Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1715: Nại Hà Thiên: Ta Đi (3)

Chương 1715: Nại Hà Thiên: Ta Đi (3)Chương 1715: Nại Hà Thiên: Ta Đi (3)
“Thành thân?” Nại Hà Thiên cười ha hả: “Ngươi thành thân thì có liên quan gì đến ta”
Nói rồi, hắn sững sờ một chút, nghiêm túc nói: “Ngươi muốn thành thân?” “Vâng.” Giang Hạo gật đầu. “Với nàng ấy?” Nại Hà Thiên chỉ vào Hồng Vũ Diệp, người đang không biết nhìn đi đâu, hỏi.
Giang Hạo thấy Hồng Vũ Diệp không nhìn qua, vẫn gật đầu. Nại Hà Thiên: “...”
Quả nhiên, chó không thể phun ra ngà voi.
Sau đó xung quanh dựng lên một màn nước, Nại Hà Thiên nhìn Giang Hạo nói: “Được rồi, bây giờ người bên ngoài không nghe thấy nữa, sao đột nhiên hai ngươi lại muốn thành thân?”
Giang Hạo nhìn người trước mắt, do dự một lát, thành thật nói: “Ta có một sư tỷ và một sư huynh...” Sau đó liền nói hết mọi chuyện.
Nại Hà Thiên khá ngạc nhiên: “Vậy nên khi ngươi thấy là nàng ấy, trong lòng ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Không biết.” Giang Hạo lắc đầu, nói: “Lúc đó thực ra là nhìn đối phương nhiều hơn, cụ thể cũng không nói rõ được.” “Nàng ấy là một người khá kín đáo, không mở miệng tức là đồng ý, hơn nữa nàng ấy chịu gặp ngươi, xem ra từ lâu đã có ý với ngươi.” Nại Hà Thiên cảm khái nói: “Nhưng ngươi có biết lai lịch của nàng ấy không?”
“Biết một chút.” Giang Hạo trả lời.
“Ngươi không lo lắng không sợ hãi sao?” Nại Hà Thiên nhìn Giang Hạo nghiêm túc hỏi: “Khoảng cách giữa hai ngươi không chỉ đơn giản là tuổi tác, mà còn là sự ngăn cách của vô tận tuế nguyệt hồng lưu và thời đại giao thoa có thể mang đến thương tổn khó có thể chống đỡ.
“Đông Cực Thiên chính là ví dụ.
“Đông Cực Thiên mạnh hơn nàng ấy cũng đang ngủ say không dám tỉnh lại, cần tiếp tục chờ đợi cơ hội, nàng ấy thì lại khỏe mạnh hoạt bát, ngươi làm sao có thể biết được trong quá trình này đại đạo của nàng ấy đã nhiễm phải cái gì?”
Nghe vậy, Giang Hạo sững sờ một chút.
Tuế nguyệt hồng lưu, thế đại giao thoa có thể lưu lại thứ gì đó trên con đường đại đạo?
Giang Hạo im lặng không nói.
Lâu sau, mới hiểu ra.
Đại đạo ở trong thiên địa, vì vậy nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Thiên địa tuế nguyệt biến hóa, vạn vật luân phiên, tất cả đều là đại đạo ban bố gió khôn càn.
Mà ở trong thiên địa, tuế nguyệt sẽ ngưng tụ một lớp sương trên đại đạo, đem đến ảnh hưởng.
Vì vậy trường sinh chỉ là trường sinh ở một khía cạnh nào đó, tương ứng với vạn vật chúng sinh. Mà so với thiên địa đại đạo, trường sinh không phải là trường sinh, bởi vì vẫn sẽ bị ảnh hưởng. Muốn thực sự trường sinh thì chính là không bị thiên địa ảnh hưởng, đây mới là hướng đi của đại đạo.
Ở trong đại đạo mà thoát biến, nở rộ tái sinh, sống ra một bản thân hoàn toàn mới.
Lúc này, Giang Hạo dường như nắm bắt được gì đó, trên người bị bao phủ bởi khí tức đại đạo.
Ngay sau đó ánh sáng đại đạo bùng phát, cả người chìm vào trong hư vô đại đạo.
Tựa như một hạt giống hoàn toàn mới, bắt đầu nảy mầm.
Khí tức đại đạo mênh mông, tựa như sấm sét, vang dội ầm ầm.
Nại Hà Thiên trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Trên mặt đầy vẻ mờ mịt nhìn người trước mặt. Hả???
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đang nói chuyện bình thường, sao lại như thế này rồi?
Hắn đã từng gặp thiên tài, đã từng gặp người lĩnh ngộ đại đạo, nhưng chưa từng thấy ai đang nói chuyện lại bắt đầu lĩnh ngộ.
Không phải nên là trong lúc luận đạo sao?
Vừa mới nói gì mà đã như thế này rồi?
Sau đó hắn hạ màn nước xuống, nhìn vê phía Hồng Vũ Diệp: “Hắn bị làm sao vậy?” Lúc này Hồng Vũ Diệp đã quay đầu lại, nhẹ giọng giải thích: “Có lúc nói đến điểm mấu chốt, hắn sẽ như thế này, cũng không có gì lạ.”
Nói đến điểm mấu chốt? Nại Hà Thiên nhìn Hồng Vũ Diệp nói: “Ngươi không cảm thấy đây có thể là một căn bệnh sao?”
“Phải.” Hồng Vũ Diệp nghiêm túc gật đầu: “Hắn hơn bốn trăm tuổi, thời gian ngộ đạo còn nhiều hơn thời gian tỉnh táo.” Nại Hà Thiên: “...”
Đây là loại bệnh này sao? “Ngươi thích hắn ở điểm nào?” Nại Hà Thiên hỏi. “Không biết.” Hồng Vũ Diệp lắc đầu, đột nhiên nhìn Nại Hà Thiên nói: “Chuyện đó có liên quan đến ngươi không?”
“Chuyện gì?” Nại Hà Thiên hỏi.
“Không có gì.” Hồng Vũ Diệp lắc đầu.
“Quả nhiên là già rồi, có ý kiến riêng rồi, ngươi sống lâu hơn cả ta.” Nại Hà Thiên cảm khái vạn phần: “Không biết không hay, tuổi của ngươi đã lớn hơn cả ta rồi."
Hồng Vũ Diệp nhìn Nại Hà Thiên, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
“Hắn sẽ như vậy bao lâu?” Nại Hà Thiên hỏi.
“Không biết, nếu hắn chủ động cắt đứt thì sẽ rất nhanh.” Hồng Vũ Diệp nói. “Chủ động cắt đứt?”
“Ừ, hắn đã cắt đứt mấy lần rồi.”
Các ngươi đi đi, Nại Hà Thiên muốn hạ lệnh trục khách, nhưng nghĩ lại, vẫn quyết định tự mình đi. Giang Hạo khi tỉnh lại, phát hiện xung quanh đã không còn Nại Hà Thiên từ lâu. Chỉ có Hồng Vũ Diệp ngồi ở bên cạnh uống trà.
“Bao lâu rồi?” Giang Hạo hỏi.
Đạo của hắn lại xuất hiện vết nứt, nhưng lần này khác với trước đây.
Bên trong có đại đạo mới mẻ.
Chỉ là còn cần thời gian để phá đất mọc lên.
Đã đặt nần móng cho đại đạo, hắn liền tỉnh lại.
Sợ thời gian quá lâu. “Bốn trăm mười sáu tuổi, tháng Sáu.” Hồng Vũ Diệp nói.
Đã qua gần ba năm.
Ba năm...nên là vẫn còn kịp.
Chỉ là không biết bên phía Sở Xuyên có kịp không. Sau đó Giang Hạo tò mò hỏi: “Nại Hà Thiên đâu?” “Đi rồi.” Hồng Vũ Diệp nói: “Hắn nói hắn đã chết đạo tiêu rồi, không thể đến dự hôn lễ của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận