Cẩu Thả Tu Luyện Bên Người Nữ Ma Đầu

Chương 1131: Nữ Ma Đầu: Cho Nên Ngươi Không Để Lời Của Ta Ở Trong Lòng?

Chương 1131: Nữ Ma Đầu: Cho Nên Ngươi Không Để Lời Của Ta Ở Trong Lòng?
Đối mặt với vấn đề của Hắc Long, Giang Hạo trầm mặc một lát.
Chủ tử của mình là tộc nào?
Câu hỏi này đúng là khó trả lời.
Hắn cũng không xác định được suy nghĩ của Hồng Vũ Diệp.
Vì an toàn của bản thân, có mấy lời vẫn không nên nói mới thỏa đáng.
Giang Hạo chợt mỉm cười, nói: "Tiền bối cảm thấy là tộc nào?"
"Thiên Linh tộc, hoặc là Long tộc." Hắc Long hình như đã nghĩ kỹ từ trước:
"Cũng chỉ có hai tộc này là có khả năng bồi dưỡng trọng điểm một người.”
"Không thể là Vu tộc?" Giang Hạo hỏi ngược lại.
"Vu tộc?" Hắc Long lắc đầu:
"Mặc dù người Vu tộc không động thủ đối với nhân tộc, nhưng mà bọn hắn vô cùng cao ngạo. Bọn hắn sẽ không để ý tới loại sâu kiếm như Nhân tộc."
Giang Hạo suy tư một lúc, thời đại Nhân Hoàng đã có Vu tộc chưa?
Cũng không nghe nói qua.
Nói về các nhân vật nổi bật thì Thiên Linh tộc có Thánh Đạo, Thiên Thánh tộc có Thánh Chủ, Long tộc Long Thiên, Tiên Tộc thì chưa từng nghe qua người cụ thể nào.
Bọn hắn một người vì thiên hạ đại đồng mà khai sáng Tỏa Thiên, một người vì tương lai chủng tộc mà dung hợp đại thế sơn hải, một người vì thế nhân sáng tạo ra thế giới mới, Tiên Tộc thì chế tạo Cửu U.
Ngoại trừ bọn hắn, còn có Nhân Hoàng của Nhân tộc, bình định tai ách, đè áp vạn tộc, một người trấn thủ một thời đại, biến Nhân tộc trở thành nhân vật chính của thiên đại.
Nghĩ tới đây, trong lòng Giang Hạo thở dài một tiếng, sau đó nói:
"Như vậy tiền bối cảm thấy ta là nô bộc của Long tộc hay là Thiên Linh tộc?"
"Long tộc." Hắc Long cười nói:
"Ngươi hỏi về chuyện liên quan tới rồng, khẳng định không phải vô duyên vô cớ. Khí tức này thuần túy đến cực hạn, tuyệt không phải Chân Long bình thường. Hơn nữa, ta đã nhận ra khí tức của rồng ở trong sân của ngươi. Cho nên, ngươi tất nhiên là nô bộc của hắn."
Giang Hạo gật đầu, phủi phủi tay nói:
"Tiền bối mắt sáng như đuốc."
"Ta cũng không phải là nhân loại hạ đẳng." Hắc Long cười lạnh nói.
"Hắc Long chỉ còn lại tiền bối sao?" Giang Hạo hỏi.
"Đương nhiên không phải." Hắc Long mở miệng nói:
"Hắc Long sao có thể dễ dàng biến mất như vậy? Nhưng mà Hắc Long xác thực đang ẩn núp, nhưng ta là người đầu tiên thức tỉnh, ta có thể phát hiện ra khí vận thuộc về Hắc Long đang dần dần hội tụ trên người của ta."
"Ồ?" Giang Hạo có chút ngoài ý muốn: "Khí vận Hắc Long?"
"Ta bây giờ suy yếu, nhưng mà không bao lâu nữa sẽ khôi phục toàn bộ tu vi." Hắc Long nhìn qua Giang Hạo, ngạo nghễ nói:
"Hiện nay ngươi tốt nhất nên để cho ta gặp chủ tử của ngươi một chút, không bao lâu nữa ta sẽ hoàn toàn khôi phục."
"Tiền bối không phải tu vi Vũ Hóa sao?" Giang Hạo hỏi.
Hắn có thể cảm nhận được Hắc Long này chỉ có thực lực Vũ Hóa.
"Đó là do thân thể suy yếu, chỉ còn lại Vũ Hóa, cảnh giới của ta vẫn là thứ mà ngươi không cách nào với tới, mặc dù đã bị ma diệt, nhưng rất nhanh sẽ có thể khôi phục." Hắc Long nhếch mép cười.
"Cảnh giới không bị rớt xuống, nhưng tu vi lại mười không còn một?" Giang Hạo hỏi.
"Đúng vậy." Hắc Long gật đầu.
"Được rồi." Giang Hạo gật đầu, sau đó nói:
“Vất vả cho tiền bối rồi, qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ để ngài gặp vị cường giả Long tộc kia một chút."
Hắn nói xong cũng không đợi đối phương mở miệng, trực tiếp vứt xuống bên cạnh Thiên Cực Ách Vận Châu, để bọn hắn trao đổi tình cảm một chút.
Mọi người đều bị phong ấn lâu như vậy, chắc chắn sẽ tâm tình cả đêm.
Sau khi Hắc Long biến mất, Giang Hạo mới nhìn về phía người bên cạnh:
"Tiền bối, Hắc Long biết cũng không nhiều, cần chờ tiểu Li trở về mới có thể tiếp tục xem xét."
"Ngươi dự định an bài hắn thế nào?" Hồng Vũ Diệp hỏi.
Giang Hạo rũ mắt, sau đó hỏi một vấn đề:
"Giả thiết vãn bối muốn thành tiên, mà Hắc Long có khí vận Hắc Long thì có thể dùng khí vận của hắn để củng cố tiên lộ hay không?"
"Tiên trở lên thì không được." Hồng Vũ Diệp nói.
Giang Hạo gật đầu.
Chính là tiên trở xuống thì có thể.
Nhưng phải làm sao để biến Hắc Long thành dưới Tiên?
Có một biện pháp.
Vô Pháp Vô Thiên Tháp.
Nhưng phải làm thế nào để đưa Hắc Long vào? Hơn nữa còn phải bảo đảm hắn sẽ không thoát đi?
Có hơi phiền toái.
Cũng may còn có thời gian, có thể từ từ suy nghĩ biện pháp.
Nếu như thật sự có thể thực hiện, như vậy sẽ có một tia trợ giúp đối với việc mình thành tiên.
Không biết lúc nhìn thấy bản thân mình thành tiên, Hắc Long sẽ có cảm tưởng gì. Một nô bộc như mình thành tiên, hắn tham dự vào cũng coi như là một loại vũ nhục?
Đến lúc đó không biết hắn sẽ nói ra những lời nói khó nghe gì nữa?
Giang Hạo không được biết.
Hắn đang nghĩ, nếu như tất cả thuận lợi, đến lúc đó có nên chặn miệng đối phương lại hay không.
Hắc Long cũng không có mang đến manh mối đủ rõ ràng, Hồng Vũ Diệp cũng không hỏi nhiều.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía Thiên Hương Đạo Hoa.
"Lần trước tưới nước là lúc nào?"
Giang Hạo nghe vậy thì có chút kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết trả lời như thế nào.
Hồng Vũ Diệp nhìn về phía Giang Hạo, nhẹ giọng cười nói:
"Xem ra sau khi trở thành Nguyên Thần, ngươi đã hoàn toàn không để lời ta nói ở trong lòng.
Còn chưa chờ Giang Hạo mở miệng giải thích, một đạo lực lượng mênh mông bàng bạc cuốn tới.
Hắn căn bản là không kịp phản ứng. Tay của hắn thậm chí còn cầm theo ấm trà.
Ầm!
Giang Hạo đụng vào trên vách tường, phía sau có chút đau đớn.
Cả người có chút chật vật.
May mắn, ấm trà không bị vỡ.
Cùng lúc đó, thân ảnh của Hồng Vũ Diệp cũng biến mất tại chỗ.
Chắc là đã rời đi.
Giang Hạo lúc này mới thở phào một cái:
"Con thỏ không ở đây có đôi khi đúng là không tiện cho lắm.”
Giang Hạo cảm nhận Sơn Hải Ấn Ký, phát hiện những này người sắp trở về rồi.
Không biết liệu có mang đến phiền phức cho hắn hay không.
Về chuyện để Hắc Long gặp Tiểu Li thì cần đợi một chút đã. Chờ đối phương tiến vào Vô Pháp Vô Thiên Tháp rồi lại tính.
Trong Vô Pháp Vô Thiên Tháp có nhiều tai mắt, hắn lo lắng Hắc Long sẽ để lộ bí mật.
Thân phận của Tiểu Li không đơn giản, tông môn có khả năng cũng đã nhận ra.
Sư phụ chắc là cũng biết.
Cho nên người biết càng ít càng tốt.
Nhưng mà, không có người chỉ ra, đã nói lên tất cả mọi người không muốn để cho những người khác biết.
Giang Hạo càng sẽ không để những người này biết đến, chí ít thì tu vi của Tiểu Li còn chưa đủ.
Mấy ngày sau đó, Giang Hạo thường xuyên mang theo một chút bàn đào đi tìm Mộc Ẩn.
Đối phương hỗ trợ trông coi Linh Dược Viên, đương nhiên phải cho một chút chỗ tốt.
Một tháng sau.
Cuối tháng mười một.
Giang Hạo nghe được một chút âm thanh và một số tầm mắt đặc thù.
Cười nhạo, cười trên nỗi đau của người khác, thở dài.
Nguyên nhân của những âm thanh này rất đơn giản, chỉ vì thanh danh của Hàn Minh vang dội.
Lúc này Hàn Minh đã trở thành thủ tịch dự tuyển Kim Đan viên mãn thủ.
Một người khác không có biến hóa gì.
Điều này nói rõ người còn lại là Giang Hạo đã không còn là thủ tịch dự tuyển
Cho nên có người cười trên nỗi đau của người khác, có người khịt mũi coi thường, cũng có người thở dài vì hắn.
Trên đời này có người ghen ghét hắn, cũng nhất định có người đồng tình với hắn.
Trong ma môn cũng không ngoại lệ.
Lúc này một số người nói chuyện cũng lớn mật hơn một chút.
"Sư huynh đã không còn là thủ tịch dự tuyển, đáng tiếc, có lẽ đây chính là chỗ thiếu sót của Nguyện Huyết Đạo. Nhưng mà chỉ huy hoàng phút chốc thôi cũng đã là thứ mà ta không thể nào so sánh được rồi. Hàn Minh sư huynh mới thật sự là thiên chi kiêu tử, hư giả chung quy cũng chỉ là hư giả, hết sạch sức lực."
"Đúng vậy, đúng vậy, tốt xấu gì sư huynh cũng từng là thủ tịch dự tuyển, chỉ là bị đánh xuống mà thôi, tài nghệ không bằng người thôi mà."
Lời nói của những người này nhìn như là đang nói tốt cho hắn, nhưng trên thực tế lại ít nhiều mang theo một chút gai nhọn.
Giang Hạo cũng không thèm để ý.
Những lời này đã rất dễ nghe rồi.
Bọn họ chỉ là cảm thấy đáng tiếc vì mình mà thôi.
Đương nhiên, nếu như không nói như vậy, có rất ít người dám mở miệng ở trước mặt hắn.
Không chỉ có những người này quan tâm, Diệu sư tỷ nghe tin đều chạy tới.
Mục Khởi bị nàng lôi kéo thì có chút bất đắc dĩ.
"Chuyện của sư đệ ngươi quan tâm nhiều như vậy làm cái gì? Hắn không đánh được, ngươi còn có thể có biện pháp gì? Hơn nữa, ngươi không thấy hắn đã Nguyên Thần sơ kỳ rồi sao?”
"Ngươi không biết thiên phú của sư đệ như nào sao? Còn Nguyên Thần, đến an ủi một chút trước đã, dùng đạo lữ để làm dịu đi sự không cam lòng trong lòng hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận