Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 294: Lại Phát Tài

Chương 294: Lại Phát Tài
Một tháng sau khi tiến vào Thi Giới.
Giang Hạo đào mỏ, cảm thấy bọt khí màu lam tới có chút chậm.
Cho tới bây giờ mới được tổng cộng chín cái bọt khí.
Tính trung bình thì mới chỉ tăng thêm được bốn năm điểm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đào một năm cũng không thể tấn thăng.
Điều đáng quý lại là ổn định.
Hơn nữa, hơn một năm mới có thể tấn thăng, cũng không có gì không tốt cả.
Nhất là… Quặng mỏ có thể bán ra linh thạch.
Có linh thạch, tìm phương pháp mua một gốc thánh dược, đến lúc đó sẽ có thể ổn định mà thu hoạch một chút bọt khí màu lam.
Hoặc có thể đi hợp tác cùng Liên Đạo Chí, có hạt giống thượng đẳng thì hắn có thể gieo trồng giúp một tay.
Có linh thạch, có thể làm không ít chuyện, thậm chí có thể khiến cho con thỏ phun ra bọt khí hoàng kim cuối cùng.
Loảng xoảng!
Loảng xoảng!
Giang Hạo đào mỏ, đột nhiên một khoáng thạch khá lớn rơi xuống.
Phịch một tiếng, trong nháy mắt tảng đá rơi xuống đất, một bọt khí bắt đầu xuất hiện.
Vừa mới ra, một ánh sáng tím xẹt qua.
【 Mảnh vỡ thần thông +1 】
Ồ?
"Bọt khí màu tím?"
Đột nhiên xuất hiện một bọt khí màu tím , khiến cho hắn có chút ngoài ý muốn.
Sau đó, hắn nhìn về phía khoáng thạch.
Viên khoáng thạch này lớn tầm một vòng tay ôm, cao bằng đầu gối.
"Là ngẫu nhiên rơi xuống, hay là khoáng thạch này không tầm thường?"
Giang Hạo cảm thấy nghi ngờ.
Sau đó, hắn xử lý xung quanh khoáng thạch một chút.
Muốn xem là khoáng thạch gì.
Sau khi xử lý mấy lần, khoáng thạch nhỏ đo chút nửa, màu sắc cũng xuất hiện thay đổi.
Hiện ra màu xanh biếc.
Tiếp tục xử lý, khoáng thạch chỉ còn lại tầm hai bàn tay.
Màu xanh biếc, tinh xảo đặc sắc.
Quan sát tỉ mỉ, phát hiện bên trong có lục quang.
Ánh sáng lưu chuyển, tràn đầy sức sống, thậm chí có một tia kiếm ý.
"Đây là quặng mỏ gì?"
Mặc dù Giang Hạo không biết thứ này, nhưng vẫn biết rằng khoáng thạch này có giá trị liên thành.
"Đáng tiếc không phải là đao ý, không hữu dụng đối với ta, nhưng mà cũng có thể thử bán ra."
Không thể mang khoáng thạch này về được, nhất định phải bán ở bên trong này.
Nhưng mà… Trúc Cơ xung quanh thật sự có nhiều linh thạch như vậy sao?
Cho dù là môn phái lớn hay là tiểu phái tán tu, đều có nhu cầu cực lớn đối với linh thạch.
Trên người bọn họ đều sẽ không giữ lại quá nhiều.
Cao nhất chính là mấy ngàn, đây chắc chắn là đang tiết kiệm tiền mua sắm Thiên Hoàn Đan.
Nếu không thì sẽ càng ít.
Vậy nếu như tìm Kim Đan hoặc là Nguyên Thần thì sao?
Kim Đan cũng không có nhiều hơn là bao, Nguyên Thần thì khó mà nói được.
"Nếu như người người đều giống như ta, vậy Nguyên Thần chắc là cũng rất nghèo."
Giang Hạo cất khoáng thạch, thở dài một cái.
Lại đào rất lâu, thu hoạch toàn là bọt khí màu trắng.
Giang Hạo cũng vô cùng vui vẻ đối với chuyện này.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được lực lượng và tinh thần của mình đang thay đổi mạnh một cách rõ ràng.
Nếu tiếp tục đào mà luôn được như vậy thì dù đào một trăm năm, hắn cũng vui vẻ.
Lúc cảm nhận được nguy hiểm, hắn liền lui ra ngoài quặng mỏ.
Hắn vô cùng tò mò đối với sự nguy hiểm này.
Thế nhưng không dám tìm tòi nghiên cứu, chỉ có thể rời khỏi quặng mỏ.
Dù sao ban ngày cũng không tính là lãng phí.
Rời khỏi quặng mỏ, hắn liền thấy Cố Văn đang chờ hắn.
"Đạo hữu, chúng ta đã bán được không ít linh thạch."
"Bán được bao nhiêu?"
Giang Hạo cảm thấy, khoáng thạch ít hơn phân nửa.
"Đây là của đạo hữu sau khi chia đều." Cố Văn đưa ra một đống linh thạch.
Tổng cộng ba ngàn sáu trăm bảy mươi sáu linh thạch.
Nhiều như vậy?
Đây chính là chia đều cho sáu người, nói cách khác, hắn đào một tháng kiếm lời hơn hai vạn, sao lại nhiều như thế?
Không thể nào, mặc dù hắn không hiểu rõ lắm, thế nhưng phần lớn quặng mỏ đều là hàng rẻ tiền.
Cố Văn dường như nhìn thấu nghi ngờ trong lòng của Giang Hạo, liền giải thích:
"Thật ra phần lớn quặng mỏ đều rất rẻ, nhưng mà có một khối tương đối hiếm, chính là Lục Doanh Uẩn Tâm, mặc dù không cho ra cái gì, nhưng giá cả vẫn không ít, giá bán một vạn ba."
Trực tiếp chiếm hơn phân nửa.
Giang Hạo gật đầu, hắn chợt nhớ tới tảng đá màu xanh vừa rồi.
Chắc là loại này.
"Thật ra ta vừa mới đào được một quặng tương đối hiếm." Giang Hạo cũng không lo lắng gì cả.
Bản thân mình đã chia quáng, như vậy bọn hắn cũng phải chia chút linh dược.
Chắc là bọn hắn sẽ không quá hẹp hòi.
Cho dù có trò vặt, đến lúc đó bọn hắn chắc là cũng sẽ buông xuống.
"Ồ?" Cố Văn kinh ngạc nói:
"Là cái gì?"
Lúc này, những người khác cũng đi tới.
Dường như có chút để ý đối với khối quáng này.
Sau đó, Giang Hạo lấy khối đá có kiếm ý ra: "Cái này."
Trong nháy mắt nhìn thấy khối đá, tất cả mọi người đều giật mình.
Đôi mắt của Gia Cát Chính trợn to, thậm chí có dấu hiệu động thủ.
Thế nhưng hắn vẫn cố đè xúc động xuống, lập tức nói:
"Ta mua khối đá này."
Nói xong, hắn nhìn mấy người xung quanh, dường như cảnh giác xem có ai đoạt với hắn hay không.
"Tiên thiên một sợi kiếm ý, chậc chậc…" Cố Văn kinh ngạc không thôi:
"Mặc dù một sợi kiếm ý không tính là gì, thế nhưng đối với một số người thì đây là việc chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Đối với loại người này thì ra giá bao nhiêu cũng được, thế nhưng tu vi của chúng ta không cao, ra giá cao thì cũng không có ai mua, sẽ chỉ nghênh đón cướp đoạt.
Cho nên, ta cảm thấy nên đưa ra giá cả hợp lý, giá bán ba vạn sáu, thế nào?"
"Ba vạn sáu?" Gia Cát Chính nhướng mày.
Giang Hạo cũng kinh ngạc, giá trên trời.
Cho đến bây giờ, hắn còn chưa từng thấy qua nhiều linh thạch như vậy.
"Ba vạn sáu cũng không tính là làm khó ngươi đúng không? Hơn nữa nếu chia đều ra thì thật ra ngươi chỉ cần trả ba vạn." Đinh Dư nói.
"Ta không có có nhiều linh thạch như vậy." Gia Cát Chính suy nghĩ sâu xa một lát, tiếp tục mở miệng:
"Ta có thể dùng pháp bảo thế chấp, nếu như sau này có linh thạch, ta có thể sẽ chuộc về."
"Ta lấy linh thạch là được." Giang Hạo nói.
"Ta không có sáu ngàn linh thạch." Gia Cát Chính nói.
Giang Hạo: "…"
Vừa rồi thu về gần bốn ngàn, thế mà còn chưa tới sáu ngàn trong tay?
Đệ tử của môn phái lớn lại nghèo đến mức này sao?
Suy nghĩ kỹ một chút, trên người mà có hơn hai ngàn đúng là không ít.
Một Nguyên Thần hậu kỳ như hắn mà cộng lại cũng mới chỉ có năm ngàn.
Hổ thẹn.
"Vậy thì có bao nhiêu đưa bấy nhiêu đi." Giang Hạo nói.
Hắn không muốn pháp bảo, không thể bán được.
Hơn nữa, nếu bán đây chẳng khác nào đang nói với người khác là mình có rất nhiều linh thạch hay sao.
Cuối cùng Gia Cát Chính lấy bốn món pháp bảo ra, ngay cả bội kiếm đều lấy ra thế chấp.
Giang Hạo lấy năm ngàn linh thạch, cộng với một khối ngọc bội.
"Đây là ngọc bội tông môn ta, nếu như đến cuối mà ta không trả linh thạch, ngươi có thể cầm ngọc bội đến tông môn của ta đổi một ngàn linh thạch, thậm chí là nhiều hơn, tóm lại ngươi nhất định không lỗ." Gia Cát Chính nói nghiêm túc.
"Kiếm?" Giang Hạo nhìn chữ ‘kiếm’ trên ngọc bội, có chút ngoài ý muốn.
Chữ này thật là bất phàm.
Một Nguyên Thần hậu kỳ như hắn đều cảm nhận được sự dày nặng.
"Tiên Tông phía Bắc, nhất mạch Kiếm Sinh, bách vạn kiếm tiên chiếu sơn hải, Sơn Hải Kiếm Tông." Cố Văn không khỏi bội phục:
"Đúng thật là bất phàm."
Phía Bắc…
Giang Hạo cảm thấy bất đắc dĩ, hết lần này tới lần khác là phương Bắc.
Thi Thần Tông đúng là không hợp bát tự với tông môn bọn hắn.
Nếu không cần thiết, hắn không muốn đặt chân tới phương Bắc làm gì.
Chỉ có thể xem cơ hội.
So sánh với phía Bắc, hắn muốn tới phía Đông hơn.
Hạo Thiên Tông và Minh Nguyệt Tông đều ở phía Đông.
Chẳng qua là hắn chưa từng gặp qua Sơn Hải Kiếm Tông, bên trong Sơn Hải Truyện Ký chỉ nhắc qua một câu, thế nhưng lại biểu thị nghi hoặc, không thể đi tới.
"Sơn Hải Kiếm Tông rất cao minh tại phương Bắc sao?" Mộ Dung Thanh Thanh hỏi.
Hỏi rất hay, Giang Hạo cũng muốn hỏi thăm.
"Cao minh phương Bắc?" Đinh Dư cười nói:
"Lớn mật một chút, các phương đều là như thế. Đây chính là tông môn nổi danh như Hạo Thiên Tông, mặc dù danh tiếng không bằng Hạo Thiên Tông, thế nhưng cũng là tông môn cùng cấp."
Giang Hạo: "…"
Thì ra thật sự là Tiên tông.
Sau đó, Giang Hạo vốn đang muốn đi chăm sóc linh dược, đột nhiên nhìn về phía phương xa.
Lại tới.
Triệu hoán quen thuộc.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận