Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 305: Nguyện Vọng

Chương 305: Nguyện Vọng
Chương 305: Nguyện Vọng
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Huyết Triều Lâm yên tĩnh, nhất thời cảm thấy lựa chọn của mình có lẽ đã sai.
Nhưng có lời nhắc nhở của Hạ Đông trước đó, cộng thêm biểu hiện cuối cùng của Giang Hạo khiến cho nàng cảm giác không bình thường.
Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng đã từ bỏ thăng cấp, mang theo Thánh Linh Thụ đến đây.
May mà không có nhiều người biết, nếu không sẽ dễ bị người ta chế giễu.
"Nhìn thế nào cũng thấy Huyết Triều Lâm không có chuyện gì. Dù sao ở đây cũng là khu vực Trúc Cơ, có thể gây ra sóng gió lớn gì chứ?"
Mộ Dung Thanh Thanh không nghĩ nhiều nữa, muốn tìm một nơi an toàn để thử thăng cấp.
Nhưng nàng do dự một lúc, cảm thấy mình có nên rời xa thêm chút nữa?
Nếu đã bị cười nhạo, không bằng rời xa hơn, quan sát một lúc lại thăng cấp.
Nếu quả thật có việc, cũng tiện ứng phó.
Nếu không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ chậm trễ vài ngày thôi.
Dù sao, chuyện thăng cấp cũng phải tốn không ít thời gian.
...
"Đây là pháp bảo trữ vật của Nguyên Thần à?"
Giang Hạo vừa chạy vừa kiểm tra pháp bảo trữ vật của Tuyết Nguyệt tiên tử, cảm giác ngạc nhiên.
"Bảy trăm sáu mươi bảy viên linh thạch, đan dược còn lại không bao nhiêu, pháp bảo không có một món, thật ra có ít linh phù nhưng đều là loại rẻ tiền.
Nhìn thế nào cũng nghèo khổ, không giống Nguyên Thần sơ kỳ nên có.
Còn nghèo hơn cả Trúc Cơ."
Giang Hạo nhíu mày, nghĩ đến quá khứ của Tuyết Nguyệt tiên tử.
Nghĩ thầm có lẽ nàng sống thật sự rất khó khăn.
Sau đó, hắn lục được một quyển sách.
Là một quyển sách không có tên.
Giang Hạo mở ra xem, lập tức kinh ngạc và nhíu mày.
"Diệp Lạc: đệ tử chân truyền của Thiên Vũ tông, lúc ta còn là Luyện Khí đã hãm hại ta, làm cho ta thất thân với một người bình thường, sỉ nhục ta, bắt nạt ta. Chờ tới lúc ta có đủ năng lực, ta phải ném hắn cho ăn mày sỉ nhục đến chết."
"Mạc Thiên: đệ tử chân truyền của Thiên Vũ tông, lúc ta còn là Trúc Cơ, cướp ta pháp bảo, đoạt linh thạch của ta, lăng nhục cơ thể ta. Ta báo lên tông môn lại bị tiền bối của hắn uy hiếp. Ta không cam lòng, chung quy sẽ có một ngày ta phải giết chết tất cả bọn chúng."
Giang Hạo nhìn từng cái tên, từng hành vi phạm tội, mỗi lời đều lộ ra sự thù hận và không cam lòng.
Trong những tên này có cái bị gạch đi, có cái vẫn giữ lại.
Hai cái tên đầu đặc biệt bắt mắt.
Giang Hạo thở dài. Hắn phát hiện muốn đi về phía tiên lộ, thật sự quá khó khăn.
Lúc này, hắn phát hiện trên quyển sách hiện lên một tia sáng màu đen.
Giống như oán niệm.
Tập trung mãi không tan.
Giang Hạo thở dài, hắn chậm rãi đóng quyển sách lại, vẫn chưa ném quyển sách đi.
Cộng thêm mấy trăm linh thạch này, hắn đã có hai mươi nghìn linh thạch.
Nếu sau này thuận lợi, lúc ra ngoài, hắn rất có khả năng có hơn ba vạn thậm chí bốn vạn linh thạch.
Khó có thể tin nổi, mình có ngày giàu như vậy.
Đến lúc đó, hắn phải suy nghĩ xem nên xài thế nào.
Con thỏ chắc tốn hơn hai vạn, Bàn Đào Thụ chắc hẳn cũng chừng hai vạn.
Vậy còn lại...
Hả?
Không còn nữa?
Giang Hạo nhất thời khựng lại, cảm giác hơi tuyệt vọng.
Con thỏ rất có khả năng vẫn ra bọt khí hoàng kim, nếu Bàn Đào Thụ ra hoàng kim, vậy hắn có thể có được một pháp bảo, nếu là màu tím, vậy chẳng nhận được gì hết.
Tính, bỏ qua con thỏ.
Cho Bàn Đào Thụ niết bàn trước, chờ xuất hiện hoàng kim lại cho con thỏ.
Số linh thạch còn lại, xem có cần trồng hạt giống linh dược thượng phẩm cho Liên Đạo Chí không.
Có lẽ có thể thu được một số bọt khí màu lam.
Ầm ầm!
Sau đó, có tiếng nổ lớn truyền đến.
"Không biết Thượng An đạo nhân rốt cuộc thế nào."
Giang Hạo liếc nhìn qua, sau đó lập tức rời đi.
Hắn không muốn tham dự vào chuyện như vậy, cho dù có bảo vật, hắn cũng sẽ nhường bước.
Thượng An đạo nhân là người tốt, nếu có thể giúp được đối phương, hắn đương nhiên sẽ giúp.
Nhưng hôm nay hắn không giúp được.
Trên Nguyên Thần...
Điều này vượt quá khả năng của hắn quá nhiều, hơn nữa hắn không muốn cứu Mị Thần ra.
...
Lúc này, ở trước mỏ quặng.
Có ba người áo đen đang đứng.
Người áo đen dẫn đầu bỏ mũ áo choàng xuống, lộ ra gương mặt nam tử đầy tang thương.
Hắn nhìn về phía mỏ quặng và phát ra hiệu lệnh, vô số linh thú xông vào trong mỏ quặng.
Sau khi chúng vào trong, sẽ bị hút đi máu thịt, trong giây lát xương cốt cũng chẳng còn.
Mà lúc này, trong mỏ quặng lóe ra một số ánh sáng đỏ.
Trong ánh sáng đỏ lại có một tia ánh sáng xanh lục.
"Nghe nói ngươi nhận được món bảo vật này, sẽ thật sự bước vào Vạn Vật Chung Yên." Một nữ tử bên cạnh hỏi.
"Ừ." Nam tử dẫn đầu gật đầu.
"Đến lúc đó, Đông Phương đạo hữu định tiếp tục chờ ở Thiên Âm tông, hay đi tới hải ngoại?" Một người khác cũng hỏi.
"Chờ đến lúc đó lại tính." Đông Phương Quý bình thản nói:
"Bây giờ còn chưa biết có thành công hay không. Đúng rồi, Tuyết Nguyệt tiên tử đâu?"
"Nàng đi tìm vị Trúc Cơ hậu kỳ kia, nhưng mãi chưa trở về, ta đã liên lạc qua, lại giống như chìm trong biển rộng.
Chắc nàng trúng kế của Diệp Đông, xem ra không về được rồi." Tiên tử áo bào đen thở dài nói.
"Trước đó, nàng có để lại nguyện vọng gì không?" Đông Phương Quý hỏi.
"Có, nhưng mọi người đều biết không ai có thể giúp nàng hoàn thành nguyện vọng này." Tiên tử áo bào đen bất đắc dĩ, bất chợt lại nói:
"Nguyện vọng của nàng là giết Diệp Lạc và Mạc Thiên của Thiên Vũ tông."
"Bọn họ có đi vào không?" Đông Phương Quý lại hỏi.
"Có." Nam tử mặc áo bào màu đen gật đầu.
"Được, chờ ta nhận được đồ, sẽ giúp nàng hoàn thành nguyện vọng." Đông Phương Quý nói với vẻ mặt vẫn bình thản.
Sau đó, bọn họ bắt đầu chờ đợi.
Lát sau, tiếng gầm thét giận dữ càng lúc càng lớn, sau khi rất nhiều linh thú đánh tới, mỏ quặng dần rộng ra.
Lúc này, cả mỏ quặng, thậm chí cả ngọn núi đều xuất hiện ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đỏ kia dường như sẽ phát ra trong chốc lát.
"Chắc được rồi chứ?" Đông Phương Quý nói.
Theo bọn họ thấy, mỏ quặng chính là túi máu lớn đang chờ bên ngoài tới phá vỡ.
Lúc này, Đông Phương Quý lấy ra một cái chày Kim Cương.
Pháp bảo vừa xuất hiện, không khí xung quanh đều xuất hiện áp lực vô cùng mạnh mẽ.
"Cũng sắp rồi." Nam tử mặc áo bào màu đen trịnh trọng nói.
Hắn vừa dứt lời, bên trong xuất hiện một tia sáng màu lục mang theo sự phẫn nộ.
"Chính là lúc này."
Đông Phương Quý bước tới một bước, khí tức Luyện Thần khuếch tán ra, trấn áp mọi thứ xung quanh.
Không chỉ có vậy, chày Kim Cương trong tay hắn càng sáng hơn, ánh sáng màu vàng kim xông thẳng vào trời mây.
Ngay sau đó, chày Kim cương bị hắn ném ra.
Ầm!
Chày Kim Cương đập vào mỏ quặng, lực lượng khủng khiếp lập tức quét ngang bốn phía, lan ra khắp Huyết Triều Lâm.
Gió bão nổi lên, lực lượng khuếch tán ra.
Ép cho tất cả Trúc Cơ khó có thể nhúc nhích.
"Các ngươi ra ngoài chờ, đề phòng có người bước vào. Bên trong hẳn phải có người bảo vệ. Chờ ta giết chết người bảo vệ sẽ mang món đồ kia ra theo.
Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng phong ấn." Đông Phương Quý bước nhanh tới.
Khí thế của hắn kinh người, không gì sánh kịp.
Hắn bước vào trong mỏ quặng trước.
Lúc này, khí tức trong mỏ quặng đã phát ra một phần, không tới mức gây ảnh hưởng tới hắn.
Loại trạng thái này còn có thể duy trì trong ba ngày.
Trong sau ba ngày, hắn không lấy được vật kia, kế hoạch xem như thất bại.
...
Cùng lúc đó.
Mộ Dung Thanh Thanh đã rời xa Huyết Triều Lâm, vẫn đang lo lắng mình sẽ gặp phải người khác.
Một là lo lắng cơ duyên bị cướp mất, hai là lo lắng bị đồng môn chê cười.
Cho nên cả đoạn đường đi, nàng đều rất cẩn thận.
Sau khi nàng tìm được một chỗ tương đốt tốt, lại bắt đầu nhìn về phía xa.
Nàng có thể nhìn thấy rõ Huyết Triều Lâm, tuy nhiên nơi đó vẫn bình yên không hề có động tĩnh gì.
"Việc đã đến nước này, ta vẫn nên quan tâm tới chuyện khác, xem như để yên lòng."
Mộ Dung Thanh Thanh cười tự giễu, sau đó quyết định bắt đầu thăng cấp.
Nhưng vào lúc nàng muốn rời mắt.
Một tia sáng hoàng kim chiếu thẳng ề phía chân trời, ngay sau đó ánh sáng đỏ như máu phát ra.
Ầm!
Trong nháy mắt cả Huyết Triều Lâm đều chìm trong vụ nổ mạnh, khí tức mạnh mẽ cuốn ra tám phương. Cho dù đã rời khỏi Huyết Triều Lâm, tim Mộ Dung Thanh Thanh vẫn đập loạn.
"Chuyện này..."
Nàng ngây người.
Nếu lúc này nàng thăng cấp ở trong Huyết Triều Lâm, như vậy...
Tưởng tượng thôi đã không chịu nổi hậu quả đó.
"Thật sự bị nói đúng rồi?"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận