thậm chí thiếu nữ kia cũng sẽ chết."
Ngao Thế đi đến trước mặt Giang Hạo, nói: "Đây chính là kết quả mà ngươi muốn sao?"
Con ngươi Giang Hạo co rụt lại.
Thấy thế, Ngao Thế tiếp tục nói: "Kết quả như vậy có ý nghĩa gì đối với ngươi? Sinh tử của người khác có thể sánh bằng tương lai vô tận của ngươi sao? Kéo ta chết cùng là chuyện dễ dàng, thế nhưng bóp nát Thiên Cực Tĩnh Mặc Châu thì ngươi phải chết, dù ngươi có mười cái mạng thì cũng không đủ chết. Ngươi làm vậy là muốn nữ hài kia chết cùng sao? Ngươi không muốn ta giết nàng, cho nên ngươi muốn tự tay giết nàng?" Đối phương không ngừng gõ vào lòng Giang Hạo.
"Ta không giết ngươi, ngươi có thể rời đi, tương lai ngươi muốn làm gì đều có thể, dù là muốn tìm ta trả thù cũng được. Ngươi không phải cảm thấy ngươi đáng để ta đáp ứng ngươi ba điều kiện sao? Còn sống rời đi, chờ đến một ngày ngươi đủ mạnh lại tới tìm ta, để ta hối hận vì lựa chọn của ngày hôm nay." Ngao Thế nhìn Giang Hạo, nghiêm túc nói:
"Như vậy không tốt sao? Ngươi không còn sống thì sao có thể trả thù ta được chứ? Sinh tử của người khác sao có thể quan trọng bằng mạng sống của mình được?"
Ngao Thế nói xong, không còn nhìn chăm chú vào Giang Hạo nữa, mà là bước ngang qua bên cạnh hắn: "Thu hồi vật trong tay ngươi rồi rời khỏi đây, đây mới là lựa chọn tốt nhất."
Ngao Thế triệt để lướt qua Giang Hạo. Một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi, chỉ cần tỉnh táo lại, cho hắn một trăm cái lá gan thì cũng không dám bóp nát vật trong tay.
Nếu như không phải vì tính mạng bị uy hiếp, đối phương sao có thể đánh cược cả mạng sống của mình? Nhưng hắn xác thực không dám làm gì đối phương, cảm giác tim đập nhanh kia là thật, muốn mau chóng rời khỏi cũng là thật.
Lúc này, nỗi lòng Giang Hạo rất phức tạp, trong lòng có vô tận suy nghĩ đang tranh đấu, không được giải thoát.
---
Đông Bộ, Tư Trình vừa uống rượu vừa bấm ngón tay tính toán gì đó, hô hấp có chút gấp rút. Sau đó, hắn động thủ vung hồ lô ra, rượu rải đầy bầu trời, cuối cùng lại vô lực rơi xuống.
"Loạn, triệt để loạn."
Ánh mắt Tư Trình trở nên ngưng trọng: "Thiên cơ loạn, có thể xuất hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào."
"Biết là nguyên nhân gì không?" Nam tử trung niên bên cạnh hỏi.
Tư Trình lắc đầu, nhắc nhở: "Không biết, nhưng nếu như sắp xảy ra chuyện thì hẳn chỉ cần một ý niệm. Tốt nhất là nên nhìn chằm chằm vào Nam Bộ."
"Tất cả sự chuẩn bị đều đã vào chỗ, đủ để ứng đối bất kỳ biến hóa nào." Nam tử trung niên trầm giọng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận