Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1137: Cho Nên Ngươi Vũ Nhục Ta, Chà Đạp Ta, Cướp Đoạt Ta

Chương 1137: Cho Nên Ngươi Vũ Nhục Ta, Chà Đạp Ta, Cướp Đoạt Ta
Bầu trời Bắc Bộ bị một tầng sương mù bao phủ, sớm đã không nhìn thấy ánh trăng.
Bích Trúc đi ra từ gian phòng, nơi này hiện đầy trận pháp, còn có khí tức nguyền rủa.
Hô!
Một cái bóng mờ đến, chỉ là rất nhanh liền bị một bạch quang đánh nát.
"Vận khí gần đây không được tốt, thường xuyên bị mấy thứ kỳ kỳ quái quái quấy rối."
Bích Trúc nhìn ra bên ngoài, có chút hoài niệm vận may trước kia. Đương nhiên, nàng cũng không muốn tiếp tục may mắn như trước kia nữa đâu. Bây giờ có thể dựa vào chính mình tranh thủ cuộc sống an ổn.
Nếu như trở lại trước kia, bản thân chỉ có thể nhìn chờ chết.
Không làm được gì cả, chênh lệch quá xa.
"Bích Trúc tỷ."
Lúc này, một thiếu nữ đi tới từ bên ngoài, gương mặt mỉm cười. Xảo Di cùng Lan Thiên tiên tử đều đi theo bên người nàng, đều cảm thấy chấn kinh.
Vừa rồi các nàng nhìn thiếu nữ này động thủ, hoàn toàn khác với suy nghĩ của bọn họ, thủ đoạn trước đây chưa từng gặp.
Bích Trúc nhìn qua người trước mắt, nói: "Ngươi đã khác."
"Đúng vậy." Sở Tiệp cười gật đầu nói:
"Đúng là đã khác, Bích Trúc tỷ cũng có sự khác biệt. Ta có thể nhìn thấy một đạo kỳ ngộ vô hình đang xoay quanh."
Bích Trúc nghe vậy liền cảm thấy hứng thú, nàng ngẩng đầu nhìn cơ duyên không biết là có tồn tại hay không, nói: "Là cơ duyên như nào.”
"Rất sáng." Sở Tiệp cười trả lời.
"Sau đó thì sao?"
"Không có nữa."
"…"
Chẳng lẽ chính là thanh xuân mười tám tuổi của mình bắt đầu kéo dài?
"Có phải chỉ cần chờ đợi liền có thể đạt được hay không?" Bích Trúc hỏi.
Sở Tiệp lắc đầu cười nói: "Không phải, hơn nữa khả năng là không chiếm được."
"Không chiếm được?" Bích Trúc hơi kinh ngạc.
Sở Tiệp cũng không có trực tiếp trả lời, mà chỉ nói: "Bích Trúc tỷ gần đây có dự định đi đâu không?"
"Đi Thiên Thần tháp?"
"Thì ra Bích Trúc tỷ là người như vậy."
"Ta mới mười tám tuổi, ta cũng không biết đó là chỗ gì.”
Sở Tiệp trừng mắt nhìn, khả năng cảm thấy Bích Trúc còn rất trẻ, sau đó nàng hỏi: "Ngoại trừ Bắc Bộ thì sao?"
"Nam Bộ? Sau đó muốn đi hải ngoại một chuyến." Bích Trúc bất đắc dĩ nói.
Nàng mới mười tám tuổi mà đã phải chạy đi đưa đồ khắp nơi. Những năm này không phải chạy đến Đông Bộ thì chính là chạy đến Tây Bộ, sau đó hiện tại lại chạy tới Bắc Bộ, không nghĩ tới cuối cùng còn phải chạy tới hải ngoại.
Ai có thể hiểu được những gì mà thiếu nữ mười tám tuổi phải trải qua chứ.
"Ừm." Sở Tiệp không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nói là ngày mai muốn rời khỏi.
Nàng không thể dừng lại, cần tiếp tục hướng về phía trước, đi hoàn thành chuyện bản thân cần hoàn thành.
Bắc Bộ loạn rất nhiều, nàng không thay đổi được đại cục. Nhưng mà có thể bắt đầu từ thô đến mảnh, từ nhỏ đến lớn.
Sau khi nàng đi đến các bộ, có lẽ có thể cố gắng đi rung chuyển đại cục. Đây con đường nàng muốn đi, không thể tránh né.
"Lúc nào sẽ dừng lại?" Bích Trúc hỏi.
Sở Tiệp cười nói: "Có lẽ là ngày mai?"
Bích Trúc đưa rất nhiều thứ trên người cho Sở Tiệp: "Tìm được trong di tích Long tộc, vật này đã không còn hữu dụng với ta nữa. Ngươi biết người nào cần thì ngươi tặng cho người ta đi."
Sở Tiệp nhìn đồ, gật đầu nhận lấy.
Nàng không còn là nàng lúc trước nữa.
Lúc tại Tây Bộ, nàng cảm thấy bất kỳ cơ duyên gì đều không có ích với mình, lưu trên người mình, không bằng đưa cho những người khác, có lẽ có thể phát huy được các loại tác dụng.
Mà bây giờ, nàng không còn cảm thấy những vật này vô dụng nữa, ít nhất là tiếp nhận ý tốt của Bích Trúc tỷ.
Sau này, ngày khác nếu như gặp được người thích hợp thì có thể đưa ra ngoài.
Ngày kế tiếp.
Sở Tiệp mang theo Nguyệt Luân rời đi.
Nàng một đường hướng về phía loạn thế, muốn nở rộ quang mang ở trong đó.
Chờ ngày ấy hoa nở, có lẽ chính là ngày người có đại khí vận sinh ra.
Bích Trúc thở dài.
Hiện tại nàng dự định ở lại gần Thiên Thần Tháp, bởi vì có không ít cường giả đến Bắc Bộ, hiện tại nơi này đang dần ổn định lại. Đương nhiên, trước khi hoàn toàn ổn định, nhất định có đại chiến bộc phát.
Nàng mới mười tám tuổi, đương nhiên không muốn bị cuốn vào trong đó, an tâm tránh một đoạn thời gian là được.
Ba người đi trên đường, đang định chọn một chỗ ở tốt.
"Công chúa, ta đã tìm người giới thiệu, không bao lâu nữa bọn hắn sẽ tới." Xảo Di nói.
Những chuyện này đương nhiên sẽ do nàng xử lý.
Đặc biệt đi nghe ngóng, cũng thương lượng với Lan Thiên tiên tử.
Xác định là người tin cẩn, đương nhiên, những người kia cũng là người tu chân, hỏi thăm tin tức xung quanh cũng thuận tiện.
Bích Trúc gật đầu.
Nàng cũng không có yêu cầu gì quá lớn.
Nơi này không phải là địa bàn của mình, có thể thu hoạch được tin tức đại khái là được.
"Là hẹn gặp mặt ở nơi nào?" Bích Trúc hỏi.
"Ngay quán trọ trước mặt." Xảo Di nói.
Lúc các nàng đến vẫn chưa thấy những người kia đâu.
Nhưng mà mấy người đều không vội, mà là tìm cái bàn rồi ngồi xuống, đương nhiên còn lấy tín vật ra đặt ở mặt bàn.
Khoảng chừng nửa nén nhang sau.
Có người để một khối tín vật xuống mặt bàn.
Bích Trúc thấy thế liền biết người đến. Nàng vội vàng nhìn về phía người tới.
Tổng cộng có ba người, một nam tử trung niên, phía sau là hai lão giả.
Trong nháy mắt nhìn thấy ba người này, Bích Trúc sửng sốt một chút.
Ba cái Kim Đan.
Xảo Di vốn đang định chào hỏi cũng là trợn tròn mắt.
Ba cường giả Kim Đan.
Lan Thiên tiên tử không có ý kiến gì, chỉ là ba cái Kim Đan, nàng không để vào mắt. Chỉ là biểu hiện của người bên cạnh lại có chút kỳ quái, hình như có chút ngoài ý muốn.
"Bích Trúc tiên tử?" Nam tử trung niên kia cảm khái:
"Thật là khéo nha, không nghĩ tới tu vi tiên tử có hơi kém, nhưng mà tùy tùng lại người này lợi hại hơn người kia, cường giả Nguyên Thần, cường giả Luyện Thần. Ba người chúng ta Kim Đan đời này khả năng đều không có hi vọng trở thành Nguyên Thần và Luyện Thần."
Bích Trúc: "…"
Xảo Dd: "…"
Không biết vì cái gì, nàng cảm giác bị vũ nhục.
Tại sao ở Bắc Bộ lại gặp được cường giả Kim Đan đại đạo của Tây Bộ chứ? Còn tự tìm tới cửa.
Hơn nữa chỉ cần Kim Đan xuất thủ liền đủ thoát khỏi gian nan sao?
Chỉ là cường địch hình như cũng chỉ động thủ với cường giả Kim Đan, căn bản không cần tu sĩ Nguyên Thần như nàng.
Trên mặt Bích Trúc hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cố nặn ra vẻ mỉm cười: "Ba vị tiền bối Kim Đan nói đùa, đều là trong nhà sủng ái ta, tìm cho ta mấy thị nữ. Không thể so được với ba vị tiền bối, các ngươi đều là Kim Đan, ta không có thiên phú tu luyện."
"Cũng đúng, Kim Đan đúng là cảnh giới mà người khác không cách nào với tới, Bích Trúc tiên tử không đạt được cũng là bình thường. Ba người chúng ta cũng chỉ là nhờ may mắn." Cảnh Đại Giang mở miệng nói ra.
Lan Thiên tiên tử: "???"
Ba người này thật đúng là dám nói? Còn là nói với một công chúa như này.
Phải biết tu vi của người này mạnh đến mức không còn gì để nói, không phải là người mà tiền bối tông môn có thể địch lại, nhưng hiện tại lại bị ba người kia tỏ ý xem thường.
Chỉ là Kim Đan?
Nhưng mà Bích Trúc không có mở miệng, nàng cũng không dám nói lung tung cái gì. Chỉ chờ đằng sau ba người này sẽ cảm thấy tự ti mặc cảm.
---
Giang Hạo quản lý linh dược tại Linh Dược Viên, thỉnh thoảng sẽ giảng giải cho Trình Sầu một số vấn đề liên quan tới việc tu luyện.
Qua mấy năm nữa hắn sẽ phải ra ngoài, cho nên cần mau chóng giảng giả cho Trình Sầu. Lần này đi khả năng chính là mười mấy, hai mươi năm.
Khoảng thời gian này lại cực kỳ quan trọng đối với Trình Sầu, cho nên nhất định phải sớm bổ sung những chỗ trống.
Mộc Ẩn, Lâm Tri đều muốn tới nghe. Băng Tinh thỉnh thoảng cũng sẽ tới nghe. Thực lực của nàng cực kỳ ghê gớm, nhưng mà sau khi nghe xong cũng cảm thấy kinh ngạc.
Thời gian còn lại chính là lĩnh hội trận pháp.
Thiên phú trận pháp của hắn thực sự là quá kém, cần mài dũa từng xíu một.
Ba tháng sau.
Đầu tháng ba.
Trình Sầu có thể cảm nhận rõ ràng rằng số lần Giang sư huynh giảng giải trở nên nhiều hơn. Hắn cảm giác kỳ quái, lại không có suy nghĩ nhiều. Dù sao chuyện này trước đó cũng đã từng xảy ra.
Mà đối với những người khác mà nói, đại khái chính là Giang Hạo cần Nguyện Huyết.
Giang Hạo chưa từng để ý, chỉ là tiếp tục trải qua cuộc sống bình thường của bản thân.
Đương nhiên, ngoài đó ra, hắn còn có việc cần làm một chút.
Chuyện Hắc Long cần phải xử lý nhanh một chút.
Chuyện này không có cách nào tìm người của tông môn, nhưng mà ngoại trừ người của tông môn, hắn còn có một huynh đệ tri tâm.
Thiên Thanh Sơn.
"Cho nên ngươi lại tới hãm hại ta?" Lý Khải rũ mắt nhìn Giang Hạo, cười lạnh nói: "Ngươi không sợ ta tự bạo chết tại chỗ cho ngươi xem?"
"Hiền đệ chớ có nói nặng lời như vậy, làm vậy vi huynh sẽ phải đi tìm bốn phía một chút, tốn rất nhiều sức lực." Giang Hạo cầm quạt xếp trong tay mỉm cười nói.
"Tốt, tốt." Lý Khải cười to hai tiếng, nói:
"Ngươi là người kỳ quái nhất mà ta từng gặp, là người không cần mặt mũi nhất, ngươi đúng là vượt xa Nhân Hoàng về khoản này. Đừng nói là Nhân Hoàng, da của tứ đại dị thú cũng chẳng là cái thá gì ở trước mặt ngươi."
"Cũng không phải là vi huynh muốn như thế." Giang Hạo cúi đầu thở dài.
"Thế nào, còn có người bức bách ngươi?" Lý Khải khinh thường mở miệng.
"Vi huynh sắp chết." Giang Hạo trả lời.
Lý Khải: "…"
Ngươi có thể đổi một cái cớ khác hay không, cuối cùng hắn hỏi: "Lần này ngươi muốn cái gì?"
Giang Hạo lấy đầu lâu Hắc Long ra, nói:
"Vi huynh muốn cho Hắc Long một lễ vật nho nhỏ, ngươi mang hắn đến Vô Pháp Vô Thiên Tháp của Thiên m Tông, chờ đến lúc cảnh giới của hắn không còn là tiên nữa thì lại chuộc hắn ra."
Nghe vậy, Lý Khải lặng lẽ nói: "Ngươi biết chuyện này cần bao nhiêu linh thạch không?"
"Vi huynh sắp chết." Giang Hạo trả lời.
Lý Khải: "…"
Cho nên ngươi liền vũ nhục ta, chà đạp ta, cướp đoạt ta?
Cuối cùng Giang Hạo rời đi.
Thần hồn Thánh Chủ ở hải ngoại lần nữa phát động đại chiến cùng Đại Thiên Thần Tông, khiến Đại Thiên Thần Tông đau đầu vô cùng.
Tất cả kế hoạch đều bị đánh loạn.
Trước kia rõ ràng là không có vấn đề gì, nhưng là gần đây không biết thế nào nữa.
Đây là có chuyện gì dẫn động sao?
Bọn hắn quyết định tìm một số người đi điều tra ngọn nguồn.
Thiên Thánh Giáo khó chơi là một chuyện, chủ yếu là Thánh Chủ.
Thần hồn của hắn vô cùng nhiều, hơn nữa nếu phản kích thì toàn bộ Thiên Thánh Giáo đều sẽ bị điều động. Rất phiền phức.
---
Trở lại tông môn, Giang Hạo liền bắt đầu chờ đợi.
Quả nhiên, đầu tháng tư, hắn liền nghe được tin tức. Hắc Long được đưa vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp, nói là có người ra giá cao.
Nghe vậy, Giang Hạo có chút cảm động.
Thánh Chủ đã bỏ ra rất nhiều thứ vì hắn.
Tương lai huynh đệ trở mặt thành thù, hắn sẽ rất nhức đầu.
Nhưng mà chuyện Hắc Long coi như đã được giải quyết, chuyện còn lại chính là Lâm Tri dẫn người trở về. Chuyện này không vội, đối phương không có chủ động tới, bản thân hoàn toàn có thể đề cao bản thân trước, sau đó lại đi tìm đối phương.
Sau đó, Giang Hạo liền không có bất cứ chuyện gì.
Chuyện trong tụ hội cũng không cần quá để ý, Xích Long chỉ cần biết rằng ở nơi nào là được. Muốn đi tìm thì cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau đó, Giang Hạo bỏ xuống rất nhiều chuyện, mỗi ngày ngồi tại Linh Dược Viên lĩnh hội trận pháp. Ban đêm chính là thực hiện Sơn Hải Ấn Ký cho Công Đức Đỉnh.
Thời gian nửa năm thoáng một cái đã qua.
Giang Hạo thậm chí còn không phát hiện ra thời gian đã trôi qua nhanh như nào.
Nửa năm này tông môn không có bất kỳ phân tranh gì, cũng không có người tới quấy rầy hắn. Không chỉ như thế, cũng không có tin tức gì của Đọa Tiên tộc. Có thể là còn chưa có ổn định lại, có lẽ qua mấy năm nữa sẽ có hành động. Đây đúng là phiền phức.
Hiện nay là đầu tháng mười.
Hắn cảm giác bản thân đã hiểu rõ một nửa đối với trận pháp. Sang năm chắc sẽ là thời điểm hắn hoàn toàn lĩnh ngộ. Khi đó hắn sẽ bắt đầu tấn thăng.
Sau đó, hắn lại dành ba năm để rèn luyện, gia trì cho Công Đức Đỉnh.
Trong khoảng thời gian này, hắn thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn Mật Ngữ Thạch Bản.
Quỷ tiên tử hình như lại gặp phải chuyện gì, mỗi ngày đều vô cùng sầu não, cảm thán cuộc sống không dễ dàng.
Còn Thi tổ chắc là đã đến Thi Thần Tông. Hiện nay Thi Thần tông đã dần dần ổn định lại. Phần lớn tình huống của Bắc Bộ vẫn là loạn.
Còn về những chỗ khác thì không có tin tức gì.
Tại Nam Bộ, Trình Sầu cũng chỉ thăm dò mấy thông tin bề ngoài.
Nhưng mà hắn giảng giải cho Trình Sầu nhiều lần, mọi người kiểu gì cũng sẽ có đàm luận. Không phải nói hắn sắp chết thì chính là nóng lòng đột phá.
Bọn hắn nói thật chuẩn.
Giang Hạo nghe mà cũng không khỏi cảm khái.
Có đôi khi những người này nhìn như ghen ghét phát biểu, thực ra lại đang nói chân tướng.
Hắn đúng là sắp chết, cũng nóng lòng muốn đột phá.
Thời gian chỉ còn lại ba mươi năm, tuổi thọ của người bình thường trong tông môn còn nhiều hơn hắn.
"Sư đệ, ngươi gần đây hình như không chỉ dạy Trình Sầu, còn dạy Lâm Tri, Mộc Ẩn. Mục Khởi nói ngươi có thể muốn bế quan hoặc là có chuyện gì đó." Diệu Thính Liên ngồi xổm ở bên cạnh Giang Hạo đang quản lý linh dược, tò mò nói: "Có phải như vậy hay không? Chắc không phải là tuổi thọ của ngươi sắp hết đâu đúng không?"
Giang Hạo nhìn về phía Diệu Thính Liên, có chút ngoài ý muốn.
Mục Khởi sư huynh nhìn người đúng là rất chuẩn.
Hắn rõ ràng còn chưa có làm cái gì, hắn liền đoán được. Nhưng mà hắn nên trả lời vấn đề này như thế nào đây?
Phía trước cũng đúng, phía sau cũng đúng. Cho nên hắn trầm mặc.
"Xong, sư đệ ngươi có chuyện lớn." Diệu Thính Liên nói.
Giang Hạo khẽ lắc đầu: "Chuyện bình thường thôi, sư tỷ không cần phải cảm thấy kinh ngạc như vậy."
Từ sau khi gặp được Thiên Cực Ách Vận Châu, nhưng chuyện khác đều không là gì cả. Cho nên lần này cũng coi như là chuyện bình thường.
Diệu Thính Liên nghe vậy liền không có suy nghĩ nhiều, sau đó còn nói đến chuyện đạo lữ. Nói càng về sau càng không dễ chọn đạo lữ, nếu mà chọn khả năng phải chọn đến thủ tịch. Tu vi của nàng không đủ, chỉ có thể trông cậy vào Mục Khởi.
Tốc độ tu luyện của Mục Khởi cực nhanh, sắp Nguyên Thần hậu kỳ. Cách thủ tịch thứ mười cũng không phải là rất xa, hơn nữa Mục Khởi còn trẻ. Hắn vẫn có mặt mũi không nhỏ trong tông môn.
Giang Hạo nghe vậy liền yên lặng rời đi, không có để ý.
Thời gian bình thản như thế lại trôi qua sáu tháng.
Tháng tư năm sau.
Giang Hạo cảm nhận gió nhẹ trong sân, trận pháp xung quanh chậm rãi sáng lên.
"Chắc là còn kém không nhiều lắm, cuối cùng cũng có tiến triển."
Đã qua hơn một năm, thiên phú của mình tốt hơn dự đoán một chút, không cần hao phí đến hai năm. Ít nhất cũng dư ra ba tháng.
"Nên đi hải ngoại tiếp tục lau, chuẩn bị tấn thăng."
Nghĩ như vậy, Giang Hạo liền đi nhận nhiệm vụ tông môn.
Sư tỷ nhiệm vụ mặt mày hớn hở, Giang Hạo hỏi nhiệm vụ dài nhất có thể đi bao lâu. Sư tỷ nhiệm vụ liền nói:
"Căn cứ theo tín dự của sư đệ, dài nhất có thể đi ba năm. Nếu như mấy năm này thường xuyên nhận nhiệm vụ, hoàn thành hoặc là nộp linh thạch kịp thời thì tín dự nhiều nhất sẽ kéo dài hai mươi năm. Đương nhiên nếu nhiệm vụ thất bại thì sẽ phải bồi thường cực lớn."
Dài nhất là hai mươi năm?
Giang Hạo cảm thấy không sai biệt lắm, chỉ là không biết là có thể thật sự dài được như vậy hay không. Nếu như dùng công tích của Công Tích Đường chế chấp, không biết có thể hay không.
Sau đó, Giang Hạo đi đến hải ngoại, lần nữa tiến vào nhà kho. Lần này đã không có người đi theo.
Trước đó, hắn chưa từng xuất hiện, đám người Mộc Long Ngọc liền đoán được, hắn không gặp người, như thế cũng không người nào dám làm loạn.
Dù sao thì cũng không ai có thể nhìn thấu hắn.
Hai tháng sau.
Đầu tháng sáu.
Giang Hạo lần nữa rời khỏi hải ngoại, quay về tông môn. Lần này chỉ có thể đi bộ tiến về Thiên Thanh Sơn.
Tu vi góp nhặt đã đủ.
Chuyện còn lại chính là tăng cao tu vi, sau đó tiêu hóa thần hồn Thánh Chủ.
Chuyện này còn phải trông cậy vào huynh đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận