Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 248: Đêm Nay Hắn Muốn Động Thủ Với Ta?

Chương 248: Đêm Nay Hắn Muốn Động Thủ Với Ta?
"Đấu Chuyển Tinh Di?"
Giang Hạo lần đầu tiên nghe thấy bí pháp này.
Xem ra cũng là của Minh Nguyệt Tông.
Chẳng qua là Hồng Vũ Diệp rõ ràng không có ý định tiếp tục nói, mà là uống trà lật sách.
Sau đó, nàng lại bảo Giang Hạo tiếp tục nói.
Về chuyện của Thi Giới Hoa.
Mục đích Đại Thiên Thần Tông tới U Vân Phủ chính là được đưa ra vào thời điểm này.
Sau đó, chính là chuyện của Quỷ Tiên Tử.
Chờ Giang Hạo nói xong, Hồng Vũ Diệp ngẩng đầu nhìn hắn.
"Có cái gì không đúng sao?" Giang Hạo hỏi.
"Lần trước ngươi ra ngoài là vì muốn đi tìm gia đình sư muội của ngươi hay là đi tìm con Giao Long kia?" Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng hỏi.
"Là cùng nhau." Giang Hạo nói nghiêm túc:
"Tất cả đều nằm trong sự khống chế của vãn bối."
Cũng không phải là vì da mặt hắn dày nên mới nói như vậy, mà là một khi nói là trùng hợp gặp phải.
Đây không phải nói rõ mình không làm cái gì sao?
Cho nên, có nhiều tiến triển như vậy đều là dựa vào vận may.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp cười lạnh:
"Nói tiếp."
Sau đó, Giang Hạo nói lại chuyện Thiên Cực Ách Vận Châu bị phát hiện.
Mấy chuyện còn lại đều không quan trọng.
"Một khi Thiên Cực Ách Vận Châu hiện thế, thật sự sẽ nghiêm trọng như vậy sao?" Giang Hạo hỏi.
"Mặc kệ có thể hay không, hiện tại một khi ngươi mở ra, chắc chắn phải chết." Hồng Vũ Diệp lạnh lùng nói:
"Một khi ảnh hưởng của Thiên Cực Ách Vận Châu bắt đầu, chính là như nước lũ lao nhanh, ngươi thêm chút sức lượng căn bản là không có cách nào phong ấn lần nữa."
Dùng để đồng quy vu tận sao? Giang Hạo thầm nghĩ trong lòng.
Vật này có tốt có xấu, tốt là có khả năng uy hiếp đến cường giả.
Xấu là một khi bị vô tình phá vỡ, bản thân mình sẽ đứng mũi chịu sào.
"Có khả năng cộng hưởng khiến cho phong ấn bị phá vỡ không?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp nhẹ giọng cười, nói:
"Lúc mang ra ngoài ngươi hình như không lo lắng chuyện này thì phải, nếu khi đó đã không lo lắng, hiện tại cũng không cần lo lắng. Bởi vì không trả lại được.
Không có Thiên Cực Ách Vận Châu, đại thế nơi đó sẽ tan, khí vận vô thượng cũng sẽ trở về thiên địa. Ngươi tiếp tục phong ấn, tương lai có thể có được kinh hỉ không tưởng cũng nên."
"Kinh hỉ không tưởng sao?" Giang Hạo hơi nghi hoặc.
Hồng Vũ Diệp không tiếp tục nói nữa.
Dường như không còn hào hứng.
Lúc này, nàng không hỏi thêm gì khác, chỉ là an tĩnh uống trà, đọc sách.
Sau một hồi, nàng mới gấp sách lại.
Lúc này, nàng đứng dậy đi đến trước Thiên Hương Đạo Hoa, nhìn xem lá cấy thứ sáu sắp mọc ra, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
"Ngươi bình thường chăm sóc nó như thế nào?"
Nghe vậy, Giang Hạo giải thích: "Chỉ là tưới một bát nước."
"Hôm nay tưới chưa?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
"Vẫn chưa." Giang Hạo lắc đầu.
Hồng Vũ Diệp tới quá sớm, hắn bình thường đều sẽ tưới nước trước khi đến Linh Dược Viên.
"Đi lấy một bát nước tới đây." Hồng Vũ Diệp nói khẽ.
Giây lát, Giang Hạo đưa một bát nước cho Hồng Vũ Diệp.
Nếu đối phương có hứng thú, hắn đương nhiên sẽ không quấy rầy.
Chờ Hồng Vũ Diệp tưới nước xong, nàng trả bát lại cho Giang Hạo.
Sau đó thân ảnh bắt đầu tan dần.
"Nhớ kỹ, chức trách hàng đầu của ngươi là trông kỹ hoa của ta."
Tiếng nói vừa dứt, Hồng Vũ Diệp liền biến mất tại chỗ.
Giang Hạo để chén qua một bên, cũng không ngoài ý muốn.
Dù sao lần thứ hai đối phương đến, hoa này đã biến thành của đối phương.
Chẳng qua là…
Có thể bỏ sách của ta xuống được không?
Giang Hạo thở dài một tiếng, dọn dẹp xong ấm trà liền rời khỏi sân nhỏ.
Chấp Pháp Phong.
Hắn đến xem có nhiệm vụ nào liên quan tới Bách Cốt Lâm hay không.
Chẳng qua là nhìn rất lâu, cũng không thấy nhiệm vụ thích hợp.
Phần lớn người của Bách Cốt Lâm đều cần người bồi luyện.
Mà người nhận loại nhiệm vụ này phần lớn là Hoành Lưu Bộc.
Hai phe đều thuộc về thể lực.
Lúc này, hắn tới trước nhiệm vụ tông môn.
Hắn đã mấy năm rồi không nhận nhiệm vụ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đến lượt hắn.
Hắn nhìn xuống, phát hiện nhiệm vụ tông môn lần này lại là bồi dưỡng linh dược.
Địa điểm là chỗ giao giới giữa Bách Cốt Lâm và Chúc Hỏa Đan Đình.
"Mảnh Linh Sơn? Hình như là khu vực có nhiều linh dược hoang dại nhất giữa hai nơi. Nếu đi có lẽ sẽ có thu hoạch nhất định, dù sao Bạch Dạ cũng nghiên cứu linh dược."
Nghĩ đến đây, Giang Hạo vội vàng nhìn xuống danh sách.
Có Đoạn Tình Nhai, đáng tiếc không phải hắn, mà là Hàn Minh.
"Hàn sư đệ, có thể đi hỏi hắn một chút."
Nếu như có khả năng, hắn muốn đổi.
Loại chuyện này cũng không dễ dàng, thế nhưng dùng chiến công của hắn, cộng với danh tiếngtại Chấp Pháp Phong, hẳn là có khả năng.
Danh tiếng đưa tiền…
Sau khi bán một chút phù lục, Giang Hạo mới trở lại Linh Dược Viên.
Mới vừa tiến vào linh điền, đã thấy một nam tử ngồi dưới nhà gỗ.
Chúc Hỏa Đan Đình, Liên Đạo Chí.
"Sao hắn lại tới đây?" Giang Hạo nghi ngờ trong lòng.
Nhưng mà tám phần chính là nhiệm vụ trồng linh dược.
Nếu như là một số hạt giống đắt đỏ thì có thể tiếp nhận.
"Giang sư đệ." Liên Đạo Chí thấy Giang Hạo trở về thì nở nụ cười.
"Sư huynh có linh dược gì muốn gửi đến đây sao?" Giang Hạo hỏi.
Đối phương đang chờ hắn.
"Không có, tìm sư đệ thật ra là vì có việc riêng." Liên Đạo Chí cười nói:
"Không biết Giang sư đệ có rảnh không?"
"Cứ tự nhiên." Giang Hạo nói thẳng.
Liên Đạo Chí Kim là Đan viên mãn, loại người này hỏi mình có rảnh hay không đã khách sáo lắm rồi.
Không thể trả lời tạm thời không rảnh được.
Sẽ dễ đắc tội với người khác.
Hai người ngồi dưới phòng nhỏ, Liên Đạo Chí mới mở miệng nói:
"Ta nhớ sư đệ có nuôi một linh sủng, gần đây sao lại không thấy nó đâu cả?"
Con thỏ gây tai họa rồi? Ý niệm đầu tiên của Giang Hạo chính là cái này, chợt nói:
"Ra ngoài rồi."
"Thì ra là thế." Liên Đạo Chí cũng không ngoài ý muốn, tiếp tục nói:
"Thật trong khoảng thời gian này, sư huynh ta để mấy sư đệ đi tìm một gốc linh dược, tên là Khổ Vị Quả. Vốn là muốn đợi nó chín rồi hái, nhưng là bởi vì một chút sai lầm nên bị một con thỏ hái đi.
Linh dược bên ngoài ai lấy được là của người đó, chuyện này không gì đáng trách. Nhưng mà ta nghe một số sư đệ nói, con thỏ kia có thể là linh sủng của Giang sư đệ. Cho nên lần này ta đến đây là muốn mua lại Khổ Vị Quả từ chỗ của sư đệ.
Giá thị trường ba mươi linh thạch một quả, ta nguyện ý ra ba mươi lăm linh thạch, có bao nhiêu mua bấy nhiêu."
Nghe xong nguyên do, Giang Hạo liền vội vàng đứng lên, nói xin lỗi:
"Sư huynh nói quá lời rồi. Nếu như việc này thật sự do con thỏ làm, ta đương nhiên sẽ trả lại quả cho sư huynh. Đây là sư huynh phát hiện trước, nên thuộc về sư huynh.
Con thỏ quá ngang bướng, nên mới va chạm với sư huynh. Hi vọng sư huynh đại nhân đại lượng."
Con thỏ vừa đi ra ngoài liền gây tai hoạ, đây rõ ràng là linh dược quan trọng của đối phương.
Cướp đoạt cũng không phải chuyện gì lớn, chủ yếu là bị bắt được đuôi.
Đối phương nói chuyện khách khí như vậy, nhất định là lo lắng cái gì đó.
Nếu không, tại sao một Kim Đan viên mãn lại khách khí với một Trúc Cơ hậu kỳ chứ?
Còn lại là tự mình đến.
Nếu như mình thản nhiên tiếp nhận, tất nhiên sẽ khiến cho đối phương không vừa lòng.
Đến lúc đó sẽ bị những phiền toái này liên lụy.
"Không không không, sư đệ ngàn vạn đừng nói như vậy." Liên Đạo Chí cũng đứng lên nói:
"Đúng là tài nghệ của chúng ta không bằng người, ta lần này tới là để mua lại, cũng không có ý gì khác."
Quá khách sáo, khách sáo đến mức Giang Hạo hoài nghi đêm nay bọn hắn sẽ động thủ với mình.
Sau khi từ chối mấy lần, cuối cùng Liên Đạo Chí dùng một nửa giá thị trường để thu mua.
Đối phương không chịu nhượng bộ.
Giang Hạo mới coi như thôi.
"Vậy ta không quấy rầy sư đệ nữa." Liên Đạo Chí không ở lại thêm.
"Sư huynh yên tâm, một khi có tin tức, ta sẽ đích thân đưa linh dược qua." Giang Hạo chân thành nói.
Sau đó, Liên Đạo Chí mới quay người rời đi.
Sau khi rời khỏi Linh Dược Viên, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, không khỏi nghĩ thầm: "Rất thức thời, nói chuyện với dạng người này tương đối vui vẻ."
Giá cả ba mươi lăm và mười lăm với hắn mà nói cũng không có gì khác nhau cả.
Chủ yếu là nói chuyện vui vẻ là được rồi.
Không thể không nói, lần giao dịch này tương đối vui vẻ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận