Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 553: Tiền Bối, Ngươi Bị Ta Tìm Được

Chương 553: Tiền Bối, Ngươi Bị Ta Tìm Được
Chương 553: Tiền Bối, Ngươi Bị Ta Tìm Được
"Hoàng tỷ, ngươi muốn làm gì nha?" Một thiếu nữ đi theo sau lưng Bích Trúc, bất đắc dĩ nói.
Nàng mới ba mấy tuổi, là người nhỏ nhất trong các vị công chúa. Bởi vì không có huynh trưởng, mẫu thân cũng không được sủng ái, cho nên yếu thế.
Mặc dù Bích Trúc hoàng tỷ không được chào đón, thế nhưng nàng có hai người ca ca. Mọi người gạt bỏ thì gạt bỏ, nhưng cũng sẽ không làm gì.
Nhất là Bích Trúc hoàng tỷ thường xuyên ra ngoài, không cần lo lắng chuyện không hợp với người nào. Nàng lại không được, tuổi còn nhỏ, cái gì cũng bị hạn chế, hiện tại tiếp đãi Bích Trúc hoàng tỷ, chắc chắn sẽ bị những người khác nói, bị khó xử mấy tháng là bình thường
"Không làm gì cả, chỉ là nhìn một chút xem chỗ của ngươi có người khả nghi hay không. Tu vi người nơi này của ngươi đều tương đối, đại cao thủ như ta tới giúp ngươi nhìn một chút, sẽ chuẩn không sai." Bích Trúc vừa nhìn người xung quan vừa nói.
Nàng dừng lại ở trước mặt mỗi người một chút rồi lại rời đi. Mấy người bị nàng nhìn chằm chằm đều cúi đầu, dường như vô cùng lo lắng. Một khi bị nói là kẻ xấu gì đó, các nàng sẽ chịu thua thiệt.
"Hoàng tỷ, ngươi vẫn nên nhìn người bên cạnh ngươi một chút đi, chỗ này của ta không có kẻ xấu." Thiếu nữ bất mãn nói.
"Ta nhìn lại một chút." Bích Trúc nhìn đến người cuối cùng, sau đó lông mày cau lại:
"Còn có những người khác không?"
"Còn có một người giúp ta đi mua đồ." Thiếu nữ hoàng muội vô thức trả lời.
Thế nhưng rất nhanh liền thấy Bích Trúc ngồi xuống, nói: "Vậy thì ta chờ hắn trở lại."
Thiếu nữ hoàng muội: "…"
Đợi một lúc, cuối cùng cũng có người đi vào.
Bích Trúc lập tức quay đầu nhìn lại, vận chuyển bí pháp.
Người cuối cùng, không có lý do gì không phải.
Không bao lâu sau, một nữ tử chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở trong mắt của nàng. Trong tay nàng cầm bánh ngọt, đứng tại cửa ra vào.
Đối phương thấy có công chúa khác, có chút giật nảy mình, chợt hành lễ vấn an.
Bích Trúc nhìn nàng, nhìn rất lâu. Khiến cho hoàng muội một bên đều cảm thấy lo lắng, không biết hoàng tỷ muốn làm gì.
"Ai!"
Bích Trúc thở dài một tiếng rồi đứng lên, nữ tử trước mắt cũng không có bất cứ vấn đề gì.
"Hoàng muội, ta đi đây." Nàng nhìn thiếu nữ thận trọng bên cạnh, nói.
Ba mươi mấy tuổi, lại còn nhỏ như thế, làm sao mà lớn lên? Trong đầu Bích Trúc lóe lên suy nghĩ này.
Thiếu nữ hoàng muội nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng rời đi.
Bên ngoài.
Bích Trúc ủ rũ cúi đầu tụ hợp cùng Xảo Di.
"Công chúa không có thu hoạch sao?"
"Không có." Hai người đi trên đường, không nói lời nào.
Ánh nắng hôm nay tươi sáng, không khí đều có một chút vị ngọt. Bích Trúc ngẩng đầu nhìn lên trời, có chút bất đắc dĩ:
"Xảo Di, ngươi nói xem ta có phải là có hoàng muội nào chưa gặp hay không?"
"Không có, đều gặp rồi." Xảo Di tò mò nói:
"Công chúa đang muốn tìm cái gì?"
"Tìm cái gì?" Bích Trúc suy tư rồi nói: "Tìm vận may."
"Vận may?" Xảo Di không hiểu.
"Tìm được chính là vận may, tìm không được thì không có cái vận tốt này." Bích Trúc thuận miệng giải thích nói. Nếu tìm được thì sẽ có được chỗ tốt phía sau mà không cần làm gì. Tìm không thấy thì sẽ không có chỗ tốt gì cả. Chỉ là nhìn tình huống trước mắt, là không có cái vận tốt này rồi. Nhìn Xảo Di còn muốn phàn nàn hai câu, nàng lại đột nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Ánh mắt của nàng vẫn luôn đặt ở trên người Xảo Di, không chần chờ nữa, sử dụng bí thuật thăm dò. Chỉ trong nháy mắt, con ngươi Bích Trúc co rụt lại, cuối cùng tán bí thuật đi.
"Công chúa làm sao vậy?" Xảo Di tò mò hỏi.
"Không, không có gì." Bích Trúc đi ở phía trước, có chút không quan tâm, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Xảo Di không cảm thấy kinh ngạc về chuyện này.
Các nàng một đường quay về chỗ ở.
Bên cạnh hồ nước trong vườn hoa, Bích Trúc cạnh bàn đá, hai tay chống cằm, nhìn ao nước đến xuất thần.
"Công chúa phía sau còn muốn đi bái phỏng người nào?" Xảo Di hỏi.
Suy tư một lát, Bích Trúc mới nói:
"Xảo Di tại sao lại ở lại bên cạnh ta? Ta hơn ba trăm tuổi, không có tiền đồ gì."
"Hả?" Xảo Di hơi nghi hoặc một chút: "Công chúa nói gì vậy?"
Bích Trúc quay đầu nhìn người bên cạnh, nói: "Chỉ là muốn biết lý do mà thôi."
"Có thể là vì chứng kiến công chúa ra đời đi." Xảo Di suy tư chốc lát rồi nói:
"Lúc trước ta đi theo mẹ ngài, từ sau khi sinh ngài mẹ ngài liền không bỏ xuống được, bảo ta chăm sóc ngài."
"Vậy sau khi ta chết, Xảo Di dự định thế nào?" Bích Trúc lại hỏi.
"Sao đột nhiên lại hỏi cái này?" Xảo Di cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà nàng vẫn đáp: "Không biết, có khả năng sẽ rời đi."
Bích Trúc nhìn mặt nước, do dự một chút, mới quay đầu nói: "Xảo Di, nếu như ta nói cho ngươi biết, ta là đệ nhất thiên tài của hoàng tộc từ xưa đến nay, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?"
Xảo Di khẽ mỉm cười nói: "Công chúa không phải vẫn luôn nói như vậy sao?"
"Vậy thì đổi cách nói khác đi." Bích Trúc đứng lên, nghiêm túc nói với Xảo Di:
"Quý Tuyết Cơ tiền bối, ngươi bị ta phát hiện rồi."
---
Giang Hạo nhìn Tỏa Thiên Thạch rơi đầy đất, nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù thứ này có ích đối với Tỏa Thiên Chi Thuật, thế nhưng tiếp nhận biếu tặng có đôi khi sẽ bị cuốn vào trong đó. Bởi vì Hồng Vũ Diệp, hắn đã bị cuốn vào rất nhiều chuyện.
Cũng không muốn bởi vì một khối đá mà bị cuốn vào vòng xoáy càng đáng sợ hơn. Tình huống bây giờ mặc dù hơi phiền toái, thế nhưng hắn còn có thể ứng phó, còn có thể nghĩ biện pháp.
Thực lực ngay ở chỗ này, không thể đánh giá chính mình quá cao. Nếu không thì về sau sẽ ăn thiệt thòi.
Hồng Vũ Diệp ngồi xuống, ra hiệu cho Giang Hạo pha trà.
"Ngoại trừ cái này chính là phát hiện từ tụ hội." Giang Hạo rót trà xong liền lấy hai quyển thư tịch ra. Một quyển là ghi chép liên quan tới Phong Hoa Đạo nhân, một quyển là ghi chép về tụ hội.
Xem thì xem, Giang Hạo vẫn nói rõ từ đầu tới đuôi một lần. Từ Tỏa Thiên nói đến Tổ Long Chi Tâm.
"Tổ Long Chi Tâm?" Hồng Vũ Diệp khép sách lại, có một chút hứng thú:
"Hải ngoại thật sự xuất hiện Tổ Long Chi Tâm?"
"Khó mà nói được, nghe đồn Tổ Long Chi Tâm có thể là vật trấn áp Thánh Đạo." Giang Hạo do dự một chút, lại nói:
"Cơ duyên xảo hợp, vãn bối biết được một tin tức có lẽ có liên quan đến Tổ Long Chi Tâm. Người kia nói, Thiên Hà Dĩ Đông, Thương Uyên Long châu."
"Long Châu?" Hồng Vũ Diệp dường như càng cảm thấy hứng thú hơn. Mặc dù không có biểu tình gì, thế nhưng Giang Hạo có thể cảm nhận được. Hắn bỗng mở miệng: "Đúng, thế nhưng đây đều là lời từ một phía."
"Dù có nhìn thấy Tổ Long Chi Tâm thì cũng không có tác dụng gì, muốn tìm được nó chỉ có một biện pháp, đi tới vực sâu biển lớn dùng khí tức Long tộc triệu hoán." Hồng Vũ Diệp nói.
"Vực sâu biển lớn là Thiên Hà Dĩ Đông sao?" Giang Hạo hỏi.
Hồng Vũ Diệp liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Trong nháy mắt, Giang Hạo có chút xem không hiểu ánh mắt kia, may mà không có nguy hiểm gì.
"Có thể liên hệ với người nói về Long Châu không?" Hồng Vũ Diệp đột nhiên hỏi.
"Chắc là có thể." Giang Hạo nói.
Con cá kia không biết còn ở đó hay không.
"Hỏi rõ ràng một chút." Hồng Vũ Diệp bưng chén trà, nói.
Giang Hạo gật đầu đồng ý, chỉ là cảm thấy kỳ quái. Tổ Long Chi Tâm không giống với Long tộc sao?
Hắn hỏi thăm, thế nhưng không nhận được đáp lại. Chuyện này khiến cho hắn càng thêm nghi hoặc.
Nhưng mà chuyện liên quan đến vực sâu biển lớn có thể đi hỏi Hải La Thiên Vương một chút. Nhưng làm sao để hắn phối hợp cũng là một vấn đề, phải tìm ra nhược điểm của hắn từ lần giám định trước đó.
Con về có dùng được hay không thì cũng không dễ nói.
"Ngươi muốn chọn phương pháp nào?" Hồng Vũ Diệp buông tư liệu về Phong Hoa Đạo nhân xuống, hỏi.
Phía trên có ba lựa chọn, đương nhiên phải chọn một cái.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận