Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 350: Thẩm Vấn Cổ Thanh

Chương 350: Thẩm Vấn Cổ Thanh
Chương 350: Thẩm Vấn Cổ Thanh
Nhận được phù đưa tin, Giang Hạo hơi do dự.
Thật ra hắn không có biện pháp nào với Cổ Thanh cả.
Điều khiến cho nàng cảm thấy e ngại duy nhất chắc là Minh Nguyệt Tông.
Thế nhưng giữa Thiên Âm Tông và Minh Nguyệt Tông, rơi vào trong tay ai sẽ an toàn hơn?
Ma Môn dùng Tiên Môn tới uy hiếp tù phạm, có phải là có chút tự làm mất mặt mình hay không?
Đi Minh Nguyệt Tông sẽ gặp nguy hiểm, nhưng mà không thể nào đáng sợ bằng Vô Pháp Vô Thiên Tháp được.
Càng đừng nhắc đến Ma Môn động một chút sẽ có thể giết người.
"Minh Nguyệt Tông không được, có thể lấy gì để uy hiếp nàng đây?"
Nhớ lại giám định trước đó, cũng không có cái gì cả.
Giang Hạo lắc đầu, quyết định đến Linh Dược Viên xử lý linh dược, giữa trưa đến phiên chợ bán một chút linh dược và phù chú.
Chạng vạng tối lại đi Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Dù sao Bạch Chỉ trưởng lão không đưa ra thời hạn.
Rời khỏi sân nhỏ, Giang Hạo cảm thấy kỳ quái, linh khí trong sân nhỏ bị rò rỉ đi rất nhiều.
Cho đến nay hắn cũng biết là tại sao.
Linh Dược Viên.
Giang Hạo thấy có người đưa linh dược đến đây.
Người sắp xếp linh dược, là Liên Cầm tiên tử.
Ninh Tuyên sư tỷ cũng ở đây.
Bách Cốt Lâm lại bắt đầu?
"Giang sư đệ, chuyện phía sau sẽ giao cho ngươi, Linh Dược Viên mà xảy ra chuyện gì thì có thể trực tiếp nói cho ta biết." Ninh Tuyên tiên tử đi đến trước mặt Giang Hạo, nói.
"Được." Giang Hạo gật đầu.
Sau đó, Ninh Tuyên tiên tử lại nhắc đến chuyện Linh Dược Viên ngoại môn, bảo Giang Hạo để ý một chút.
Có việc thì có thể tìm nàng.
Giang Hạo gật đầu nói phải.
Sau đó, Ninh Tuyên tiên tử quay người rời đi.
Chờ đối phương rời đi, Giang Hạo mới bất đắc dĩ thở dài.
Trình Sầu không ở đây, hắn không thể không đi xem xét Linh Dược Viên ngoại môni.
Xem ra hôm nay phải đi dạo một vòng mới được.
Chẳng qua hiện nay Ninh Tuyên tiên tử đã Nguyên Thần trung kỳ.
Không chỉ như thế, các phương diện đều cực kỳ cường đại.
Chuyến đi Thi Giới lần này, nàng có được cơ duyên không nhỏ.
"Giang sư đệ." Liên Cầm tiên tử cười nói:
"Quy tắc cũ, có gì cần sửa đổi có thể gọi người thông báo cho ta. Chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý."
"Được, làm phiền sư tỷ rồi." Giang Hạo cúi đầu khách sáo nói.
"Là chúng ta làm phiền đến sư đệ." Liên Cầm tiên tử khoát tay, nói.
Sau đó, Giang Hạo nhìn xuống linh dược của Bạch Dạ, không phải là linh dược khó lường gì cả.
Lần này là thuật gì, còn phải đợi một khoảng thời gian.
Giám định linh dược, cũng không chắc có thể xác định được thuật pháp của Bạch Dạ hay không.
Chờ qua mấy ngày nữa sẽ thử một chút.
Nhưng mà hắn có chút hoài nghi, trước đó động thủ quá nhẹ rồi hay sao?
Tại sao Bạch Dạ vẫn đặt suy nghĩ ở chỗ này?
Mặc dù nghi hoặc, thế nhưng hắn không có giám định ngay.
Chờ qua một hai tháng nữa lại đi qua một chuyến.
Tránh việc rơi vào mai phục.
Sau khi thu thập bọt khí, hắn liền bắt đầu quản lý linh dược.
Giữa trưa hắn đi Linh Dược Viên ngoại môn một chuyến, tiến độ của Đoạn Tình Nhai vẫn như lúc trước, xếp thứ ba từ dưới lên.
Bởi vì Bạch Nguyệt Hồ căn bản không có người đến, cho nên thứ chín chính là thứ ba từ dưới lên.
Sau khi xác định không có vấn đề gì, Giang Hạo lại đến phiên chợ.
Lấy ra một số linh được tương đối bình thường và phù chú rồi bắt đầu bán.
Thuận tiện nghe ngóng về ban thưởng của lần thi đấu này.
Có thuật pháp, có Linh Kiếm cao cấp, có bảo vật hộ thân, còn có trữ vật pháp bảo lợi hại.
Ngoài ra, còn có Thiên Hoàn Đan, tài liệu đặc thù.
Nghe ngóng đại khái, Giang Hạo phát hiện chất lượng lần này không bằng Thiên Thanh Sơn trước đó.
Thế nhưng lại phong phú hơn trước, danh ngạch cũng nhiều.
Đáng tiếc không có thứ gì hắn muốn cả.
Thuật pháp không tệ, thế nhưng phải vào top đầu, không cần thiết phải đánh lên.
Không có nhu cầu cũng tốt, hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.
Như này vừa không cần lo lắng không lấy được đồ tốt, cũng không cần lo lắng phải đi tới Minh Nguyệt Tông.
Nhưng mà cạnh tranh lại lớn trước nay chưa từng có.
Ban thưởng lần này bao gồm ba tầng.
Bảo vật hiện trường, tài nguyên thủ tịch, cùng với danh ngạch đi luận đạo tại Minh Nguyệt Tông.
Một trong ba khen thưởng trên đã đủ để khiến cho người ta liều mạng rồi, huống hồ là ba cái cộng lại?
Giang Hạo bỏ ra chút thời gian, bán ra một chút phù chú và linh dược.
Hai gốc linh dược bán được năm trăm linh thạch.
Vẫn là bán linh dược kiếm được nhiều hơn.
Đáng tiếc phải nuôi trồng mấy năm hoặc là hơn mấy chục năm.
Không trưởng thành thì không thể bán.
Hoàn cảnh thay đổi quá lớn cũng dễ xảy ra vấn đề.
Người nghiệp dư sẽ rất ít đụng.
Chạng vạng tối.
Giang Hạo đi vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nữ tử áo bào đen thông báo đại khái.
"Muốn ta thẩm vấn? Hoặc là bảo nàng tự nguyện giao ra bảo vật sao?" Giang Hạo kinh ngạc.
Trang Vu Chân tìm người có liên quan đến Thiên Hương Đạo Hoa là chuyện bình thường, Hải La Thiên Vương bởi vì lúc trước có chút liên quan, tìm hắn cũng tính bình thường.
Mịch Linh Nguyệt không tìm hắn cũng vô cùng bình thường.
Mà Cổ Thanh cũng giống như Mịch Linh Nguyệt mới đúng, không nên tìm hắn.
Giữa bọn hắn không có bất kỳ liên quan gì cả.
"Sư đệ có cảm thấy mình có thiên phú thẩm vấn hay không?" Nữ tử áo bào đen nữ đột nhiên hỏi.
Giang Hạo: "…"
Thì ra là thế.
Hắn lập tức hiểu ra, hắn đã biểu hiện quá tốt ở chỗ của Trang Vu Chân và Hải La Thiên Vương.
Cho dù có phải là trùng hợp hay không, đều biểu hiện ra thực lực mà người khác không thể.
Cho nên mới bảo hắn đến thử một chút.
Nhưng mà hắn thật sự bất lực đối với Cổ Thanh…
Vô Pháp Vô Thiên Tháp, tầng năm.
Giang Hạo đi tới.
Hôm nay ngay cả Hải Thiên Vương đều an tĩnh khác thường.
Mịch Linh Nguyệt trước đó nói rằng mình sắp đi xuống cũng đang còn ở đây, cảnh giới của nàng đúng là không ổn định, nếu như không phải nàng cố gắng đối kháng, qua mấy ngày nữa sẽ phải đi xuống.
Nhưng mà cho dù phản kháng cũng vô dụng, không đến mấy tháng nàng cũng sẽ phải xuống.
Nhìn chung trong những cường giả này thì chỉ có Trang Vu Chân có thể ngăn cản sự hấp thu của Vô Pháp Vô Thiên Tháp, ổn định tại Nguyên Thần sơ kỳ.
Mặc dù có một phần là người thẩm vấn không muốn hắn rơi xuống, nhưng không thể nghi ngờ thực lực của hắn.
Mà Hải La Thiên Vương hoàn toàn dựa vào mình để ổn định tại Nguyên Thần hậu kỳ.
Hắn nhìn lướt qua ba người trước mắt, cuối cùng nhìn về phía một nữ tử đang bị trọng thương.
Nàng cúi đầu, tóc tai bù xù, không còn sự linh động trước đó, dường như đã thừa nhận thẩm vấn khó có thể tưởng tượng nổi.
Điều đáng nhắc tới chính là, tu vi của nàng giống như Hải La Thiên Vương, đều chỉ còn Nguyên Thần hậu kỳ.
Xem ra tốc độ rơi xuống cũng không nhanh.
Chắc là vì có bảo vật trên người.
Phanh phanh!
Mịch Linh Nguyệt gõ gõ mặt tường, nói:
"Hải La Thiên Vương, vương của ngươi tới."
"Vương của ta?" Hải La Thiên Vương nhìn về phía Mịch Linh Nguyệt, lạnh lùng nói:
"Bổn vương ngạo mạn vùng biển Thiên Hà mấy trăm năm, người nào dám xưng vương ở trước mặt bổn vương? Bổn vương mà phải cúi đầu với người khác sao? Đừng nói cúi đầu, trên đời này còn chưa có người có thể khiến cho bổn vương nói chuyện nhỏ đâu."
Lúc này Giang Hạo đi tới trước mặt hắn.
Hải La Thiên Vương đang rất là ngạo mạn, nhìn Giang Hạo cười lạnh một tiếng.
Khí thế bất phàm, dường như chẳng thèm để ý đến người này.
Sau đó hắn ngồi xuống, nói khẽ:
"Ta thừa nhận ta vừa rồi nói chuyện đúng là có chút lớn tiếng."
"Ha ha ha!!!" Mịch Linh Nguyệt cười ha ha:
"Quá khôi hài, rất thú vị. Thì ra Hải La Thiên Vương là một người cứng như vậy."
Giang Hạo cũng không để ý nữa, hiện tại hắn cũng rất lo lắng người mà Hải La Thiên Vương sẽ chuyển đến chỗ mà mình không biết.
Cho nên ít xung đột một chút mới tốt.
Một khi sai một lần, Hải La Thiên Vương sẽ không e ngại gì nữa.
Còn về Mịch Linh Nguyệt, hắn không cần thiết phải chú ý.
Dù sao hắn cũng không nhận được bất kỳ nhiệm vụ nào liên quan đến nàng.
Trang Vu Chân đã không còn cứng rắn giống như trước đây, trước đây mỗi lẫn gặp mặt đều động một chút là bảo hắn cút.
Lúc này Giang Hạo đi tới trước mặt Cổ Thanh.
Cổ Thanh cảm thấy kinh ngạc khi thấy Giang Hạo tiến đến.
Tại sao?
Một Trúc Cơ viên mãn lại có tư cách tới đây?
Hơn nữa còn là Trúc Cơ viên mãn mà trước đó nàng muốn giết.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận