Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 327: Thế Mà Có Thể Rớt Bọt Khí

Chương 327: Thế Mà Có Thể Rớt Bọt Khí
Chương 327: Thế Mà Có Thể Rớt Bọt Khí
"Thiên tài kinh thế này muốn làm gì?"
Lông mày Vân Kỳ cau lại:
"Một đường đi lên trên, không dừng lại chút nào, hắn là dự định tới đi dạo một vòng hay sao?"
Sau khi thiên tài kinh thế đi lên, hào quang sẽ thu vào.
Bây giờ bảy mươi hai Địa Sát đã biến thành như thường.
Có thể cho bọn hắn lĩnh hội bình thường.
"Không có cái gì tương đối cả." Lan Thiên tiên tử lắc đầu.
"Sư tỷ vừa rồi cũng quan sát thiên tài kinh thế sao?" Vân Kỳ đột nhiên tò mò nói:
"Hắn có dừng lại ở tấm bia đá nào lâu hơn một chút không?"
Bởi vì bọn hắn chỉ có thể phán đoán thông qua ánh sáng, xác định bọn hắn có dừng lại hay không dựa vào sự tạm dừng của ánh sáng.
"Khối bốn mươi chín." Lan Thiên tiên tử trả lời.
"Chúng ta đi xem một chút?" Vân Kỳ hỏi.
Lan Thiên tiên tử gật đầu.
Có thể khiến cho thiên tài kinh thế dừng lại, nói rõ nó đáng được chú ý.
"Ta còn tưởng rằng hắn sẽ dừng lại ở khối thứ sáu, đáng tiếc." Vân Kỳ vừa cười vừa nói.
"Khối thứ sáu có gì đặc thù sao?" Lan Thiên tiên tử hỏi.
"Có." Vân Kỳ gật đầu, nói nghiêm túc:
"Sáu là con số ta coi trọng, cho nên nó nhất định là đặc thù. Đáng tiếc thiên tài kinh thế không tán đồng. Đúng rồi, nếu như ta lĩnh ngộ được gì đó tại khối bốn mươi chín, có thể trao đổi với thứ trong khối bia đá thứ sáu của ngươi không?"
"Có thế." Lan Thiên tiên tử đáp.
"Sư tỷ thật sự là người tốt." Vân Kỳ cao hứng.
Trong lúc ánh sáng lui bước, mấy người Cố Văn cũng đi tới Thiên Bia Sơn.
Nhưng mà bọn hắn cũng rất tò mò, không biết thiên tài kinh thế này muốn làm gì.
Thế mà trực tiếp đi lên giống như là đi dạo núi.
"Nói đến đây, Giang đạo hữu chắc là cũng đang ở gần, hắn không đến sao?" Hạ Đông nhìn xung quanh một chút, có chút tò mò.
"Ta cảm thấy hắn lại đi đào quáng." Đinh Dư nói nghiêm túc:
"Ta dám đánh cược, hắn thật sự thích đào quáng. Giống như không chỉ là vì linh thạch, mà phần nhiều chính là hứng thú."
Mấy người trong lúc nhất thời đều không biết nên nói gì, nhưng mà cũng không có dự định đi tìm Giang Hạo.
Tới Thiên Bia Sơn vốn là quyết định của mỗi người.
Không nên quyết định thay người khác.
Rất nhiều người đã đi vào Thiên Bia Sơn, chẳng qua là tất cả mọi người đang chăm chú vào phía trên Thiên Bia Sơn.
Muốn biết thiên tài kinh thế khiến cho Thiên Bia Sơn tự mình tới sẽ làm ra động tĩnh gì.
---
"Sơn Hải Động?"
Giang Hạo có chút động tâm.
Cho đến trước mắt, hắn còn chưa tu luyện Thể thuật.
Nhưng hắn cũng không có thời gian tu luyện, thể thuật cần tốn một lượng thời gian lớn.
Bây giờ phần lớn thời gian của hắn đều đang tu luyện thuật pháp.
Thiên Đao Thất Thức, Chưởng Trung Càn Khôn, Thất Tinh Phong Ấn, Hòa Quang Đồng Trần, đã vô cùng tốn thời gian rồi.
Còn phải không ngừng chế phù, nếu không phải là không cần tu luyện, hắn sẽ phải buông bỏ rất nhiều thứ.
Lại thêm một cái thể thuật, sẽ ảnh hưởng đến các tiến độ khác.
Hơn nữa, thân thể của hắn thật ra rất mạnh.
Sức chịu đựng và lực lượng được tăng thêm rất nhiều.
Bây giờ mặc dù còn kém Luyện Thể, thế nhưng chỉ cần thời gian đủ lâu, có lẽ người khác Luyện Thể đến cuối cùng cũng sẽ giống như hắn.
Hồng Vũ Diệp chỉ liếc qua một chút, lại tiếp tục đi lên.
Sau đó, mỗi lần gặp được một tấm bia đá, đều sẽ thấy một thứ.
Công pháp, thuật pháp, thể thuật, thần thông, rèn đúc, trận pháp, chế phù, luyện đan, tất cả đều có.
Thần thông và chế phù, Giang Hạo đều có ý dừng lại.
Phù lục này tuyệt đối không đơn giản, còn có thần thông, Bất Động Như Sơn.
Vừa nhìn là biết thần thông phòng ngự.
Chỉ cần lĩnh hội thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Đáng tiếc, Hồng Vũ Diệp đều là liếc qua rồi rời đi.
Ba mươi sáu Thiên Cương, bây giờ chỉ còn lại một khối cuối cùng.
Cũng đã sắp trèo lên đỉnh.
Nếu như khối cuối cùng vẫn như lúc trước, Giang Hạo cảm thấy, lần này thật sự chỉ là lên đi dạo một vòng.
Chưa nói tới có được hay không, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc.
Bởi vì hắn coi trọng thần thông và chế phù, lại không có thể được.
Thần thông là vì an toàn, chế phù là để kiếm linh thạch.
Đều rất quan trọng đối với hắn.
Còn về luyện đan và trận pháp, dù có cao minh đến đâu thì hắn chắc là cũng không chiếm được.
Một là không có kinh nghiệm, hai là không có thiên phú.
Hào quang chợt lóe.
Giang Hạo phát hiện mình đã đi tới đỉnh núi.
Hắn nhìn xuống dưới, Huyết Triều Lâm dường như ở ngay trước mắt.
Sau đó hắn nhìn về phía giữa ngọn núi, nơi này có một tấm bia đá.
Trong tấm bia đá không có bất kỳ chữ viết g ì.
"Không giống cho lắm."
Giang Hạo nhíu mày, lần này hắn thế mà lại không nhìn ra chút khí tức đặc thù nào ở trong tấm bia đá.
Hắn dùng Vô Danh Bí Tịch, vẫn không thể phát hiện ra chút đồ vật gì.
Giống như chỉ là bia đá bình thường.
Thế nhưng thật sự chỉ là bia đá bình thường thôi sao?
Giang Hạo đi đến trước tấm bia đá, đẩy nhẹ một cái.
Không thể rung chuyển.
Sự thật chứng minh, đây không phải bia đá bình thường.
Hồng Vũ Diệp chỉ là liếc qua, sau đó bên người nàng xuất hiện bộ ghế bàn gỗ.
Nàng chậm rãi ngồi xuống, nói:
"Pha trà đi."
"Hả?" Giang Hạo hơi kinh ngạc.
Pha trà?
Tới đỉnh Thiên Bia Sơn để uống trà?
"Tiền bối đặc biệt tới đây là để uống trà?" Giang Hạo có chút khó có thể tin nổi.
Hồng Vũ Diệp như cười mà không cười, nói:
"Ngươi nghĩ ta tới đây là để làm gì?"
Giang Hạo lắc đầu, hắn cảm thấy Hồng Vũ Diệp không thiếu cái gì cả.
Thuật pháp, công pháp, thân pháp gì đó đều là nàng đưa cho người khác, nói nàng tới lĩnh hội luôn cảm thấy không thực tế cho lắm.
Cuối cùng, hắn tự giác đến cạnh bàn rồi bắt đầu pha trà, tới đây uống trà cũng tốt.
Không quá bắt mắt.
Ngoại trừ động tĩnh ban đầu hơi lớn một chút ra thì không có gì khác.
Hữu kinh vô hiểm.
"Đây là trà gì?" Lúc Giang Hạo muốn mở lá trà ra, Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Hoa Thiên Tuyết." Giang Hạo đáp.
Lá trà này một tiền hai trăm linh thạch.
Tốt hơn Hồng Tụ Hương không ít.
Có thể nói là lá trà tốt nhất mà hắn mua gần đây.
Chẳng lẽ lại muốn tăng?
Với lượng linh thạch hiện tại của hắn, lá trà hai trăm rưỡi, hắn tạm thời gồng gánh nổi.
Không thể nhiều hơn nữa.
Hồng Vũ Diệp mỗi năm nhiều thì tới ba bốn lần, ít thì một lần.
Một năm tiêu hao đại khái bảy trăm rưỡi linh thạch, có thể tiếp nhận được.
Nhưng mà phải trở về mới có thể mua được.
"Hôm nay không uống Hoa Thiên Tuyết." Hồng Vũ Diệp bình tĩnh nói.
"Vậy thì Tuyết Hậu Xuân? Hoặc là Hồng Tụ Hương?" Giang Hạo hỏi.
Cái trước năm mươi linh thạch, cái sau một trăm linh thạch, hắn đều có.
Nghe vậy, Hồng Vũ Diệp nhìn Giang Hạo, trong đôi mắt có nụ cười thản nhiên, lại dường như mang theo một chút trêu tức:
"Cửu Nguyệt Xuân đi."
Cửu, Cửu Nguyệt Xuân? Giang Hạo sững sờ tại chỗ.
"Tiền bối…" Giang Hạo có chút hối hận.
Mua sớm rồi.
"Mấy tháng trước mới có hai ngàn linh thạch, lúc này mới qua mấy ngày đã mua được Cửu Nguyệt Xuân rồi?" Hồng Vũ Diệp cười hỏi.
Thấy Giang Hạo không nói lời nào, nàng tiếp tục mở miệng:
"Linh khí trong Cửu Nguyệt Xuân tự hội tụ thành hệ thống, sẽ có sức sống nhè nhẹ. Sức sống này giống như là một mùi thơm thật lâu không tiêu tan. Ngươi nhìn Hoa Thiên Tuyết trong tay một chút xem."
Giang Hạo lấy lá trà ra kiểm tra một hồi, phát hiện phía trên đúng là nhiều thêm một sợi linh khí.
Cũng may không ảnh hưởng đến lá trà.
Nhưng mà hắn phát hiện, cho dù là Thiên Thanh Hồng hay là Cửu Nguyệt Xuân thì đều sẽ ảnh hưởng đến lá trà bình thường.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể lấy là trà ra.
Một vạn bảy ngàn năm.
Không còn nữa.
Lần này, hắn pha rất cẩn thận, học thêm chút cách pha trà mới sẽ không lãng phí lá trà.
Qua một lúc sau, mùi trà bay khắp nơi, thậm chí có sinh cơ hiện ra ở xung quanh.
Hắn rót hai chén, một chén là cho mình.
Hồng Vũ Diệp nâng chén trà lên nhấp một miếng.
Thấy thế, Giang Hạo ngồi xuống, cũng nhấp một ngụm trà.
Trong khoảnh khắc linh khí vào cơ thể, tâm cảnh lập tức sáng rực.
Công pháp tự xoay, giống như có thể tự cấp tự túc.
Hắn uống xong một chén, còn chưa kịp tiêu hóa chỗ tốt, Hồng Vũ Diệp đã nói:
"Đi tới trước tấm bia đá lĩnh hội đi, có lẽ có thể hiểu ra gì đó."
Giang Hạo cũng không nghĩ nhiều, nếu đã tới đây rồi thì đương nhiên là nên lĩnh hội một ít.
Hắn đi tới trước tấm bia đá, thấy trên tấm bia đá có không ít tro bụi.
Xuất phát từ xoắn xuýt trong lòng, hắn lau một cái.
Nhưng vừa mới chà xát hai lần.
Một bọt khí màu tím bỗng rơi xuống.
【 Mảnh vỡ thần thông +1 】
Giang Hạo: "…"
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận