Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 832: Ta Là Cổ Kim Thiên?

Chương 832: Ta Là Cổ Kim Thiên?
Chương 832: Ta Là Cổ Kim Thiên?
Nghe bà chủ tiệm mì nói vậy, Giang Hạo cảm thấy có chút kinh ngạc.
Đối phương nói câu này nghe giống đã sớm biết mình là ai.
Sau khi đi vào Tây Bộ, hắn chưa hề nói qua tên của mình.
Đối phương có thể thấy được những thứ này từ nơi nào?
"Ta không hiểu ý của bà chủ cho lắm." Giang Hạo mở miệng.
Bất kể như thế nào, không thể để đối phương hiểu lầm được.
Bích Trúc tiên tử đều phải an tĩnh ngồi ở chỗ này. Một tu sĩ Vũ Hóa như hắn không nhận nổi một câu tiền bối của đối phương.
Cho nên tuyệt đối không thể nhận lấy.
Nếu như là đối với Hồng Vũ Diệp thì không ngại.
Nhưng nhìn tư thế của đối phương thì hình như đang nói với mình.
Nói cách khác, trong mắt đối phương, mình là tiền bối.
"Tiền bối thật sự không nhớ rõ ta nữa?" Bà chủ hỏi.
Giang Hạo lắc đầu.
Hắn thậm chí cũng không biết tiền bối mà đối phương nói đến là ai.
"Ta là Lưu Oánh, tiền bối có ấn tượng không?" Bà chủ hỏi.
"Có lẽ là nhận lầm người rồi." Giang Hạo nói.
"Vậy sao?" Lưu Oánh có chút mất mát.
Sau đó, nàng không còn xoắn xuýt những chuyện này nữa, mà chỉ nói:
"Khí vận Tây Bộ xuất hiện một chút hỗn loạn. Ta có thể nhìn thấy không nhiều thứ, nhưng mà Hải Thiên Thụ Lâm đã mất kiểm soát. Ngăn cản hay không căn bản đều không có ý nghĩa gì, bởi vì sau khi mất khống chế ta mới biết được vị trí cụ thể,. Nhưng dù là hiện tại thì ta cũng không biết đầu nguồn là gì. Ta vẫn cho rằng cỗ hỗn loạn này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn, cho đến khi ngài xuất hiện. Ta biết Tây Bộ sắp ổn định rồi."
"Ta đến, ngươi thấy được cái gì?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn.
Chính hắn cũng không biết mình có thể mang đến ảnh hưởng gì.
Hơn nữa, hắn cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện Hải Thiên Thụ Lâm.
Thực lực chênh lệch quá lớn. Hữu tâm vô lực.
"Không có, ta không thấy gì cả. " Bà chủ Lưu Oánh nói.
"Vậy ngươi tại sao lại cảm thấy ta đến đây sẽ khiến cho Tây Bộ ổn định?" Giang Hạo hỏi. Hắn cảm thấy đối phương nói chuyện có chút mâu thuẫn.
"Chuyện này còn cần nhìn cái gì sao?" Bà chủ nói với vẻ chắc chắn:
"Người có tên cây có bóng, tên của ngài đã đại biểu tất cả. Vô số năm trước, một mình ngài trấn áp Tây Bộ, chống một mảnh trời thuộc về ngài. Hạo Thiên Tông Đông Bộ đều phải lui lại ở trước mặt ngài, Sơn Hải Kiếm Tông Bắc Bộ đều phải cúi đầu ở trước mặt ngài. Như thế vẫn chưa đủ sao?"
Giang Hạo nghe vậy thì kinh hãi không thôi, mình cường đại như vậy từ lúc nào thế?
Hắn cảm thấy đối phương nhất định là nhận lầm người rồi, nhưng lại tò mò không biết người này là ai, cho nên mới hỏi một câu:
"Vậy ta là ai?”
"Chấn nhiếp Vạn Vật Chung Yên, bức người cầm đầu của bọn hắn tiến vào biển Hư Vô. Trọng thương Đọa Tiên tộc, khiến bọn hắn không thể không ẩn núp bốn phía.Trấn áp Thi Tộc, khiến người bình thường không bị bọn hắn ảnh hưởng. Ngài là đại tiền bối của Thiên Văn Thư Viện, là tồn tại đội trời đạp đất của Tây Bộ, là người mạnh nhất phía dưới thời đại. Tên của ngài là… Cổ Kim Thiên." Lưu Oánh chân thành nói.
Giang Hạo ngây ngẩn cả người.
Bích Trúc bên cạnh lại càng cảm thấy hoảng sợ.
Cổ Kim Thiên?
Không biết có liên quan gì tới « Cổ Kim Sách » trong tay nàng hay không?
Chắc chắn có.
Bởi vì nàng đã xem qua nội dung sách này, không khác mấy lời bà chủ nói là bao.
Trong lúc nhất thời, nàng không tiếp tục nhìn về phía bên kia nữa, mà là cúi đầu ăn mì.
Vận khí tốt hình như trở nên kém đi, thế mà gặp được chính chủ.
Từ thái độ của bà chủ tiệm mì, nàng có thể nhìn ra, mình chỉ là một người bình thường ở trước mặt hai vị tiền bối kia.
Tây Bộ đúng là đáng sợ.
Người nơi này không phải người ngu.
Nam Bộ sao có thể gặp được loại tình huống này chứ.
Vẫn là Nam Bộ an toàn hơn, bên ngoài dù tốt đến mấy đều không tốt bằng quê hương của mình.
Trở về, tránh thoát đại kiếp nạn này xong nhất định phải trở về.
Giang Hạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Mình còn chưa nói cho người khác rằng mình là gọi Cổ Kim Thiên, làm sao lại có người nhận ra rồi?
Khả năng duy nhất chính là cái tên trong lòng bàn tay hắn.
Cái tên này thế mà có thể bị phát hiện ra sao?
Hoặc là nói, cái tên này có thể mang đến ảnh hưởng lớn như vậy cho Tây Bộ sao?
Cổ Kim Thiên đúng là có chút lợi hại.
Khó trách dám xâm nhập vào nơi sinh ra Thiên Cực Ách Vận Châu mà còn không đến mức bỏ mình.
"Ngươi vì sao lại cảm thấy ta là Cổ Kim Thiên?" Giang Hạo bình tĩnh nói.
Đối phương nói chắc chắn như thế, mình phản bác không có ý nghĩa gì lớn.
"Bởi vì chỉ có ngài mới có thể khiến cho khí vận Tây Bộ bị dao động lớn như thế." Bà chủ chân thành nói.
Giang Hạo rũ mắt.
Hắn đột nhiên nhớ tới trang cuối cùng của « Cổ Kim Sách ».
Lúc gặp lại, ta đã là ta, cũng không phải là ta.
Thì ra là chờ mình ở chỗ này.
Mà bây giờ sách còn đang ở trên người Bích Trúc, nếu như cầm về, liệu người Thư Viện có chất vấn hay không? Liệu có cho rằng mình chính là Cổ Kim Thiên hay không?
Giang Hạo không chắc.
"Mì bao nhiêu tiền?" Giang Hạo không nhiều lời, mà là dự định trả tiền.
Bà chủ tiệm mì không có kiên trì nữa, muốn mười văn tiền.
Giang Hạo trả tiền rồi đứng dậy rời đi.
"Tiền bối." Bà chủ nhìn Giang Hạo dừng lại thì lập tức nói:
"Có lẽ tình huống của ngài không ổn nên mới muốn tránh đi. Nhưng khí vận Tây Bộ như là một cái vòng xoáy. Ngài đang chiếm phần cực lớn, mà tình huống bên phía Hải Thiên Thụ Lâm cũng thế. Mặc kệ ngài có muốn xử lý hay không, dưới dạng nhân quả khí vận này thì hai phe định sẵn là sẽ gặp nhau. Xin nhất định phải cẩn thận.”
Giang Hạo gật đầu, không tiếp tục nghe nữa, cùng Hồng Vũ Diệp cất bước rời đi.
Chờ hai người rời đi, vẻ mặt của bà chủ tiệm mì khôi phục lại vẻ lãnh đạm.
Lúc Bích Trúc nhìn về phía nàng thì nhìn thấy một ánh mắt bình thản.
"Tiền bối, chuyện của ta là thế nào?" Bích Trúc hỏi.
"Ngươi cũng ở trong vòng xoáy Tây Bộ." Lưu Oánh nói.
"Tại sao?" Bích Trúc có chút khó có thể tin nổi: "Ta chỉ là một thiếu nữ nho nhỏ bình thường."
"Trên người ngươi mang theo « Cổ Kim Sách ». Mặc dù quyển sách này không phải là nguyên nhân chính, nhưng cũng khá liên quan." Lưu Oánh nhìn qua Bích Trúc, nói:
"Ngươi gần đây có phải là đã nhìn trộm tồn tại nào đó rồi hay không?”
Nàng nói xong liền ngồi xuống, an tĩnh chờ đợi người trước mắt trả lời vấn đề.
"Nhìn trộm cái gì sao?" Bích Trúc suy tư một lát rồi lắc đầu nói: "Ta cũng không nhìn trộm tồn tại đáng sợ nào cả."
Nàng ở Nam Bộ cũng coi như là cẩn thận, có nguy hiểm gì đều sẽ tận lực tránh đi.
Chuyện nguy hiểm nhất, đại khái chính là tới gần Thiên Cực Ách Vận Châu.
Cho nên nàng không cảm thấy mình đắc tội với ai cả.
"Chắc chắn là đã nhìn trộm cái gì đó, tồn tại trong bong tối đang để mắt tới ngươi, nhưng mà cũng không muốn ngươi chết đi. Cho nên sau khi phát hiện ra ngươi tiến vào bên trong vòng xoáy, cộng với « Cổ Kim Sách » khiến hắn đưa ra phán đoán sai lầm. Cảm thấy ngươi có thể tiếp nhận khí vận không gì sánh kịp. Cho nên tình trạng của ngươi mới xuất hiện dị thường. Ngươi tiếp nhận bao nhiêu thì cuối cùng sẽ phải trả lại bấy nhiêu. Tất cả quà tặng khí vận đều là có giá của nó.” Lưu Oánh kiên nhẫn giải thích.
"Tiền bối, vậy ta phải làm thế nào mới có thể đi ra khỏi vòng khí vận này?" Lông mày Bích Trúc cau lại: "Nhưng tại sao ta lại bị cuốn vào trong vậy? Chỉ bởi vì một quyển sách?"
"Có lẽ còn có nguyên nhân phía sau, hắn có lẽ cũng có một chỗ cắm dùi tại Tây Bộ cho nên bị ép cuốn vào trong đó." Lưu Oánh nói.
"Vậy hắn cho ta khí vận, cũng coi như là quà tặng âm thầm? Rõ ràng là hắn đã hại ta thành dạng này." Bích Trúc cảm thấy ủy khuất.
Cường giả cứ thích bắt nạt người như vậy? Mình muốn tìm người cứu giúp lại không có chỗ tìm.
"Tây Bộ gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, ngươi chưa chắc là đã không có đường sống. Hơn nữa, Cổ Kim Thiên tiền bối đã tới, xác suất sống sót của ngươi là rất lớn. Về việc lúc nào mới có thể đi ra từ bên trong khí vận thì chắc là không có khả năng, trừ khi ngươi có thể lay chuyển người sau lưng. Nhưng bây giờ hình như ngay cả người sau lưng là ai ngươi cũng không biết.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận